Ngay sau khi Đô Đô hết bị tiêu chảy, Cảnh Lỗi liền bắt Đô Đô ngày nào cũng ăn cháo.
Trong căn phòng sạch sẽ có cái giường lớn màu trắng, người đang nằm trên đó chính là Đô Đô.
“Anh hai, đói bụng, đói bụng.” Đô Đô bùng reo ùng ục.
Cảnh Lỗi đang ngồi đọc sách ở ghế đối diện, nghe được, lập tức đứng dậy xuống lầu, đem một tô cháo tiến vào, cầm muỗng nhỏ múc, đưa lên miệng thổi thổi, một muỗng một muỗng uy Đô Đô uống. Đô Đô ngồi trên giường ngoan ngoãn, há miệng nhỏ nghe lời ăn hết tô cháo.
... Khi tới lần thứ bĐô Đô than đói, thời điểm Cảnh Lỗi tiếp tục bưng cháo vào, Đô Đô không chịu ăn nữa.
“Anh hai, không ăn, không ăn nữa.” Đô Đô lắc lắc đầu.
Một ngày toàn ăn cháo, ngay cả Cảnh Lỗi còn chịu không nổi, huống chi là Đô Đô.
“Đô Đô ngoan, đến, ăn lẹ nào.” Cảnh Lỗi nhẹ giọng dụ dỗ, Đô Đô nghiêng đầu trốn tránh muỗng cháo đang đưa tới, chính là không chịu ăn.
“Đô Đô!” Cảnh Lỗi có chút sốt ruột, khẩu khí cũng bắt đầu tức giận.
“Không ăn đâu, không ăn đâu...” Đô Đô mang theo âm thanh nức nở, cái đầu lắc nguầy nguậy, vẫn không chịu ăn. “Tìm mẹ, đi tìm mẹ,...” Đô Đô rốt cuộc oà khóc.
Đô Đô mập mạp ngồi trên giường, phía sau lưng còn bầm tím dấu bàn tay to, bình thường bụng nhỏ tròn vo rất ngoan, cho ăn gì đều ăn nấy, bây giờ không chịu ăn cháo, đói bụng đến mức khóc tìm mẹ, hai con mắt to đều đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đau lòng.
Không thèm để ý tới anh hai, Đô Đô nằm sấp xuống, cái lưng cùng cái mông quay sang Cảnh Lỗi, không nhìn được bộ dáng, chỉ nghe tiếng khóc anh anh, bả vai tròn thịt run lên.
Cảnh Lỗi cảm thấy cực kỳ đau lòng. Hắn chỉ cảm thấy vui là vì Đô Đô vui, hắn không quen nhìn Đô Đô như thế này, bộ dáng hiện tại không giống với lúc ở cùng dì Tô và ba Cảnh.
Phòng bếp, Cảnh Lỗi đang làm bánh ga-tô, hắn nghĩ đến nát óc mới nghĩ ra được cái gì, trước kia lúc hắn sinh bệnh, mẹ đều làm cái này, bất quá đây là sự tình trước kia rất lâu.
Nướng trong lò vi ba, Cảnh Lỗi trước kia chưa từng làm qua, lần đầu tiên bưng ra còn sống, lần thứ hai lại nhão, anh hai bây giờ cảm thấy sao mình thật vô dụng quá.
... Lần này lấy ra rốt cuộc cũng thành công, bỏ một chút dầu vừng, hương thơm xông vào mũi, mê người đặc biệt muốn ăn.
Vừa bưng vào cửa, cái mũi nhỏ của Đô Đô ngửi được ngay liền bật dậy, tâm tình anh hai trong nháy mắt cũng tốt lên, cảm thấy chính mình thật giỏi.
“Lại đây, Đô Đô ăn...”
Mềm, màu vàng chanh, vỏ bánh nhẵn nhụi, cực kì giống loại bánh bình thường Đô Đô thích ăn, tuy rằng không phải kẹo, nhưng đối với Đô Đô hiện tại đang đói bụng thì cái này so với kẹo rất ngon rồi.
Cảnh Lỗi lấy chén dĩa, Đô Đô mở to cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt vẫn còn hồng hồng, tinh thần tốt hơn nhiều, bị mùi bánh hấp dẫn, Cảnh Lỗi uy nhóc ăn. Đô Đô ngồi trên giường, hai cánh tay ôm lấy hai cái chân, miệng đưa ra, ăn miếng bánh thơm ngào ngạt. Đô Đô bây giờ là bệnh nhân nhỏ, được hưởng đãi ngộ của anh hai.
—
“Thực ngoan, đều ăn sạch.” Thanh âm anh hai khó lắm mới ôn nhu như thế này. Nằm trên giường của anh hai, vuốt cái bụng tròn vo, trong chốc lát lại cầm đồ chơi siêu nhân, “chiêm chiếp” bay tới bay lui. Cảnh Lỗi cũng nằm trên giường, đang xem quyển sách kiến trúc. Chân của anh hai rất dài, chiếm một nửa cái giường, Đô Đô cho siêu nhân bay bay, bay đến đùi anh hai.
“Đô Đô” Cảnh Lỗi kêu một tiếng, không có động tĩnh, đem sách dời đi liền thấy Đô Đô đang gối đầu lên đùi hắn ngủ ngon lành. Siêu nhân để một bên, tay nhỏ bé mập mạp ôm chân Cảnh Lỗi, cằm thịt trên chân hắn tìm một vị trí thoải mái...
Trong lòng bỗng một trận ấm áp, có cái gì nảy sinh, Cảnh Lỗi cũng không rõ ràng lắm.
Ai. Anh hai càng ngày càng ôn nhu, hình tượng lạnh lùng đâu rồi a.
Dỗ Đô Đô ngủ xong, Cảnh Lỗi đi xuống lầu, Vệ Trác Lẫm cùng Kỷ Sinh hiện giờ đang ở phòng khách, vừa coi TV vừa ăn bánh.
Hai người đều cảm thấy Cảnh Lỗi hơi quá đáng, nghĩ muốn chăm sóc nhóc đó cũng không được, tính trả thù bằng cách ở lại nhà hắn ăn cho hết đồ ăn. Phàm nơi nào có đồ ăn đều ăn sạch, đừng nói trong tủ lạnh ngay cả cà chua sống cũng bị Kỷ Sinh ăn mất rồi, thậm chí đồ ăn vặt của Đô Đô bị anh hai giấu dưới tủ cũng bị bọn họ gom ra ăn, Kỷ Sinh cảm thấy Vệ Trác Lẫm kia tại sao chỉ ở trong nhà, thật sự sẽ bị mai một, nhân tài như vậy, không đi trộm thật đáng tiếc.
Cũng không nhìn đến hạn sử dụng, Kỷ Sinh liền xé gói bánh ăn, thời điểm Cảnh Lỗi xuống lầu nhìn thấy bọn họ lại không thèm nói, gói bánh này chính là thời điểm ba Cảnh cùng mẹ Tô lấy nhau, hắn mới đem giấu, khi đó Đô Đô không có ăn cơm, thân thể mập mạp suốt ngày ăn vặt, dì Tô cũng không quản nổi, Cảnh Lỗi tuy rằng ai cũng không sợ, nhưng cũng nên bận tâm một chút, kết quả thừa dịp Đô Đô không chú ý, hắn liền đem tất cả giấu đi, giấu xong liền tới lúc đi học, cũng quên lấy ra, ít nhất cũng được nửa năm, sớm đã hết hạn sử dụng.
Nhìn Kỷ Sinh ăn đến ngon miệng, Vệ Trác Lẫm ngồi bên cạnh khoái hoạt nhìn, Cảnh Lỗi cái gì cũng không nói, xoay người đi vào phòng tắm, phải cho bọn họ biết, tâm địa của anh hai toàn hoàn không hề thiện lương.