Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 126: Tôi Có Chừng Mực




Mục Đình Sâm không nói lời nào, nhìn thấy sự kiên trì từ trong mắt anh, cô cũng không nói thêm

cái gì.

Trên đường đến bệnh viện, cô không nhận nại được hỏi: “Trong nhà Lâm Táp có bao nhiêu

người, sao lại xáo trộn thành như vậy?”

Mục Đình Sâm đưa tay nới lỏng cà vạt: “Một chị gái, hai anh trai. Cậu ấy là người vợ thứ ba sinh ra… anh chị trước không cùng một mẹ, nói chung quan hệ rất phức tạp, hình như ông cụ bên kia cũng không coi trọng cậu ấy. Chuyện này Lâm Táp ra tay còn khá nhẹ, đổi thành tôi, có thể sẽ còn làm

quá hơn cậu ấy.”

Ôn Ngôn cũng cảm tháy, néu đổi lại là Mục Đình

Sâm, nhát định sẽ không như thế này.

Đến bệnh viện, bác sĩ sẽ lấy cái gai ở trong lòng bàn cô ra, nhìn máu trong lòng bàn tay chảy ra, cô

mới ý thức được lúc đó bản thân mình dùng bao nhiêu sức, sau một hồi xử lý, tay bị băng lại bằng gạc, Mục Đình Sâm nhìn tay cô nhíu mày: “Bồi

chiều đừng đến công ty, tôi đưa cô về.”

Ôn Ngôn không vui: “Tôi không sao, tôi vẫn còn công việc chưa làm xong, buổi tối còn phải tăng ca, làm sao có thể không đến? Vết thương này

không ảnh hưởng đến việc của tôi.”

Mục Đình Sâm trực tiếp phớt lờ ý kiến của cô, kéo cô lên xe sẽ đưa cô trở về Mục trạch. Cô vốn nghĩ đợi anh đi rồi cô sẽ đến công ty, ai ngờ đột nhiên anh cũng không có dự định đi ra ngoài! Mặc dù anh ôm laptop bận bỉu không ngừng, thế nhưng cô

cũng không dám trốn đi dưới mí mắt anh.

Ba giờ chiều Mạc Ninh mới ngáp một cái từ phòng

ngủ đi ra: “Mọi người sao về sớm vậy?”

Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi vẻ mặt buồn bã: “Tôi cũng không muốn về sớm như vậy… công ty xảy ra chút

chuyện.”

Mạc Ninh gật đầu, thay đồ ngủ rồi đi ra: “Tôi đi xem nhà tôi như thế nào rồi, dự định hai ngày nữa thì có thể dọn rồi, Ôn Ngôn, không có việc tìm tôi chơi nhé, tôi dự định ở Trung Quốc một năm, ở

một mình rất chán.”

Ôn Ngôn lúc đầu không thích cô, nhưng bây giờ lại không muốn rời cô chút nào: “Tôi đi ngay bây giờ?

Có muốn ở lại thêm hai ngày nữa không?”

Mạc Ninh mỉm cười: “Không sợ tôi cướp người của cô sao? Quên đi, một mình sống cũng rất tốt

rồi, tôi đi trước nhé.”

Mạc Ninh rời đi, Ôn Ngôn ngắn ngơ trong nhà càng thêm buồn tẻ, Mục Đình Sâm lại bận, cô ngoài răn dạy mèo ra thì không có việc gì làm. Lúc đó cô thở dài N lần, Mục Đình Sâm lặng lẽ rút tay ra bịt tai cô, cô muốn bước tới hét lớn vào mặt anh, đáng tiếc không có cam đảm.

Hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm cất máy tính, cuối cùng đứng dậy hoạt động cơ thể: “Buổi tối Thiếu Khanh và Lâm Táp đến, bảo má Lưu làm

thêm nhiều món ăn.”

Ôn Ngôn nhìn bốn góc, xác định không có người cô mới phản ứng được là anh đang nói chuyện với cô, cô thờ ơ vào phòng bếp tìm má Lưu: “Buổi tối

trong nhà có khách, má Lưu làm thêm hai món.”

Má Lưu nói: “Ai? Thiếu gia bình thường không

hiếu khách, ở trong nhà rất ít người đến.”

“Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp.” Ôn Ngôn nói xong thì uễ oải, ngay cả Bánh Trôi trên tay cũng

lười biếng ngáp một cái.

Hôm nay Lâm Táp không tăng ca, hơn sáu giờ cùng Kính Thiếu Khanh cùng nhau đến Mục trạch.

Mạc Ninh nhắn nhủ không về nhà ăn cơm, nên anh, đáng tiếc không có cam đảm.

Hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm cất máy tính, cuối cùng đứng dậy hoạt động cơ thể: “Buổi tối Thiếu Khanh và Lâm Táp đến, bảo má Lưu làm

thêm nhiều món ăn.”

Ôn Ngôn nhìn bốn góc, xác định không có người cô mới phản ứng được là anh đang nói chuyện với cô, cô thờ ơ vào phòng bếp tìm má Lưu: “Buổi tối

trong nhà có khách, má Lưu làm thêm hai món.”

Má Lưu nói: “Ai? Thiếu gia bình thường không

hiều khách, ở trong nhà rất ít người đến.”

“Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp.” Ôn Ngôn nói xong thì uễ oải, ngay cả Bánh Trôi trên tay cũng

lười biếng ngáp một cái.

Hôm nay Lâm Táp không tăng ca, hơn sáu giờ cùng Kính Thiếu Khanh cùng nhau đến Mục trạch. Mạc Ninh nhắn nhủ không về nhà ăn cơm, nên trên bàn ăn chỉ có bốn người.

Lâm Táp ngắng đầu nhìn đồ ăn, trên mặt cũng có vết bằm, khuôn mặt vốn phong lưu phóng bị biến đổi, nhìn qua có chút buồn cười, Kính Thiếu Khanh từ trên đường đã cười anh, trên bàn ăn vẫn cười: “Tôi thực là phục cậu rồi, anh hai cậu lớn hơn cậu mười mấy tuổi? Còn có thể đánh cậu

thành thê này sao?”

Sắc mặt Lâm Táp nghiêm nghị: “Có thể không cười được không? Em thật sự hối hận từ nhỏ không tập luyện võ với anh, lần sau đánh nhau em

sẽ mang theo anh.”

Kính Thiếu Khanh tắm tắc nói: “Mặt mày hốc hác

rồi, ra tay quá độc ác đi.”

Ôn Ngôn không quá quen việc trên bàn đều là đàn ông, cô là con gái cũng không chen vào nói được, tùy tiện ăn đồ rồi đứng dậy nói: “Tôi no rồi, các anh ăn từ từ.”

Mục Đình Sâm gật đầu, cô đi vào phòng khách

ngồi ghế sô pha, Bánh Trôi theo bản năng liền

nhảy vào trong lòng cô.

Kính Thiếu Khanh nhìn thấy cảnh này có chút kinh

ngạc: “Con mèo đó khá mập…”

Mục Đình Sâm thởi dài không nói chuyện, Kính Thiếu Khanh nhìn ra manh mối: ‘Chà chà, không nhìn ra, trước đây sợ nhát lông của động vật, bây giờ vẫn có thể nuôi dưỡng trong nhà, có một số

người ảnh hưởng rất lớn đến cậu nha.”

Mục Đình Sâm lườm Kính Thiếu Khanh một cái nhưng không nói gì, khóe miệng anh hơi nhéch

lên, ánh mắt luôn nhìn vào phòng khách.

Đợi mọi người ăn cơm xong, đã gần mười giờ tối rồi, lúc về Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đều đã uống say, Mục Đình Sâm cũng uống rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn thấy Mục trạch to lớn trở

nên có hơi thở khói lửa, từ trước luôn yên tĩnh, trong ấn tượng đây là lần đầu Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đến Mục trạch.

Mục Đình Sâm lúc lên lầu hô vào phòng khách:

“Ngôn Ngôn, lên đây!”

Ôn Ngôn giật cả mình, anh uống bao nhiêu? Sao tự nhiên kêu nhũ danh cô? Như vậy cô sẽ rất sợ hãi…

Má Lưu đang dọn dẹp phòng ăn cho đến phòng khách luống cuống nháy mắt cô: “Nhanh đi nhanh

đi, thiếu gia kêu con.”

Ôn Ngôn chậm rãi không muốn đi lên lầu: “Má

Lưu… đừng loạn.”

Má Lưu nhỏ tiếng nói: “Hiếm khi thiếu gia uống say tâm tình tốt, gọi con, thì con cứ đi thôi, làm gì lề mề như thế hả?”

Ôn Ngôn đành phải đi lên lầu, mới vào phòng thì bị Mục Đình Sâm kéo ôm vào lòng: “Có muốn ăn cái

gì không?”

Anh là người rõ lượng ăn của cô, biết cô vừa rồi

chưa ăn no.

Cô nhỏ tiếng nói: “Chút tôi đi nấu mì ăn là được, anh uống nhiều rồi, cần nghỉ ngơi sớm, giờ cũng không còn sớm, ngày mai thứ bảy không cần đến

công ty, anh có thể ở dậy muộn chút.”

Anh uống say mắt lim dim, ôm lây cô không chịu buông, một nửa trọng lượng người anh đều đồ lên người cô, cô có chút đứng không vững, dùng hết sức lực của toàn bộ cơ thể để đặt anh tới giường, ai biết bị anh ôm chặt đầu, lúc anh ngã lên giường, cũng kéo cô ngã xuống, vì thế cô trực tiếp nằm lên người anh.

Không đợi cô kéo lại tinh thần, đột nhiên anh lật

người cô xuống dưới, nhanh như chớp hôn lên môi cô, có lẽ anh thực sự say rồi, nụ hôn của anh không nhẹ nhành, mà lại làm đau môi cô, trong lòng cô sinh ra chút hoảng sợ, nếu là lúc tỉnh táo cùng lắm thì cô chỉ khẩn trương một ít mà thôi, cô có chút sợ dáng vẻ sau khi say của anh như thế này.

Khi nụ hôn của anh chuyển sang cổ ngọn mịn màng của cô, cô cuối cùng không nhịn được dùng hai tay đỡ ngực anh: “Anh uống say rồi… tôi sẽ

bảo má Lưu mà nước chanh giải rượu cho anh.”

Anh kẹp hai tay cô để lên trên đầu cô: “Không cần,

đừng sợ, tôi có chừng mực…”

Nghe anh nói lời này, miệng cô có chút khô khan, như cá mắc cạn, cô vô thức vươn lưỡi liếm môi khô của mình, ai ngờ hành động này lại khiến anh hôn điên cuồng lần hai… cô cảm thấy sức bị cuốn trôi đi tất cả, cô căn bản không còn sức phản kháng.