Kính Tiêu Nhiễm nghe thấy lời của cậu, nhưng động tác trên tay cũng không có dừng lại, động tác trên tay cô có chút rối bời: “Không… Không cần, hiện tại em có thể sắp xếp tôt, anh đi ngủ trước đi.
Đúng rồi, tôi nay em ngủ ở đâu? Nhiều gian phòng như vậy, em nhờ dì An giúp em sắp xếp một gian đi.”
Mục Tinh Ngôn đi lên trước ngồi xuống, kéo cổ tay của cô lại, một cái tay khác, đóng vali hành lý lại: “Ngủ ở chỗ anh ở đây, đừng sắp xếp nữa.”
Kính Tiêu Nhiễm nghi ngờ mình nghe lầm, ngốc trệ nhìn giường lớn của cậu một chút, không hiểu cảm thấy tay cậu đang cầm tay cô có chút nóng lên: “Cái này… anh đang nói đùa chứ? Mặc dù chúng ta khi còn bé cũng thường xuyên ngủ chung, thế nhưng là chúng ta bây giờ đều đã lớn rồi, không tốt lắm đâu?”
Cậu nghiêm mặt nói: “Anh không có nói đùa.”
Cô luống cuống một chút, lại nghĩ tới những lời kia Diệp Tâm Nhuế nói, anh trai cô không thể quen thuộc hơn, trong lòng lại cất một dã thú sao?
Lúc cô đang ngây người, Mục Tinh Ngôn nửa đầy nửa kéo.
cô đi tới trước giường: “Được rồi, ngủ thôi, anh tắt đèn đây.
Vừa mới dút lời, gian phòng liền phủ một màu đen nghịt, cô vô ý đưa tay níu lại góc áo của cậu: “Vẫn là để em đến phòng khách đi.”
Trong bóng đêm cậu nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, giữa răng môi thơm ngọt của cô để cậu lưu luyến quên về, cậu đã sớm muốn làm như vậy, chỉ tiếc lúc cậu rời đến nước Pháp cô còn quá nhỏ, mà bây giờ, cô đã trưởng thành, rất nhiều chuyện lúc trước không thể làm, hiện tại, đều có thẻ thử.
Cậu có cảm giác có gì đó bị trói buộc trong thân thể đang chậm rãi thoát ra, nhưng cậu không muốn ngăn cản, ngược lại muốn phóng túng.
Người con gái cậu bảo vệ nhiều năm như vậy, chỉ có thể thuộc về một mình cậu.
Đột nhiên, Kính Tiêu Nhiễm thở nhẹ một tiếng, đẩy Mục Tinh Ngôn ra, lui về sau máy bước.
Cảm giác không sai, tay cậu vừa đụng vào ngực cô?
Hiện tại cô mới hoàn toàn tin tưởng Diệp Tâm Nhuế là đúng, đàn ông quả nhiên đều như thế, cô chỉ muốn cho cậu hôn, cô không ngờ lại tiền đến càng sâu như vậy!
Cô không nhận ra, thân thể Mục Tinh Ngôn cứng đờ, lập tức nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Thế nào? Em… đang sợ anh sao? Hay là, em không thích anh?”
Hai tay Kính Tiêu Nhiễm phòng bị che ở trước ngực, khe khẽ lắc đầu, cố gắng giả giọng điệu như nhẹ nhõm: “Không… Không phải… em chỉ là có chút bị hù dọa, quá đột ngột.
Ha ha… Làm anh em nhiều năm như vậy, em còn chưa chuẩn bị kỹ đi đến một bước này!”
Mục Tinh Ngôn cất bước tới gần cô, đưa tay giơ cằm của cô lên: “Hửm? Phải không? Anh coi là… em từ nhỏ đã nên giác ngộ em là người phụ nữ của anh, hóa ra chỉ có mình anh nghĩ vậy sao? Em không thiếu anh trai, anh cũng không muốn làm anh trai em.
Anh trở về ngoại trừ do tiếp quản công ty, còn có… “tiếp quản” em.”
Đầu óc Kính Tiêu Nhiễm cũng không tích là đặc biệt linh hoạt, hết lần này tới lần khác còn đang phân tích từng đoạn, cô ngơ ngác đứng ở nguyên chỗ cũ không biết làm sao, gian phòng bên trong đều là hơi thỏ của cậu, đến sơ mi trắng trên người cô mặc cũng là của cậu, tất cả đều lộ ra vẻ quá mức mập mờ…
Cậu lần nữa hôn lên môi của cô, lần này cô quyết định chắc chắn, không nghĩ muốn trốn tránh nữa.
Mặc dù mấy năm không gặp mặt như thế, lúc cậu vừa trở về cảm giác có chút lạnh nhạt, nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn luôn chờ đợi cậu trở về, không biết có phải đây là nguyên nhân Kính Tỉnh Phàm từ nhỏ đã ghét bỏ cô hay không, cô nhớ Mục Tinh Ngôn còn nhiều hơn anh trai ruột của mình.
Lúc biết cậu sắp trở về, đừng nhắc đến chuyện cô vui vẻ cỡ nào, đên ngủ mơ cũng là mơ thây cậu..