Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1054






Trong nhà vẫn là bộ dạng bốn đầu, không khác gì thời điểm rời đi với Từ Dương Dương, nhưng đã là cảnh còn người mắt.

Cảm xúc của anh gần như sụp đổ, ngồi ở trên trên ghế sa lon không muốn động đậy, mỗi một góc của nơi này, đều là hồi ức, hồi ức của anh và Từ Dương Dương, bây giờ anh không dám động vào.

Ôn Ngôn thở dài: “Có để ý chuyện tôi đi xem chút đồ của Dương Dương lúc còn sống không?”
Đường Xán nhẹ nói: “Không sao, cô xem đi, tùy tiện xem, đa số vật tư cá nhân của cô ấy đều ở phòng ngủ, phòng đầu tiên trên lầu bên trái.”
Ôn Ngôn vỗ vỗ vai của anh ấy rồi mới cắt bước lên lầu.


Sau khi dạo quanh một vòng phòng ngủ của Từ Dương Dương và Đường Xán, cô cũng không phát hiện chỗ nào.

khả nghi, tủ đầu giường trong ngăn kéo còn có C Từ Dương Dương thường ăn, máy hộp giống nhau.

Cô thuận tay cầm lên đến xem một chút, hộp C trong tay rất nhẹ, hẳn là ăn hơn phân nửa rồi.

Khi cô lấy một hộp C khác lên xem, ngây ra một lúc, theo lý thuyết, hộp C giống nhàu, người bình thường hẳn là ăn hết một hộp mới mở hộp khác ra, vì sao trọng lượng của hai hộp C không khác nhau lắm?
Sau khi nghi người, cô cầm hết cả năm hộp C trong ngăn tủ ra nhìn qua, bên trong hộp C vậy mà bị đổi thành thuốc khác, căn bản cũng không phải là CI Liên tưởng đến Từ Dương Dương nói hiện tại không muốn có con, cô như đoán được cái gì đó: “Đường Xán!
Đường Xán anh lên đây một chút!”
Nghe tiếng cô gọi, Đường Xán đứng dậy lên lầu: “Sao thế?”
Cô đưa hộp C đựng thuốc cho anh ấy: “Dương Dương bình thường ăn C căn bản không phải là C, bên trong bị đổi thành thuốc khác, chuyện này anh đều không để ý đến sao?”
Đường Xán hiển nhiên là không biết rõ tình hình, có chút mơ hồ, mở ra hộp C ra ngửi một cái, nhíu mày: “Tôi cầm đi hỏi xem đây là thuốc gì, tôi vẫn luôn cho là thứ cô ấy ăn là €…
Ôn Ngôn nói ra suy đoán của mình: “Tôi cảm tháy…
nguyên nhân tạm thời cô ấy không muốn có con cũng có quan hệ với mấy hộp C này, cô ấy bỏ thuốc vào hộp C là không muốn anh phát hiện, mau đi tìm người hỏi xem đây là thuốc gì!”
Đường Xán nhẹ gật đầu, cùng Ôn Ngôn lái xe đến bệnh viện gần nhà, nơi đó có bác sĩ Đường Xán quen biết.

Khi bác sĩ nói ra chân tướng viên thuốc, Ôn Ngôn và Đường Xán đều kinh hãi, những thứ đó lại là thuốc trị liệu trầm cảm! Từ Dương Dương bị bệnh trầm cảm, cũng không ai biết, cô ấy vẫn luôn giấu diễm một mình uống thuốc!
Tay Đường Xán cầm bình thuốc run rảy: “Tôi thật sự khốn nạn… Vì sao chuyện cô ấy bị bệnh tôi cũng không biết…?”

Hóa ra cô ấy ở cùng anh phải khổ sở, phải kiềm chế như vậy? Nếu như lúc trước anh không ở chung với cô, kiên trì chuyện hôn nhân không được chúc phúc sẽ không hạnh phúc, sớm từ bỏ, có thể không có kết quả như vậy không?
Là anh trêu chọc cô, cuối cùng lại tự tay hủy hoại cô ấy!
Từ bệnh viện đi ra, Ôn Ngôn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Từ Dương Dương mắc bệnh trầm cảm, vậy thì chuyện nhảy lầu liền nói rõ rồi.

Đường Xán một mực trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì, cô nhìn cũng khó chịu, lại không biết nên an ủi thế nào.

Cuối cùng, Đường Xán nói: “Tôi tiễn cô về đi, yên tâm, tôi không sao, tôi cũng không muốn tự sát gì cả, mặc dù cuộc sống của tôi đã không còn ý nghĩa… Cô biết không? Cảm giác hiện tại của tôi là tôi khổ sở lần mò nhiều năm như vậy, lại trong nháy mắt bị đánh về hình thái bốn đầu, trở nên không có gì cả, không liên quan đến tiền bạc, là cảm giác… Lập tức đã mắt đi thứ quan trọng nhất.

Người còn sống thật sự là không hét ý nghĩa.

Tôi phải sống tốt, mẹ Dương Dương chỉ có một đứa con gái như vậy, lại bị mất trong tay tôi, tôi phải phụ dưỡng bà ấy đến cuối cùng.”
Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nháy, Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra: “Anh nói không sai, hiện tại mẹ Dương Dương cũng thương tâm gần chết, anh cũng nên hoàn thành chức trách, đừng nghĩ đến những chuyện kia.

Không cần tiễn tôi, để tôi tự gọi xe về đi, chuyện này xảy ra, ai cũng không vui vẻ, công ty sẽ cho anh đủ thời gian xử lý hậu sự, chờ đến khi anh điều chỉnh tốt rồi lại đến làm việc, không sao.”
Đường Xán nói cảm on, rồi liền im lặng, giống như nói thêm một chữ cũng khiến anh ấy tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Khi Ôn Ngôn về nhà, Mục Đình Sâm đã ở nhà, anh đi công tác ở anh thành phố bên cạnh cho nên khi sắc trời chuyển máu đã về nhà.


Nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, cô mới để ý đã hơn sáu giờ rồi.

Mục Đình Sâm còn không biết chuyện bên phía Đường Xán, hỏi: “Em đi tham dự hôn lễ sao về muộn như vậy?”
Cô tê liệt bỏ túi xách xuống thả người lên ghé sa lon: “Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn, trong hôn lễ mẹ Đường Xán nháo sự, làm cho Từ Dương Dương nhảy lầu từ tòa cao nhất giáo đường xuống, tử vong tại chỗ, đưa đến bệnh viện thì đã trễ rồi.

Chuyện này còn chưa tính, bệnh tim của bố Từ Dương Dương cũng phát tác theo.

Ngược lại mẹ Đường Xán lại thông minh, lúc bọn em đến bệnh viện, không biết bà ấy đã tránh đi nơi nào, cuối cùng cũng không có lộ diện, thật giống như không liên quan gì đến bà ta vậy, tại sao có thể có dạng người này? Hại con trai mình đến bộ dạng này, nội tâm bà ấy thỏa mái sao? Quả thực chưa từng thấy! Nếu không phải em ở đó, còn không thể tin sẽ xảy ra loại chuyện này!”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Cho nên… Tình huống hiện tại rất tồi tệ? Anh thấy tính tình Từ Dương Dương cũng không cực đoan như vậy, so với tính cách của em còn tốt hơn nhiều, em bị tức giận đến nhảy lầu còn cô ấy sẽ không thế, sao lại đến nỗi này?”
Ôn Ngôn nghĩ đến mấy hộp C kia, trong lòng đau khổ một hồi: “Cô ấy mắc bệnh trầm cảm không để ai biết, bỏ thuốc vào hộp C rồi uống, đây chính là nguyên nhân cô ấy không muốn có con.

Đến Đường Xán cũng không biết cô ngã bệnh, cô ấy chính là như vậy, sợ người khác lo lắng cho mình… Cái gì cũng một mình mình chịu đựng.”
Mục Đình Sâm khẽ thở dài một tiếng: “Hi vọng Đường Xán nhanh hồi phục một chút, sớm định thời gian nghỉ sau kết hôn một tháng, cũng coi như cho anh ta thời gian.”.