Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng




Ôn Ngôn đứng thẳng người, thẳng thắn hỏi: “Cô nói cho tôi chuyện này là có ý gì? Cô và Mục Đình Sâm chỉ là người quen mà thôi, vốn dĩ là bố anh ấy quen với bố cô, nói những cái này không thích hợp lắm nhỉ? Tôi với anh ấy kết hôn rồi quen nhau thế nào, chẳng liên quan gì đến cô thì phải, cô bà tám quá đấy, Mạc tiểu thư.”

Mạc Ninh cười không nói gì, xoay người trở về phòng. Ôn Ngôn vào phòng ngủ, Mục Đình Sâm dường như đã ngủ, trong phòng cũng yên tĩnh.

Cô nhẹ nhàng nằm xuống, suy nghĩ có chút rối loạn, mỗi khi có ai nhắc đến vụ tai nạn máy bay năm đó, cô sẽ cảm thấy không thể thở nổi, điều này càng khiến cô muốn tìm lão Từ càng sớm càng tốt, để biết rõ chân tướng năm đó.

Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Mạc Ninh vội vàng từ phòng chạy ra: “Đình Sâm! Em cũng muốn ra ngoài, anh đưa em đi một đoạn đi! Em lười lái xe!”

Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh, cô theo phản xạ nhảy xuống giường, mở he hé cửa phòng ra, cần thận quan sát hai người họ.

Mục Đình Sâm không từ chối, mà nói: “Cô đi đâu? Tôi xem thử thuận đường không đã, nếu không thuận đường thì cô nên tự lái xe đi, tôi không có thời gian đâu.

Mạc Ninh chưa quen với đường sá trong nước, ấp a ấp úng không nói được điểm muốn đi, cuối cùng cô ta nói: “Em xem qua bản đồ rồi, ở gần công ty anh, tới nơi anh cứ việc thả em xuống, chắc chắn tiện đường đấy ạ.”

Lần này Mục Đình Sâm không nói thêm nữa, lúc bọn họ rời đi, Ôn Ngôn đi xuống lầu, má Lưu bưng bát cháo nhỏ lên bàn: “Ngôn Ngôn ăn sáng đi con.”

Ôn Ngôn đáp lời, đi tới bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng khuấy bát cháo bốc khói nghi ngút, nhưng cô lại không có hứng ăn: “Má Lưu… tối hôm qua Mạc Ninh nói với con mấy lời kỳ quái, má hiểu biết nhiều, má giúp con giải thích nha.”

Má Lưu kéo ghế ngồi xuống: “Con nói đi, má nghe.”

Ôn Ngôn nói chính xác những gì tối hôm qua Mạc Ninh đã nói với cô, má Lưu nghe được trợn tròn mắt: “Má nghĩ cô ta muốn nói cô ta là người xứng đôi nhất với thiếu gia ấy nhỉ? Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ! Con chung sống với thiếu gia hơn mười năm, cô ta có thể so sánh sao? Lại nói, trước đây má từng gặp cô ta, khi đó cô ta còn là con nhóc xấu xí… Thật là, má nghĩ do cô ta tốt số, sinh ra trong gia đình giàu có, không thì sau này ma mới thèm lấy cô ta, không ngờ sau này lớn lên lại thay hình đổi dạng.”

“Lúc ấy bố Mạc Ninh có ý muốn hai nhà làm đính hôn, thiếu gia không đồng ý. Khi đó, thiếu gia mới bây lớn mà, còn chưa đến vị thành niên nữa, cô ta nhỏ hơn thiếu gia bốn tuổi, lão gia nói để sau này xem ý con trai mình thế nào, ai ngờ lại xảy ra chuyện… đã nhiều năm như vậy rồi, Mạc Ninh mới về nước đã chạy đi tìm thiếu gia, phỏng chừng cô ta có ý kia rồi, cô ta lớn rồi cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, một nửa gương mặt đều đã động dao kéo. Ngôn Ngôn con đừng lo, thiếu gia không phải loại người như vậy.”

Ôn Ngôn có hơi không thoải mái: “Con có lo lắng đâu mà… con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, sao phải lo lắng chứ? Được rồi má Lưu, má có việc thì đi làm đi ạ, khi nào khỏe lại con sẽ giúp má làm việc.”

Má Lưu trừng mắt nhìn cô: “Bớt đi, con còn không nhớ rõ sao? Thiếu gia không nỡ để con suốt ngày làm việc với người làm, con không thấy sau tai nạn cậu ấy đối xử với con tốt hơn sao? Con còn muốn giúp má làm việc, má chẳng có mặt mũi nào nói với cậu ấy đâu, con tốt nhất cứ dưỡng sức đi, cơ thể khỏe lại rồi nên làm gì thì làm đấy đi, tốt nhất là sớm chút sinh thêm cậu chàng kháu khỉnh cho Mục gia. Có con rồi thì tình cảm vợ chồng cũng tự nhiên mà tốt lên thôi.”

Nhắc đến đứa trẻ, sắc mặt Ôn Ngôn hơi trắng bệch, đứa bé đã ra đi, để lại không chỉ là vét thương thể xác mà còn là vết cắt sâu trong lòng cô, thậm chí cô còn tự thấy hỗ thẹn lúc trước từng băn khoăn có nên giữ đứa trẻ lại không… âi ngờ đến phút cuối Khương Nghiên Nghiên lại thay cô định đoạt mạng sống đứa trẻ.



Buồi chiều, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh cùng nhau trở về, họ về khá sớm, cũng chưa đến giờ tan làm, Mục Đình Sâm trước giờ luôn kỹ lưỡng trong công việc, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt anh sẽ không về nhà sớm.

Mạc Ninh còn mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu thức ăn về, ngay cả Mục Đình Sâm cũng không trồng tay, vừa vào cửa Mạc Ninh đã hét lên: “Má Lưu, đến đây lấy đồ vào!”

Má Lưu từ trong bếp chậm rãi đi ra, nhìn thấy nguyên liệu liền nói: “Ở nhà không thiếu máy thứ này, cô mua nhiều như vậy làm gì?”

Mạc Ninh cười toe toét nói: “Tất nhiên là do tôi không muốn ăn chùa rồi, phải ở đây lâu như vậy tôi cũng ngại chứ, những món tôi mua đều là món tôi với Đình Sâm thích ăn hết ấy, tối nay tôi nấu mấy cái này.” Thấy Mục Đình Sâm không nói gì, má Lưu đành phải nhận đồ ăn mang xuống bếp.

Nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, Ôn Ngôn không muốn góp vui, ngòi lì trên giường đọc sách, nhưng khi cô nghe được tiếng Mục Đình Sâm đi lên lầu, cô liền ôm Bánh Trôi từ trong chăn đến bên thảm.

“Hôm nay có thấy khỏe hơn không?” Mục Đình Sâm vừa bước vào liền hỏi cô ngay.

Ôn Ngôn thản nhiên đáp: “Tốt lắm, sau khi xuất viện tôi cũng không sao rồi, tôi muốn trở lại công ty làm việc, nếu không thì lấy gì nuôi mình đây?”

Mục Đình Sâm cau mày, anh bước vào phòng quần áo lấy ra bộ đồ ngủ của mình: “Nghỉ tròn một tháng đi rồi hãng nói, bây giờ cô cứ ở nhà dưỡng bệnh thật tốt, trong ví tôi có thẻ đen, cô thiếu tiền thì mượn lấy mà dùng.”

Nhìn chiếc ví trên giường, Ôn Ngôn thờ ơ nói: “Tôi không muốn tiền của anh, hiện tại tôi có thể tự nuôi sống bản thân, đợi đến lúc tôi hoàn toàn bình phục thì sẽ tiếp tục làm công việc của người làm tiếp, dù sao tôi cũng nợ anh…”

Mục Đình Sâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có hơi khó coi: “Lần trước là tôi sai, tôi không nên nói những lời đó, cô cứ làm tốt Mục phu nhân của cô là được, tôi không muốn chuyện đó tái diễn, khi nào cô khỏe hơn rồi đi làm, tùy cô, bây giờ cô im miệng cho tôi.” Ôn Ngôn quăng cuốn sách trong tay, sau đó buồn bực im lặng nằm xuống.

Mục Đình Sâm sầm mặt bước vào phòng tắm, lúc tắm rửa xong xuôi, anh thoáng thấy Bánh Trôi đang ngủ say trên chiếc thảm trước giường, liền thở dài trực tiếp lướt qua đi xuống lầu.

Lúc ăn tối, má Lưu lên lầu gọi Ôn Ngôn, bà lắm bẩm vài câu: “Mạc Ninh này thật là, vẫn còn ở Mục trạch mà nấu món gì cũng phải xem sắc mặt cô ta, cô ta chạy vào bếp chỉ đích danh đầu bếp, nói phải làm món hệt như ở nhà hàng, mấy món cô ta muốn đều cay, má bảo đầu bếp làm cho hai món thanh đạm rồi, không thì tối nay con nhịn luôn ấy.”

Ôn Ngôn mím mím môi, buồn bực nói: “Con không xuống dưới ăn cơm đâu, má Lưu má đưa đồ ăn đến phòng con nhé.”

Má Lưu nghĩ rằng dù sao đa số mấy món ăn kia cô cũng không ăn được nên liền đồng ý.

Trên bàn ăn, Mạc Ninh nói trêu: “Ôn Ngôn không xuống ăn cơm sao? Đình Sâm, dường như anh có nề nếp hơn ấy, xem ra là tùy người rồi…”