Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1058






**********
Chương 1058:
Trong lòng Kính Thiếu Khanh đang có chuyện, không miệng mép được, nên không nói gì nữa.
Đợi đến khi con gái được y tá bế ra, Trần Mộng Dao vội vàng chạy đến đón, đứa bé trông có vẻ có sức sống hơn trước nhiều, vẫn còn tỉnh, mắt đang nhìn ngó xung quanh.
Trần Mộng Dao vui mừng đến rớt nước mắt, ôm đứa bé không rời tay.

Tiểu Đoàn Tử vội chạy đến muốn nhìn thấy em, Ôn Ngôn bèn bế thằng bé lên: “Chỉ được nhìn thôi nhé, em bé còn quá nhỏ, con sờ khẽ thôi, phải bảo vệ em đấy, biết chưa hả?”
Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ nhìn chằm chằm đứa bé, không nhịn được muốn đưa tay ra sờ má em bé, nhưng lại dè dặt không dám.

Trần Mộng Dao nghĩ đến chuyện đùa trước đây: “Tiểu Ngôn, cậu chẳng phải là từng nói rồi sao, nếu mà mình sinh con gái thì chúng mình sẽ trở thành thông gia, cậu không được lật lọng đâu đấy nhé!”
Ôn Ngôn đang định mở miệng nói gì thì Kính Thiếu Khanh đột nhiên đi đến nói: “Chúng ta đi về trước đi đã, mẹ anh nhất định là đã đợi rất sốt ruột rồi đấy, Ôn Ngôn, em đưa Tiểu Đoàn Tử đi về nhà anh ăn cơm, nói chuyện với Dao Dao, cô ấy bị nhốt ở nhà bao nhiêu ngày như thế, sớm đã không chịu ở trong nhà nữa rồi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cô ấy biết là Kính Thiếu Khanh có tình cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Trần Mộng Dao, con gái của họ có thẻ sẽ có vấn đề về trí năng, cũng chính vì chuyện này mà việc kết làm thông gia không nói rõ được.

Cách nghĩ của cô ấy là tất cả mọi chuyện đều là phải xem Tiểu Đoàn Tử, kể cả con gái của Trần Mộng Dao không có bát cứ vấn đề gì, nếu như sau này Tiểu Đoàn Tử có người yêu thì cũng không thể nào ép buộc được, chuyện này thì không liên quan gì đến trí não nữa.

Nếu như Tiểu Đoàn Tử thật là không hề bận tâm đến chuyện này mà yêu thích đứa em gái này, cô ấy cũng sẽ chấp nhận.
Quay về đến nhà của họ Kính, nhìn thầy Phàm Phàm, Tiểu Đoàn Tử hình như là tình được “tổ chức” của mình vậy, hai đứa trẻ rất nhanh đã chơi đùa với nhau rồi, tiếng cười đùa của lũ trẻ vang vọng kháp phòng.
Hạ Lam nhìn thấy cháu gái mình thì cũng vui mừng khôn siết, nhìn thể trọng đứa bé không được như những đứa bé khác, trong lòng bà lại gạt nước mắt, ôm đứa bé không hề buông tay: “Bảo bối của chúng ta tủi thân quá, bây giờ thì tốt rồi, về nhà rồi, sau này bà nhất định sẽ nuôi con béo tròn béo trắng ra, chúng ta không chịu khổ thé nữa.”
Kính Thiếu Khanh nhìn Trần Mộng Dao rảnh tay rồi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé, liền nói: “Mẹ, mẹ đi nói nhà bếp hôm nay làm thêm mấy món ngon đi, đưa em bé cho Dao Dao đưa đi bú sữa.”
Hạ Lam gật đầu, đưa đứa bé giao cho Trần Mộng Dao.
Kính Thiếu Khanh cùng với Hạ Lam đi vào bếp, hạ thấp giọng nói: “Mẹ à, bây giờ em bé cũng bình yên xuất viện rồi, nhưng mà…bác sĩ nói là, về mặt trí tuệ thì có thể không được tốt, bởi vì lúc sinh bị ngạt thở.

Chuyện này Dao Dao vẫn chưa biết, con cũng không biết phải mở lời thế nào…Sớm muộn gì thì chuyện này cũng không giấu được, đứa bé lớn hơn thì sẽ nhìn ra thôi, nhưng mà bây giờ thì giáu được ngày nào hay ngày đấy vậy.”
Hạ Lam hoảng hốt, rùng mình một cái: “Thật vậy sao?
Cũng có nghĩa là…đứa bé có thể là không được thông minh ư? Haizz…Có thể sống được là đã may mắn lắm rồi, thế là đã lớn mạng lắm rồi.


Cái tên Khúc Thanh Niên cũng thật là độc ác, Dao Dao đã bụng to như thế rồi mà hắn ta vẫn có thể xuống tay được, khiến cho cháu gái mẹ cả đời này không được như người bình thường nữa, mẹ chỉ cần nghĩ đến thôi là mẹ hận không thể…”
Kính Thiếu Khanh vội nắm lấy vai của Hạ Lam an ủi: “Được rồi mẹ ơi, mẹ đừng đau lòng nữa, Khúc gia đã xong đời rồi, bị Diệp Quân Tước thu mua, thế cũng là đã trút được cơn bực tức rồi.

Lúc đó con đã gây áp lực với Khúc gia, giá thu mua bị ép xuống tháp đến thế, người Khúc gia bây giờ e là ngủ cũng không được yên nữa.

Con cũng không thể nào để bọn họ có cơ hội vùng dậy đâu, mối thù này, con nhớ.”
Hạ Lam hít sâu một hơi, đẩy đẩy anh ta: “Con đi ra đi, mẹ đi làm chút gì đó cho mọi người uống.”
Kính Thiếu Khanh vừa mới quay người mở cửa nhà bếp thì nhìn thấy Trần Mộng Dao đứng ở trước cửa, mắt cô ấy đã đỏ hoe, người thì đang run rầy.
Anh ta ngớ người ra, đưa tay kéo cô ấy ôm vào lòng: “Dao Dao…”
Hạ Lam cũng giật bắn mình: “Dao Dao? Con…đều đã nghe thấy hết rồi sao?”
Trần Mộng Dao rúc người vào trong lòng Kính Thiếu Khanh, đưa tay gạt nước mát: “Kỳ thực thì mọi người không cần phải giấu con như thế…Con có thể chịu đựng được, cũng chỉ là không được thông minh mà thôi? Con sẽ nuôi con bé cả đời, chẳng có gì là to tát cả, chỉ là…
không thể nào kết thông gia với Tiểu Ngôn nữa rồi.”
Kính Thiếu Khanh không biết phải nói thế nào nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ khẽ vào lưng cô ấy coi như là an ủi.
Trần Mộng Dao đi đến nhà bếp định lấy nước nóng pha sữa, con không ở bên cạnh lâu như thế, cô ấy căn bản là không hề có sữa mẹ để cho bé bú, không ngờ là lại nghe thấy chuyện này.


Cô ấy thực sự là rất đau lòng, nhưng mà ai cũng giống như cô ấy vậy đấy thôi? Tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ấy, cô ấy lẽ nào lại chỉ biết gào khóc đến chết đi sống lại thôi sao?
Lúc Ôn Ngôn bế đứa bé thì Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Phàm Phàm đều chạy đến, hiếu kỳ nhìn ngó, Ôn Ngôn nhìn hai đứa trẻ, thấy rất buồn cười: “Hai đứa các con lúc còn nhỏ thì cũng như thế này đấy.”
Tiểu Phàm Phàm kinh ngạc thốt lên: “Bọn con lúc nhỏ cũng xấu như vậy sao?”
Ôn Ngôn: “…”
Thấy cô ấy không nói gì, Tiểu Đoàn Tử cũng vội hỏi: “Thật vậy hả mẹ? Con lúc nhỏ cũng xấu như vậy sao?”
Ôn Ngôn cười ra nước mắt: “Đây không phải xấu, là em bé ở trong bệnh viện lâu quá, mỗi ngày đều bị đèn xanh chiếu nên chỉ là hơi đen thôi, hơn nữa em bé lại gầy, thế nên mới không được xinh xắn cho lắm, đợi em ấy lớn hơn một chút thì sẽ dễ thương như các con vậy.

Hai con còn nhỏ mà đã biết phân biệt đẹp, xấu rồi à? Không phải chứ?”
Tiểu Đoàn Tử cười ngờ nghệch: “Con cũng không chê em đâu….đợi em ấy lớn lên thì con sẽ chơi với em.”
Tiểu Phàm Phàm không giống như Tiểu Đoàn Tử, vẻ mặt rất không ưa: “Vậy thì cậu chơi với em ấy đi, mình không muốn chơi với em ấy đâu.”
- -----
!.