Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 143: Không Từ Thủ Đoạn Tìm Cô




Tiền đến tay rồi, thám tử tư đương nhiên nhanh chóng

đồng ý.

Ngắt điện thoại, Trần Mộng Dao xoa xoa gò má Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, đừng buồn, không sao cả, cũng không phải là lần đầu tiên thất bại, chỉ cần Dư Vinh Sinh vẫn chưa chết, chúng ta sẽ có thẻ tìm được ông ta. Sớm biết ông ta chính là lão Từ, ngay từ đầu chúng ta nên cạy miệng ông ta ra, không cho ông ta có cơ hội trốn thoát. Con người này thật là thất đức, vốn dĩ cậu sống khá yên ổn, ông ta hét lần này đến lần khác đột nhiên nhảy ra nói với cậu bố cậu bị oan, lúc cậu đang hăng hái, ông ta lại chơi trò mắt tích với cậu. Ông ta có cảm thấy bản thân mình chết sẽ được nhắm mắt hay không, vậy người đang sống không

phải là chịu tội sao?”

Ôn Ngôn cười lạnh: “Mình sẽ tìm được ông ta, trước đây ông ta làm ở Mục gia lâu như vậy, tài liệu về ông ta mình đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần ông ta

chưa chết, mình sẽ tìm bằng được ông ta.”

Chương 143: Không Từ Thủ Đoạn Tìm Cô. Điện thoại Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên, vẫn

chưa nhìn màn hình hiển thị cô liền bắt đầu than phiền: “Ai ya phiền chết đi được, tôi đã nói với mẹ tôi bảo tự mẹ gọi đồ bên ngoài rồi mà, tiền cũng đưa cho mẹ rồi, gọi điện thoại cho tôi để làm gì nữa…” Lời vẫn chưa nói xong, cô nhìn màn hình điện thoại giật mình:

“Không phải mẹ mình, là dãy số lạ.”

Lòng dạ Ôn Ngôn không đặt ở đây, đánh bước đi về phía cổng viện điều dưỡng, đột nhiên, Trần Mộng Dao ở đằng sau gọi cô lại: “Tiểu Ngôn! Người đàn ông của cậu!”

Ôn Ngôn hoảng sợ: “Cái gì?”

Trần Mộng Dao bịt điện thoại vẻ mặt hoảng sợ: “Mục Đình Sâm! Anh ta gọi điện thoại cho mình! Làm mình

sợ muốn chết!”

Ôn Ngôn nhíu mày, đây là lần đầu tiên Mục Đình Sâm vì để tìm cô mà “không từ thủ đoạn” như vậy, cô tiếp điện thoại từ trong tay Trần Mộng Dao: “Làm cái gì V ậy?”

Chương 143: Không Từ Thủ Đoạn Tìm Cô. Giọng nói Mục Đình Sâm truyền đến: “Hỏi tôi làm cái

gì? Cô muốn làm gì? Tối hôm qua sao tự dưng gọi điện thoại cho tôi rồi lại cúp máy? Sáng nay sao không nghe điện thoại còn tắt máy? Tôi không gọi cho Trần Mộng Dao, chắc sợ là vẫn chưa tìm được cô. Tôi đang ở trên đường về, trước khi nhìn thấy tôi, tốt nhất

là cô nên nghĩ phải giải thích như thế nào đi.”

Trần Mộng Dao dán vào bên tai Ôn Ngôn nghe câu được câu không, khi đó liền không bình tĩnh nổi nữa: “Người nên nghĩ cách để giải thích là anh đó! Khốn khiếp, tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào cặn bã như vậy! Anh cùng với phụ nữ bên ngoài ân ái thì tem tém một chút, trên mạng xã hội nổ tung rồi, anh mù nhìn không thấy đúng không? Tiểu Ngôn của

chúng tôi có mắt như mù mới đi theo anhI”

Ôn Ngôn sợ đến mức trực tiếp cúp điện thoại: “Dao Dao! Cậu làm cái gì vậy hả? Không phải mình đã sớm nói với cậu là cậu phải bình tĩnh một chút sao? Đây là chuyện giữa mình và anh ta, mình không muốn dính

dáng đến cậu, nếu anh ta tức giận, trả thù sẽ rất đáng

Chương 143: Không Từ Thủ Đoạn Tìm Cô. sợ! Mình đương nhiên không sợ, nhưng mình sợ cậu

xảy ra chuyện!”

Trần Mộng Dao xách làn váy xoay một vòng, nặn ra một nụ cười đầy tức giận: “Lão nương không sợ, dù sao thì bây giờ thanh liêm, nghèo đến nỗi nhà còn phải đi thuê, mình sợ anh ta trả thù như thế nào? Cùng lắm thì thông đồng với Kính Thiếu Khanh, làm mình mắt việc, mình không sợ, dù cho là mình đi rửa đĩa, đến vũ trường bồi rượu, mình cũng có thể sống

tiếp được!”

Ôn Ngôn bị chọc cười: “Cậu đúng là… quên đi quên đi, đi, đi ăn cơm thôi, đợi anh ta về đến nhà, sẽ có một trận chiến, không ăn no chống sao nổi? Mình mời, tiêu

tiền của anh ta, muốn ăn gì thì ăn cái đó!”

Trần Mộng Dao vừa nghe tháy tiêu tiền của Mục Đình Sâm, lập tức nồi lên ý muốn trả thù: “Được, lần này đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, mình phải ăn thật no!

Tiền của tra nam tiêu thoải mái đi!”

Ôn Ngôn dở khóc dở cười, nhà hàng Bạch Thủy Loan

thật đúng là không rẻ, nhưng hôm nay cô muốn tiêu

số tiền này.

Sau khi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, bọn họ được biết là nhà hàng được đặt chỗ hét rồi, Trần Mộng Dao liền phát tiết: “Mình đã chuẩn bị một chiếc bụng đói rồi, vậy mà nói với mình là hết chỗ? Ông chủ nhà hàng này nghĩ như thế nào vậy? Kinh doanh tốt như vậy không biết mở rộng diện tích hay mở thêm mấy chi nhánh sao? Thật đúng là không có đầu óc kinh doanh, tiền đồ chắc chắn không rộng mở, cả đời chắc

cũng chỉ được đến như thế này thôi!”

Ôn Ngôn không lên tiếng, nếu như cô nói nhà hàng này là do Kính Thiếu Khanh mở, sợ rằng sẽ không nói

như vậy nữa…

“Bỏ đi, sang bên cạnh tùy ý ăn cái gì đó đi, ăn xong chúng ta đi dạo phố, cậu về muộn chút, để cho Mục Đình Sâm ở nhà đợi!” Trần Mộng Dao có chút không can tâm rời đi, cô thích đồ ăn ở nhà hàng Bạch Thủy Loan nhất, bữa cơm lần trước ăn ở nhà Kính Thiếu Khanh, khiến cô bây giờ vẫn còn dư vị, giờ cô vẫn còn hoài nghi tại sao hương vị món ăn mà Kính Thiếu

Khanh làm lại giống với nhà hàng Bạch Thủy Loan như Vậy…

Ôn Ngôn nhìn thấu tâm tư của Trần Mộng Dao, không

muốn làm cho cô thất vọng.

Nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt cô dừng lại tại vị trí bên cạnh cửa sổ, có một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, trên bàn chỉ có hai đĩa thức ăn, nhìn cách ăn mặc của người đàn ông đó, không tính là đặc biệt có tiền, hơn nữa đồ ăn cũng không phải là loại đắt nhất. Lòng cô khẽ động, đi lên phía trước: “Tiên sinh, ở đây hết chỗ rồi, có thể ngồi chung bàn không? Tôi chỉ có hai người, bữa cơm của anh tôi mời, anh xem

như vậy có được không?”

Người đàn ông trung niên dường như không có cái gì trực tiếp đồng ý: “Được, các cô cứ tự nhiên, tôi sắp ăn xong rồi, đợi tôi đi, không cần thanh toán giúp tôi, đợi tôi ăn xong đồ ăn các cô lên là vừa, không phải chung

đụng.”

Ôn Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn.”

Người đàn ông trung niên ngại ngùng cười cười không nói chuyện nữa, ánh mát Ôn Ngôn rơi trên chiếc bánh kem nhỏ ở góc bàn, chiếc bánh kem nhỏ chỉ đủ một người ăn, bên trên viết dòng chữ “chúc mừng sinh nhật”, thoạt nhìn liền biết là bánh của nhà hàng Bạch Thủy Loan. Không ngạc nhiên khi điều kiện kinh tế của người đàn ông trước mặt rất bình thường tại sao lại đến nơi như thế này ăn cơm. Một mình đón sinh nhật rất đáng buồn, có thể đến loại chỗ này an ủi

bản thân cũng là một sự lựa chọn đúng đắn.

Cô mượn cớ đi toilet, thanh toán giúp người đàn ông trung niên đó, đợi lúc người đàn ông rời đi được biết tiền đã thanh toán rồi, anh ta có chút mơ hồ nhìn về phía Ôn Ngôn, sau đó bừng tỉnh, vội vàng rút tiền mặt từ trong ví ra: “Tôi nói rồi không cần thanh toán giúp tôi, chỉ là ngồi ghép bàn mà thôi, không có gì, tiền này

tôi không thể cầm không được.”

Ôn Ngôn đưa bánh kem tới trước mặt anh ta: “Sinh nhật vui vẻ, coi như tôi mời anh đi. Chiếc bánh ngọt này là nhà hàng Bạch Thủy Loan tặng? Nghe nói rất

ngon, là do đầu bếp bánh ngọt cao cấp làm.”

Hốc mắt người đàn ông có chút ẩm ướt, nói tiếng cảm

Chương 143: Không Từ Thủ Đoạn Tìm Cô. ơn rồi vội vàng biến mất sau cánh cửa. Trần Mộng

Dao thấy một chuỗi hành động của Ôn Ngôn, có chút ngây người: “Cậu đúng thật là có ân tất báo, đến sinh nhật người ta cậu cũng nhìn được ra, thế mà mình lại

không nhìn ra được…”

Ôn Ngôn cười “hì hì” ra tiếng, nhưng nụ cười ấy không được quá 2 giây liền đông cứng lại, cô nhìn thấy một bóng người bước vào từ cửa nhà hàng, không phải Mục Đình Sâm thì còn ai vào đây nữal

Anh thế mà lại tìm đến đây rồi!

Cô tiện tay cầm túi xách lên che mặt, Trần Mộng Dao không nhìn thấy Mục Đình Sâm, thấy phản ứng của Ôn Ngôn, lập tức nâng giọng nói to: “Cậu cười thì

cười che mặt để làm cái gì?”