Nghe thấy những tiếng động sột sột soạt soạt, Thanh Thư hơi hé mắt ngó ra.
Hôm nay là sinh thần của lão thái gia.
Mặc dù không tổ chức lớn, nhưng cũng mời đại phòng và những người có quan hệ đặc biệt tốt đến dùng cơm, vì thế mà đồ cần chuẩn bị cũng rất nhiều.
Vừa mới sáng sớm, Trần ma ma và Hạ Nguyệt đã phải đi giúp làm việc rồi.
Trần ma ma thấy mắt Thanh Thư vẫn lim dim thì cười nói: "Cô nương, trời vẫn còn sớm mà, người ngủ thêm một chút đi!"
Thanh Thư nghe lời mà nằm xuống.
Nhưng nằm xuống rồi thì lại không ngủ tiếp được nữa.
Nàng cũng không dính giường, dứt khoát bò dậy luôn.
Bởi vì sợ đánh thức Cố Nhàn nên khi Thanh Thư xuống giường thì đều rất nhẹ chân nhẹ tay.
Sau khi choàng thêm một cái áo ngoài, nàng đứng ở trong phòng tập trung bình tấn.
Sau hai khắc đồng hồ, Trần ma ma vừa về phòng đã nhìn thấy Thanh Thư một đầu mồ hôi: "Cô nương sao đã dậy rồi?"
Thanh Thư khẽ nói: "Luyện công đó! Trần ma ma, ma ma đã hỏi tam thẩm chuyện về đứa bé kia chưa?"
Nàng không dám tách khỏi Cố Nhàn mà vẫn luôn đi theo bên người của mẹ, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ đứa bé trai kia.
Cho nên mới bảo Trần ma ma đi hỏi Trương Xảo Xảo.
Trần ma ma lắc đầu nói: "Tam thái thái nói, trước đó vài ngày cậu của đứa bé kia đã đưa cho nó một túi lương thực.
Chính nó cũng biết tự tìm ăn, còn có thêm túi lương thực đó thì tạm thời sẽ không bị đói."
Thanh Thư nghe thế thì lập tức yên lòng.
Trần ma ma nhìn thấy Kiều Hạnh còn đang ngủ đến say sưa, trong lòng có chút bất lực.
Cô bé này làm nha hoàn mà còn không dậy sớm bằng chủ tử thì tính là gì đây! Lần này quay về huyện thành, bà nhất định phải kiến nghị lão thái thái thay cho cô nương một đứa nha hoàn chịu khó lại ổn trọng thêm một lần nữa.
Đứng tấn cũng rất hao tổn thể lực, Thanh Thư đã đổ không ít mồ hôi nên người ngợm có chút dính dớp: "Ma ma, người vào phòng bếp nấu chút nước ấm, lát nữa ta muốn tắm."
Trần ma ma gật đầu.
Lúc hai người đang nói chuyện thì Cố Nhàn cũng đã tỉnh.
Thấy bà muốn xuống giường, Thanh Thư định tiến lên đỡ.
Cố Nhàn bật cười: "Con chiếu cố cho chính mình là được rồi."
Với cái tay, cái chân nho nhỏ đó mà còn đòi dìu nàng, đến lúc đó cũng đừng để cả hai đều ngã ra đấy.
Thanh Thư mỉm cười, dù đã trở về được gần ba tháng rồi, nhưng thi thoảng nàng vẫn quên mất bây giờ mình chỉ là một đứa nhỏ.
Cố Nhàn rửa mặt xong thì lại ngồi về trên giường.
Thanh Thư xoa cái bụng to của bà, khẽ nói: "Mẹ, đệ đệ thật ngoan."
Bình thường người mang thai đến giai đoạn cuối đều sẽ rất mỏi mệt.
Nhưng ngoại trừ do bụng lớn mà không tiện cử động ra thì Cố Nhàn không có triệu chứng gì nữa cả.
Cố Nhàn khẽ cười nói: "Đúng vậy! Đệ đệ của con thật ngoan.
Không giống nha đầu con, một đêm mà phải dậy đi nhà xí đến bốn, năm lần mà vẫn còn rất khó ngủ, chỉ kém không có dày vò chết mẹ."
Nhưng lần mang thai này, bà không chỉ không có triệu chứng gì, mà khẩu vị và giấc ngủ cũng trở nên tốt hơn.
Mặt Thanh Thư dán lên bụng Cố Nhàn, nhẹ nói: "Me, người vất vả rồi."
Cố Nhàn khẽ giật mình, trái lại, xoa đầu nàng nói: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy?"
Có người phụ nữ nào mà không phải vượt qua chuyện này đâu.
Như nàng còn tốt, mang thai còn có người hầu kẻ hạ, không giống đệ muội, đã mang thai mà còn phải hầu hạ người lớn kẻ nhỏ cả nhà này.
Thanh Thư tiếp tục nói chuyện với Cố Nhàn thêm một lúc.
Sau đó, thấy Trần ma ma còn chưa về, nàng bèn tự mình đến phòng bếp tìm Trần ma ma: "Ma ma, nước đã chuẩn bị xong chưa? Ta muốn đi tắm."
Vi thị rất không vui: "Thanh Thư, tối hôm qua ngươi đã tắm rồi thì buổi sáng cũng không cần tắm nữa.
Thanh Thư à, cửi lửa này đây cũng phải bỏ tiền ra mua đấy."
Đừng thấy Lâm gia nhiều đàn ông mà nghĩ sẵn củi sẵn lửa.
Trừ Lâm Thừa Chí ra thì Lâm lão thái gia cùng Lâm Thừa Trọng đều không làm việc cả.
Bản thân Lâm Thừa Chí cũng bận nhiều việc nên không có thời gian lên núi đốn củi, vì vậy mà củi ở Lâm gia hơn phân nửa đều là đi mua đấy.
Thanh Thư cố ý tỏ vẻ lo lắng: "Nhị thẩm, nhà của chúng ta nghèo đến nỗi ngay cả củi cũng không mua nổi ư?"
Vi thị lập tức nghẹn họng.
Sao trước kia nàng ta lại không phát hiện ra con nha đầu thối này nói chuyện dễ làm người ta nghẹn ứ như vậy chứ: "Đây không phải là vấn đề về củi, mà là ngươi rất lãng phí.
Sống ở đây nào có thể lãng phí như vậy được."
Thanh Thư không muốn nghe bà ta lảm nhảm, nói: "Bà ngoại ta nói tiền không phải do để dành mà ra, mà là do kiếm được."
Đúng lúc Lâm lão thái thái trở về từ bên ngoài, nghe thấy thế thì hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì thế?"
Thanh Thư cướp lời Vi thị nói trước: "Tổ mẫu, con muốn tắm rửa, nhị thẩm nói phí củi nên bảo con phải tiết kiệm.
Tổ mẫu à, con cũng muốn tiết kiệm lắm, nhưng trên người con toàn mùi mồ hôi rất khó chịu đó."
Nói xong, Thanh Thư cố ý đi đến cạnh Lâm lão thái thái nói: "Tổ mẫu, nếu người không tin thì có thể ngửi thử."
Lâm lão thái thái ngửi thấy mùi mồ hôi, cau mày nói: "Chỉ qua một tối mà sao đổ mồ hôi nhiều như thế? Trước kia ngươi cũng không có cái tật xấu này."
Thanh Thư cố ý lộ ra một bản mặt khổ não: "Từ sau khi bị qua một trận bệnh kia thì con bắt đầu có tật xấu này.
Bà ngoại con giờ cũng không thích ngủ với con nữa."
Lâm lão thái thái cảm thấy so với việc trở nên thông minh, thêm một cái tật xấu hay đổ mồ hôi cũng chẳng tính là gì: "Bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, chờ lớn thêm chút thì sẽ tốt thôi."
Tuyệt không đề cập tới chuyện mang Thanh Thư đi gặp đại phu khám thử.
Lâm lão thái thái đã quen sống tiết kiệm, chỉ cần không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi gặp đại phu.
Hai ngày này Thanh Thư phát hiện thái độ Lâm lão thái thái đối với nàng trở nên khá hơn không ít, nguyên nhân thì nàng cũng đoán được.
Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần nàng trở nên mạnh mẽ thì cho dù là người chí thân cũng không làm gì được nàng.
Thời điểm dùng điểm tâm, Như Điệp ăn canh trứng gà dầu mè, cô bé vui vẻ nói: "Thơm quá, ăn ngon thật."
Thanh Thư nhìn thấy bộ dáng vui sướng đó của Như Điệp, không khỏi cũng bỏ canh trứng gà của mình cho cô bé.
Trương thị vội vàng ngăn lại, nói không cần.
Thanh Thư bèn lên tiếng: "Tam thẩm, về sau mỗi sáng thẩm chưng một bát bánh canh trứng gà cho Như Điệp ăn đi.
Thẩm xem, Như Điệp chỉ nhỏ hơn con có mấy tháng, vậy mà không chỉ thấp hơn con mà tóc cũng khô vàng này."
Trương Thị cũng muốn mỗi sớm làm canh trứng gà cho Như Điệp ăn, nhưng thức ăn trong nhà đều là do lão thái thái quản lý.
Lão thái thái có thể để bọn họ ăn no đã là không tệ rồi, muốn ăn ngon thì đừng hòng.
Vi thị gượng giọng nói: "Nói thì thật đơn giản làm sao! Ngươi có biết một quả trứng gà cũng phải tốn một đồng hay không!"
Lâm lão thái thái bất mãn trừng mắt liếc Vi thị: "Ăn một bữa cơm thôi mà sao nhiều chuyện vậy?"
Sau khi quát Vi thị một câu, bà lại tiếp tục ăn cơm, không hề nhắc đến chuyện trứng gà nữa.
Thanh Thư thấy Trương Thị không lên tiếng cũng không nói tiếp nữa.
Mẹ ruột cũng không tranh giành quyền lợi cho con gái, nàng chỉ là một đường tỷ cũng không còn cách nào rồi.
Đến trưa phải làm bốn bàn đồ ăn, ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người lại bắt đầu bận bịu.
Trừ Trụy Nhi thì những người khác đều bị kêu đi làm việc.
Thanh Thư đang luyện chữ thì Như Điệp nhón đôi chân nhỏ nhắn cất bước đi tới.
Đưa tóp mỡ trong tay cho Thanh Thư, cô bé nói: "Nhị tỷ, cái này ăn ngon, cho tỷ ăn."
Ở kiếp trước, đối với nàng mà nói thì ngay cả bã dầu cũng là mỹ vị, nhưng bây giờ nàng lại ăn không nổi.
Thanh Thư lắc đầu nói: "Nhị tỷ không ăn, Như Điệp tự ăn đi."
Cố Nhàn gọi Như Điệp đến bên cạnh mình, dỗ Như Điệp: "Như Điệp ngoan nào, nhị tỷ ngươi còn phải luyện chữ, bá mẫu kể chuyện xưa cho con được không nào?"
Như Điệp vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."
Không lâu sau, vợ Lâm Thừa An là Bành thị đã dẫn theo con đến.
Cố Nhàn nghe được tin thì nói với Như Điệp: "Cháu ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng chạy ra ngoài, biết chưa?"
"Được ạ."
Thật ra Như Điệp rất dễ chăm, không khóc không náo, bảo cái gì thì nghe cái đó, làm cho người ta thấy mà đau lòng.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Lão thái thái trông thấy Cố Nhàn tới một mình thì cau mày hỏi: "Thanh Thư đâu? Tại sao lại không tới?"
Trưởng bối đến cũng không ló mặt ra, thật là không có lễ phép.
Cố Nhàn giải thích: "Thanh Thư đang luyện chữ.
Lúc đọc sách, luyện chữ, đứa nhỏ này không thích có người quấy rầy nó, vì thế mà con không gọi con bé.
Đợi lát nữa con bé luyện chữ xong thì con sẽ kêu con bé qua đây."
Nếu như là trước đây, Lâm lão thái thái chắc chắn sẽ giận dữ mắng mỏ, nhưng giờ thì bà ta lại chỉ gật gật đầu: "Vậy chốc nữa hãy bảo nó qua."
Lâm Thừa Ngọc tuy là nhị phòng, nhưng trong những nam đinh đồng lứa, hắn lại là anh cả.
Bành thị có chút ngạc nhiên với thái độ của Lâm lão thái thái, nhưng nàng ta cũng không nhiều lời về chuyện nhà của Cố Nhàn..