Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 16: Phong ba tự thiếp (2)




Lằng nhằng cả buổi Mao thị mới nói ra ý đồ, bà ta muốn tự thiếp của Lan đại Nhân Thanh Thư đã mua hôm nay.

Đã nói đang yên đang lành tự nhiên lại đưa tự thiếp cho Thanh Thư làm gì, hóa ra là đợi đến bây giờ. Cố lão thái thái không chút suy nghĩ đã khước từ: "Tự thiếp này chúng ta còn muốn dùng."

Mao thị nóng nảy, nói: "Đại tẩu, tự thiếp tốt như vậy cho Thanh thư dùng, hoàn toàn là lãng phí."

Thanh Thư lập tức đen mặt. Nếu như Mao thị nói chuyện thật tốt, nhất định nàng sẽ nhường tự thiếp lại. Dù sao, việc này liên quan đến tiền đồ Cố Hòa Kiệt. Thanh Thư không muốn chỉ vì một bản tự thiếp mà Cố lão thái thái trở mặt với nhị phòng, nhưng lời này của Mao thị lại làm cho nàng tức giận.

Thế nào nàng dùng thì là lãng phí, chẳng lẽ phải hai tay dâng lên cho Cố Hòa Kiệt nhà bà ta dùng thì mới không lãng phí.

Cũng bị chọc giận, còn có Cố lão thái thái: "Lãng phí cũng là chuyện của chúng ta, có liên quan gì tới ngươi?"

Mao thị nghẹn họng, nhưng rất nhanh lại nói: "Đại tẩu, đây chính chuyện liên quan đến tiền đồ của Hòa Kiệt."

Cố lão thái thái lộ vẻ mặt trào phúng, Cố Hòa Kiệt cũng không phải con trai của bà, tiền đồ tốt hay xấu có liên quan gì đến bà. Cho dù Cố Hòa Kiệt đậu tiến sĩ rồi làm quan, được phong cáo mệnh cũng là Mao thị chứ không phải bà.

Nếu như mọi khi, nhất định Mao thị đã phất tay áo mà đi. Nhưng việc lần này liên quan đến tiền đồ của tiểu nhi tử, Mao thị chỉ có thể nhẫn nhịn tính khí nói: "Đại tẩu, chờ Hòa Kiệt thi đậu tiến sĩ, đây chính là vinh quang của toàn bộ tông tộc Cố gia."

"Vậy ta chờ." Nói xong Cố lão thái thái phân phó người phía dưới truyền cơm, sau đó hướng phía Mao thị nói: "Ta biết ngươi quý nhân nhiều việc, sẽ không giữ ngươi lại dùng cơm đâu."

Mao thị thở phì phò bước đi.

Mặc dù Thanh thư không thích Mao thị, nhưng vẫn hơi lo lắng: "Bà ngoại, làm vậy có phải không được tốt lắm?"

"Có cái gì không tốt? Ta không cho, chẳng lẽ bà ta còn có thể đoạt được hay sao." Nói xong Cố lão thái thái nhìn Thanh thư nói: " Chẳng qua nếu lời bà ta nói là thật thì bản tự thiếp này sẽ cho bọn họ, ai da con yên tâm, bà ngoại sẽ mua cho con cái tốt hơn."

Một cây chẳng chống vững nhà, quan hệ với tam phòng đã ầm ĩ đến cứng ngắc, bây giờ không thể lại trở mặt với nhị phòng. Nếu như Mao thị hòa hảo mà nói chuyện, bà nhất định sẽ cho. Nhưng Mao thị đến không nói gì còn có bộ dạng sĩ diện không cân nhắc, khiến bà nhìn mà chán ghét.

Thanh Thư cười nói: "Được."

Cơm tối tổ tôn hai người ăn không ít, cũng không bởi vì chuyện của Mao thị mà ảnh hưởng tâm trạng.

Lúc ngủ, Thanh thư dựa vào trong ngực Cố lão thái thái nói: "Bà ngoại, Trần ma ma nói lúc người còn trẻ cũng vào Nam ra Bắc. Bà ngoại, chuyện này là thật sao?"

Cố lão thái thái cười mắng: "Lão bà này a, sao cái gì cũng đều nói cho con a!"

"Bà ngoại, người kể cho ta một chút có được không, ta muốn nghe." Nàng muốn biết nhiều hơn một chút chuyện bên ngoài.

Cố lão thái thái tất nhiên sẽ không từ chối, chọn một ít chuyện thú vị kể cho Thanh Thư nghe.

Kể gần nửa canh giờ, thấy Thanh Thư càng nghe càng có tinh thần, Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: "Sắc trời đã muộn, nên ngủ."

Mặc dù Thanh Thư còn muốn nghe, nhưng cũng không quấy rầy không nghỉ: "Bà ngoại, vậy ngày mai người lại tiếp tục kể cho ta có được không?"

Cố lão thái thái gật đầu đáp ứng.

Nhẹ nhàng sờ trán Thanh Thư, Cố lão thái thái thầm nói: "Bé ngoan, hi vọng con đừng trách bà ngoại." Nếu không phải đã hết cách, bà sẽ không để Thanh thư nhỏ như vậy đã tiếp xúc với những thứ đen tối. Có thể Cố Nhàn sẽ không thay đổi được cái tính nết kia, mà tính tình người Lâm gia lại lạnh lùng bạc bẽo. Bà lớn tuổi như vậy ngộ nhỡ có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai mẹ con nàng đều không có lòng đề phòng kẻ khác sợ là sẽ bị Lâm gia ăn thịt không nhả xương.

Hầu hết người lớn tuổi đều dậy sớm, Cố lão thái thái cũng không khác.

Thấy Thanh Thư cũng dậy theo, Lão thái thái cười nói: "Con ngủ thêm một lúc nữa đi."

Thanh thư lắc đầu nói: "Bà ngoại, ta muốn dậy học luyện chữ."

Con trẻ bằng lòng tiến lên, làm trưởng bối vui mừng còn không hết sao còn ngăn cản.

(Truyện đăng tại bachngocsach_Lục Lam)

Thanh Thư lấy thành ngữ lịch sử ra học học thuộc lòng một làn xong lại viết hết mấy tờ chữ lớn, đã đến thời gian dùng cơm sáng.

Thanh Thư nhìn đồ trên bàn, cháo gạo tẻ, khoai lang đỏ, bánh quẩy, trứng luộc nước đường, cộng thêm mấy món ăn sáng: "Bà ngoại, sau này buổi sáng có thể cho ta thêm một chén sữa dê hay không?"

Cố lão thái thái hơi nghi ngờ hỏi: "Trước kia không phải con không thích uống sữa dê hay sao?"

Sữa dê bổ dưỡng, trước kia bà từng chuẩn bị cho thanh thư. Nhưng Thanh thư mới uống một ngụm đã nôn, sau đó không còn đụng vào thứ này.

Thanh Thư thực sự không biết trước kia nàng không uống sữa dê, vội vàng tìm cái cớ: "Ta nghe Trần ma ma nói sữa dê tốt cho dạ dày."

Cố lão thái thái mỉm cười: "Vậy được, ta bảo phòng bếp để sẵn cho con, đến trưa uống."

Ăn xong bữa sáng, Cố lão thái thái nói: "Thanh Thư, đợi lát nữa ta gọi Chung ma ma tới dạy con học chữ."

Sau một khắc, Chung mụ mụ đã tới. Sách nàng dùng, chính là《Sách vỡ lòng》 mà hôm qua lão thái thái mua.

Chung ma ma dạy Thanh Thư hai mươi câu thành ngữ, thấy nàng đã nhớ kĩ mới viết hai mươi câu thành ngữ xuống.

Thanh Thư nhìn thấy chữ Chung ma ma viết, ồ lên một tiếng: "Chung ma ma, chữ người viết thật xinh đẹp."

Chung ma ma mỉm cười nói: "Cô nương, đây là thể trâm hoa. Sau này, người hãy dựa theo lối viết này tập viết.

Ngừng một chút, Chung ma ma giải thích: "Thể chữ trâm hoa là một kiểu chữ Vệ phu nhân triều Tấn sáng tạo ra, thanh lịch uyển chuyển, nhỏ nhắn linh động."

Thanh thư không biết Vệ phu nhân là ai, nhưng không cần hỏi cũng biết là một danh gia rồi: "Chung ma ma, ở nhà ta tập viết thể chữ Nhan." Làm cái gì cũng phải làm đến cùng, thời gian ngắn không thể sửa được. Nàng đã luyện thể chữ Nhan, cũng không định đổi lại.

Chung ma ma nói: "Cô nương, những người muốn vào học ở học đường tốt thì thời điểm thi khảo sát đều dùng thể chữ trâm hoa. Nếu như người luyện thể chữ Nhan, sau này khi trường học khảo sát tất sẽ chịu thiệt."

Thanh Thư hỏi: "Ý của người là, học đường nữ Đế Đô đều dùng kiểu chữ này."

Chung ma ma gật đầu nói: "Không chỉ có học đường nữ Đế Đô, những học đường nữ ở Kim Lăng cũng đều dùng kiểu chữ nhỏ trâm hoa."

Dù Thanh Thư sống ở Kinh Thành hơn mười năm, nhưng vì nàng rất ít ra ngoài cho nên cũng không biết việc này.

Thấy Thanh Thư không nói lời nào, Chung ma ma nói: "Cô nương, nếu người muốn đi học đường đọc sách, thì nghe lời của ta. Nếu không định đi học đường đọc sách, thì luyện thể chữ Nhan kia cũng tốt."

"Ta muốn đọc sách." Kiếp trước không có cơ hội vào học đường đọc sách, kiếp này nhất định phải bù đắp nỗi tiếc nuối này. Chỉ là phải đủ sáu tuổi mới có thể đi học đường, sinh nhật ba tuổi của nàng mới qua hai tháng trước, còn sớm lắm!

Ngày hôm đó, cũng không có người của nhị phòng Cố gia đến. Ngược lại là ngày thứ hai, lúc đang luyện chữ Thanh thư nghe nha hoàn nói Cố Nhàn tới đây. Nàng đặt bút lông trên giá rửa bút, ra khỏi thư phòng.

Cố Nhàn kéo tay Thanh thư, nói: "Ngày hôm trước có phải bà ngoại con mua cho con một bản tự thiếp?"

Thanh Thư vừa nghe đã biết mục đích Cố Nhàn tới, nhưng nàng vẫn nói: "Đúng vậy, chưởng quầy tiệm sách nói bản tự thiếp đó là danh gia viết vạn kim khó cầu. Nương, sau này ta không luyện thể chữ Nhan, thì dựa theo nó để luyện chữ."

Cố Nhàn nói: "Thanh Thư, tự thiếp kia có tác dụng đối lớn với cậu con. Thanh Thư, chúng ta lấy tự thiếp này cho cậu con."

Thấy Cố Nhàn không hỏi ý nàng đã tự quyết định, Thanh Thư rất tức giận: "Không cho."

Cố Nhàn dỗ dành Thanh Thư: "Thanh thư, chuyện này liên quan đến tiền đồ cậu con, con cũng không thể tính toán nhỏ nhặt được."

Thanh thư nổi giận: "Không cho. Đồ của ta, dựa vào đâu bọn hắn muốn thì ta phải cho."

Hôm qua Cố lão thái thái nói như vậy, Thanh Thư đã chuẩn bị tốt nhường tự thiếp ra. Nhưng bây giờ muốn tự thiếp, nằm mơ.

editor: Ầy, chuẩn bị tâm lý tức ói máu nha các bé. hehehe...