Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1003: Kết Quả Bát Ngờ






Trần Nặc trợn mắt nhìn Tiết Dương trên đất một cái, mới lên xe: “Thiếu gia, tiền cho Tiết Dương có cần thu lại hay không? Cũng không phải là chúng ta đuối lý, không thể cho không số tiền kia, 50 triệu cũng không phải một số tiền nhỏ.”
Mục Đình Sâm hời hợt nói: “Anh ta sẽ chủ động trả lại, bởi vì anh ta sợ chết.

Chết tử tế không bằng việc còn sống, kẻ ngu cũng có thể hiểu đạo lý này.”
Đúng như dự đoán, buổi chiều tiền đưa cho Tiết Dương liền vào tài khoản, lần nữa trở lại trên tay Mục Đình Sâm.

Coi như tên kia kia thức thời, nếu không thì không phải bị đánh đơn giản như vậy.

Trước Tiết Dương đã nói với bên ngoài chuyện sao chép chẳng qua là hiểu lầm, bây giờ chuyện này lại có tiến triển mới, dưới sự bày mưu tính kế của Mục Đình Sâm, Tiết Dương thừa nhận bản thiết kế không phải bản thân sáng tác, lai lịch bất chính, còn cụ thể, không cần phải nói quá cặn kẽ.

Sau khi Ôn Ngôn nhận được tin tức trước tiên tìm được anh hỏi: “Tiết Dương đã thừa nhận bản thiết kế không phải tự anh ta sáng tác, nói cách khác em trong sạch rồi.


Anh ta chỉ nói bản thiết kế đó lai lịch bắt chính, rốt cuộc là ngồn gốc không rõ ràng như thế nào? Ai gửi cho anh ta?
Chuyện bây giờ đã kết thức rồi, anh có thể nói cho em chứ? Cả chuyện đều là anh điều tra, đừng nói với em anh không biết.”
Trong lòng cô hiểu rõ, hơn phân nửa có liên quan tới An Tuyết Ly, cho nên tắt yếu phải hỏi cho rõ.

Tiềm thức của cô cho là Mục Đình Sâm một mực không đề cho cô tham gia chuyện này là muốn bao che An Tuyết Ly, bây giờ cô người không có ở Mục trạch, trạng thái cùng Mục Đình Sâm là ly dị, cô thật sự không có cảm giác an toàn.

Anh có thể đối với bất kỳ ai bao che An Tuyết Ly, nhưng tuyệt không thể đối với cô, coi như cuối cùng thật sự là An Tuyết Ly, anh cũng có thể cùng cô thương lượng không truy cứu, lừa gạt chính là một chuyện khác.

Mục Đình Sâm không trả lời ngay, đem đoạn thu âm kia lấy ra, để cho chính cô nghe.

Từ đầu tới đuôi, trong lời Tiết Dương nói cũng không để lộ ra ai là người gửi bản thiết kế, bản thân Tiết Dương cũng khẳng định không biết đối phương là ai.

Sau khi nghe xong, Ôn Ngôn nhíu mày, hỏi dò: “Nguồn email, muốn tra sẽ không quá khó khăn đi? Anh sẽ… tra rõ chứ?”
Mục Đình Sâm gật đầu một cái, khẳng định nói: “Anh sẽ tra, bây giờ đã chứng minh là em trong sạch rôi, Mục thị cũng trong sạch, em không cần để ý chuyện này nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.

Chờ tra được người gửi bản thiết kế cho Tiết Dương đó là ai, anh sẽ bắt người đó tới.”
Rõ ràng là bày ra ngoài sáng rồi, không phải Đường Xán, cũng chỉ có thể là An Tuyết Ly, chỉ thiếu một bằng chứng mà thôi.

Buổi tối, Mục Đình Sâm trở về Mục trạch.

An Tuyết Ly vẫn là giống thường ngày bảo anh nhanh lên tắm xong rồi xuống lầu ăn cơm tối.


Anh đang muốn lên lầu, An Tuyết Ly đột nhiên hỏi: “Chuyện sao chép kia, điều tra thế nào rồi?”
Bước chân anh dừng lại: “Dì hỏi chuyện này làm gì?”
Bà trực tiếp nhìn chằm chằm anh: “Không phải con hoài nghỉ là mẹ làm sao? Mẹ liền hỏi một chút bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, con điều tra xong sớm một chút thì mẹ sẽ được trong sạch sớm một chút, có gì không đúng sao?”
Mục Đình Sâm nhìn bà chằm chằm máy giây, có chút không đoán ra, nếu quả thật là bà, tại sao bà có thể biểu hiện thản nhiên như vậy? Ngay cả tầm mắt cũng không tránh né, cứ như vậy đối diện với anh.

Trằm ngâm chốc lát, anh nói: “Chuyện đó nhà thiết kế gọi là Tiết Dương kia thừa nhận bản thiết kế là người khác gửi qua email cho anh ta, căn bản không phải thiết kế của anh ta, là anh ta sao chép của Ôn Ngôn.

Còn người gửi thư đó, mặc dù là ẩn danh, tra được không khó, rất nhanh sẽ được phơi bày, chờ đi.”
Lúc nói chuyện, anh tận lực quan sát biểu tình của An Tuyết Ly, nhưng biến hóa gì cũng không có, An Tuyết Ly ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, mau tra đi, tra được ai cũng nhẹ nhõm.

Được rôi, con đi tắm đi, mẹ mang chén đũa lên.”
Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm gọi Lâm quản gia tới thư: phòng: “Người gửi thư cho Tiết Dương, nhất định phải mau sớm tra ra.

Bất kể kết quả cuối cùng là ai, cũng đừng để lộ ra, chỉ có thể nói cho tôi, biết chưa?”
Lâm quản gia không hỏi những chuyện khác: “Dạ, rõ, thiếu gia.

Sáng ngày thứ hai, Mục Đình Sâm ở phòng làm việc nhận được điện thoại Lâm quản gia gọi tới: “Thiếu gia, tra được, là Từ Dương Dương của bộ phận Kế hoạch của Mục thị, tài khoản email cùng địa chỉ IP đều không sai, cô ấy dùng máy vi tính công ty đăng nhập tài khoản.”
Kết quả này khiến người ta không ngờ, Mục Đình Sâm hoang mang một chút: “Từ Dương Dương? Tại sao cô ta phải làm như vậy?”
Lâm quản gia ngắn ra: “Cái này… tôi làm sao biết? Thiếu gia, người ở công ty, xử lý tương đối dễ dàng.”
Mục Đình Sâm lấy lại tinh thần mới phát hiện mình hỏi vấn đề có chút ngu xuẩn, Lâm quản gia chỉ phụ trách tra người, cũng không chịu trách nhiệm vặn hỏi.

Cúp điện thoại, anh bảo Đới Duy gọi Đường Xán tới, hôm nay tâm tình Đường Xán không tệ, còn tưởng là là chuyện gì tốt: “Kêu tôi có chuyện gì vậy Mục tổng?”
Thần sắc Mục Đình Sâm ngưng trọng: “Từ Dương Dương đem bản thiết kế của Ôn Ngôn dùng hình thức thư điện tử gửi cho Tiết Dương, Tiết Dương không biết bản thiết kế là của ai, liền sao chép dùng, cuối cùng còn cắn ngược một cái.


Chuyện sao chép, bây giờ chân tướng rõ ràng, tôi vẫn chưa đi tìm Từ Dương Dương, anh thấy thế nào 2”
Biểu tình trên mặt Đường Xán tương đối phong phú, lúc này bác bỏ: “Không thể nào! Có là tôi thì cũng không thể là cô ấy! Quan hệ của cô ấy và Ôn Ngôn tốt biết bao không phải anh cũng không, giữa hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có mâu thuẫn gì, huống chỉ tôi biết cách làm người của Từ Dương Dương, tại sao có thể là cô ấy được?”
Mục Đình Sâm cũng không quá tin tưởng sẽ là Từ Dương Dương: “Trước hết anh yên tĩnh một chút, đây là kết quả trước mắt tôi tra được.

Anh giúp tôi nhớ lại một chút, buổi sáng hôm đó Ôn Ngôn có chuyện không tới công ty, bảo anh lấy bản thiết kế từ trong ngăn kéo bàn làm việc của cô ấy nhìn một chút, sau khi lấy ra, trừ anh và mẹ tôi tiếp xúc qua bản thiết kế ra, còn có ai tiếp xúc qua không? Từ Dương Dương có tiếp xúc qua?”
Đường Xán cần thận suy nghĩ một chút ngày đó trải qua: “Ngày đó tôi nhận điện thoại xong liền đem bản thiết kế của Ôn Ngôn lấy ra, Từ Dương Dương… là tới phòng làm việc của tôi tìm tôi, nhưng nói hai câu, cô cũng tháy thiết kế, khen bản thiết kế của Ôn Ngôn không tệ, sau đó liền đi.

Sau đó tôi đi vệ sinh, cũng chỉ hai phút, sau khi trở lại chính là mẹ anh tới.

Dù sao tôi không tin là Từ Dương Dương làm, hoặc là chính là lúc tôi không có ở đây hai phút đó còn có người tiếp xúc qua bản thiết kế.”
Những chỉ tiết này lúc trước Mục Đình Sâm cũng không biết: “Trước tại sao anh không nói? Ôn Ngôn còn nói cho tôi bản thiết kế chỉ anh và mẹ tôi xem qua.”
Đường Xán có chút ảo não: “Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc Ôn Ngôn hỏi tôi lúc ấy tôi cũng không nhớ ra được, không muốn dính lên người Từ Dương Dương, theo miệng nói chỉ có tôi và mẹ anh xem qua bản thiết kế.

Bây giờ dính dáng đến Từ Dương Dương, tôi cũng không thể nói dối.

Bây giờ máy giám sát hôm đó cũng không còn, hai phút tôi không có ở đây rốt cuộc xảy ra cái gì hay không cũng không thể nào kiểm chứng… Nếu như không tra được những người khác, có phải Từ Dương Dương sẽ phải gánh vác trách nhiệm hay không?”
Mục Đình Sâm hơi gật đầu một cái: “Chuyện này nặng nhẹ anh hẳn biết.”.