Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1052






Bố Từ không vui thấp giọng hỏi: “Đây là ai?”
Từ Dương Dương đáp: “Mẹ Đường Xán.”
Sắc mặt bố Từ càng thêm khó coi: “Con và Đường Xán lĩnh chứng lâu vậy cũng không nhìn thấy bóng người, hôm nay lại tới, đây là có ý gì?”
Từ Dương Dương không nói chuyện, cũng không có gì có thể nói.

Mẹ Từ kịp phản ứng đầu tiên, tiền lên phía trước vừa cười vừa “Mẹ Đường Xán đúng không? Nào, hôn lễ vừa mới bắt đầu, bà tới vừa đúng lúc, qua đó ngồi cùng tôi đi?”
Tay mẹ Từ còn chưa động đến Bạch Mộ Tinh, liền bị vô tình hắt ra, bộ dáng Bạch Mộ Tinh vênh váo tự đắc: “Đừng đụng vào tôi, tôi “trào cao” không động được đến cái cửa thân thích này, nếu các người thật sự để tôi vào mắt, cũng sẽ không để tôi chưa đến đã bắt đầu, bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt làm người khác buồn nôn!”

Giọng Bạch Mộ Tinh không nhỏ, dường như tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy đữo, đã có người bắt đầu xì xào bàn tán.

Mẹ Từ vốn chính là một người sĩ diện, Nếu không lúc trước cũng sẽ không cản trở Từ Dương Dương và Đường Xán, bây giờ bị ở trước mặt nhiều người làm bà mắt mặt như thế, cũng xù lông: “Là chính bà đến hôn lễ của con trai cùng đến trễ, sao lại đổ lên đầu người khác? Nếu bà tới đên cũng không tới, vậy tất cả mọi người cũng phải chờ bà sao? Tôi biết, từ đầu bà đã không để chúng tôi vào mắt, nếu không thì sao hôn nay mới là lần đầu chúng ta gặp mặt? Tôi là gả con gái, không phải tặng con gái, bà bên nhà trai, không chỉ không tích cực chủ động, còn làm bộ trên cao, làm cho ai nhìn? Bà không muốn con trai của bà cưới con gái tôi, tôi còn không muốn gà con gái đấy!”
Ôn Ngôn vội vàng tiền lên kéo mẹ Từ lại: “Bác gái, chúng ta ngồi xuống trước đã, thời gian đã đến rồi, chậm trễ cũng không tốt, có cái gì chúng ta để nói sau được không?”
Bồ Từ cũng nuốt không trôi cục tức này, nhưng là vì con gái, vẫn là nhịn được.

Đường Xán tiến lên trước kéo lại tay Bạch Mộ Tinh: “Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi, có chuyện gì chờ hôn lễ kết thúc rồi nói.

Con đã sớm thông báo cho mẹ rồi, vì sao mẹ còn đến trễ…?”
Bạch Mộ Tinh hừ một tiếng: “Đúng vậy, anh cũng đã nói, là thông báo, không phải thương lượng.

Tôi cũng không đồng ý cho anh và Từ Dương Dương kết hôn, là chính các người nhận chứng.

Đã lĩnh chứng lâu như vậy, đột nhiên nghĩ đến hôn lễ, chẳng lẽ không phải nhà bọn họ yêu cầu sau lưng? Anh không chịu nói tôi cũng có thể đoán được, nhất định là đòi anh muốn nhà muốn xe? Đưa bao nhiêu?
Đã sớm nói anh phải tìm người con gái môn đăng hộ đối, nếu không tìm phải cả nhà là sâu hút máu, anh không mệt mỏi sao?”

Mẹ Từ mẫu tức giận đến lồng ngực phập phòng: “Bà…
Bà… Bà nói bậy! Nhà chúng tôi đòi một đồng tiền nào của Đường Xán? Con gái của tôi còn cấp lại, còn không vừa lòng, bà dựa vào cái gì vu oan người khác? Dương Dương, chúng ta đi, cái hôn lễ này chúng ta không làm nữa, ngày mai con liền ly hôn với Đường Xán đi!”
Từ Dương Dương bị mẹ Từ kéo đi, khăn voan trên đầu cũng bị lệch đi, sắc mặt cô ấy càng nhợt nhạt, mặt mũi cả nhà đều máy hết trong hôm nay…
Đường Xán nhịn không được gầm nhẹ nói: “Đủ mẹ! Mẹ, đây là chuyện của con, lúc trước mẹ không quản con nuôi con, hiện tại cũng xin không nhúng tay vào cuộc sống của cuộc! Mẹ tới tham gia hôn lễ con hoan nghênh, nếu tới gây chuyện, vậy mời đi cho!”
Bạch Mộ Tinh nói không lại, liền bắt đầu mắt đỏ tố khỏ: “Lúc đầu mẹ cũng là bất đắt dĩ mới để lại con, mẹ cũng vụng trộm gửi tiền về nhà, con lại nhớ kỹ chuyện mẹ bỏ rơi con sao? Con biết sau khi bó con mắt có bao nhiêu khó khăn không? Thời gian đó đến sống sót cũng là một vấn đề lớn, mẹ không đi cùng ở lại để chờ chết sao? Con là con trai ruột của mẹ, làm sao mẹ có thể không quản con?
Mẹ chỉ là hi vọng con có thể hạnh phúc, tìm một cô gái thích hợp, Từ Dương Dương cô ta không thích hợp, con nhìn xem bố mẹ cô ta là nhưng hạng người nào?”
Bố Từ nhất thời tức chạy lên não, bệnh cũ tái phát, đột nhiên hôn mê đổ xuống.

Trước mặt lập tức hỗn loạn, mẹ Từ cũng tức giận, đánh lộn lẫn nhau với Bạch Mộ Tinh, hoàn toàn để ý đến mặt mũi nữa.

Ôn Ngôn luống cuống tay chân gọi xe cứu thương, Đường Xán cùng đám người can ngăn, không ai chú ý tới, Từ Dương Dương rời đi khỏi đám người…
Áo cưới tinh xảo, kéo tại bậc thang giáo đường thật dài, bên tai Từ Dương Dương đều là âm thanh huyên náo dưới lầu, cô có chút hoảng hốt, tay gắt gao vịn vào tay cầm cầu thang mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.

Giày cao gót ở chân cũng không biết rơi xuống lúc nào, cô đi chân đất trên bậc thang, từng bước một leo lên…

Phải như thế nào mới có dựng lại cuộc náo loạn này? Phải làm sao mới có thể cứu danh dự? Phải như thế nào mới có thể để bố mẹ quên đi nhục nhã hôm nay? Mẹ của cô là người sĩ diện như vậy, bây giờ ở trong hôn lễ con gái mình mắt hét thể diện, cô một mực kỳ vọng hạnh phúc, xa xa khó vời.

Sau chuyện này, bố mẹ nhất định sẽ buộc cô ly hôn, tuyệt không bước vào cửa lớn Đường gia.

Trong đầu đều hiện ra khung cảnh ca mẹ ép cô rời khỏi Đường Xán, còn có bộ dạng Bạch Mộ Tinh căm ghét cô cực điểm, tiếp theo là xem thường bố mẹ cô.

Đến tầng cao nhất giáo đường, nhìn bãi cỏ xanh phía dưới Đường Xán tỉ mỉ vì bố trí tất cả vì cô, uy phong phát lụa trắng máu, mùi thơm hoa hồng màu trắng ngát hương xung quanh giáo đường.

Chuông lớn sau lưng không ngừng phát ra âm thanh tí tách, ngăn cách hỗn loạn dưới lâu.

Một màn bố đổ xuống kia, đánh tan tâm lý phòng tuyến cuối cùng của cô, cô nhắm mắt lại, thả người nhảy xuống, kết thúc..