“Đô Đô...” Cảnh Lỗi đang tìm Đô Đô, không biết đã chạy đi đâu. Phòng tắm phát ra tiếng động, hắn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tắm, thật nguy hiểm, trên sàn toàn là nước, Đô Đô đang giẫm lên băng ghế đứng trên chậu rửa mặt, vòi nước mở ra, bên trong toàn là bọt xà phòng, nhìn thấy chai sữa tắm đã hết nằm lăn lóc dưới đất, bên trong còn có quần jean của anh hai, mấy cái tất, bị nước cuốn trôi đến đây, quần jean đã thấm nước, nặng gấp đôi, hai tay Đô Đô không đủ sức nâng nổi.
“Đô Đô giặt quần áo cho anh hai!” Vừa thấy Cảnh Lỗi tiến vào, không đợi hắn nói, Đô Đô liền tranh công, tự hào khoe thành tích.
Đô Đô có rất nhiều quần áo nhỏ, bỏ vào máy giặt không tốt lắm, đều do Cảnh Lỗi tự mình giặt. Đô Đô học được rất nhanh, cảm thấy giặt quần áo chơi rất vui, trong lòng sớm đã muốn thử nghiệm.
Anh hai biểu tình thật lạ, tay vươn ra muốn sờ đầu Đô Đô, nhưng rút trở lại, gõ gõ đầu chính mình.
“Giặt thật sạch, Đô Đô có thể tự mình làm rồi.” Từ trước tới nay Cảnh Lỗi chưa bao giờ nói dối, xem ra đây chính là lần đầu tiên.
Được anh hai khen thưởng, Đô Đô cực kỳ cao hứng, hai tay liều mạng chà chà quần áo.
“Đã sạch lắm rồi, Đô Đô không cần chà nữa.” Cảnh Lỗi tiến lên đem Đô Đô ôm xuống, quần áo Đô Đô ướt hơn phân nửa, ngực, quần, dép lê đều ướt.
“Chưa có vắt khô, chưa vắt khô!” Đô Đô hai cánh tay giãy giụa, không camòng nhìn thành quả lao động lần này không hoàn thành.
“Anh hai vắt khô cho, Đô Đô sức yếu.” Cảnh Lỗi lột quần áo dính đầy xà phòng trên người Đô Đô ra, treo lên.
“Được rồi.” Cảnh Lỗi mở tủ lấy quần áo khô mặc lên cho Đô Đô, bế lên giường nằm ngủ trưa.
Đô Đô nằm ở trên giường, Cảnh Lỗi đắp cho nhóc cái chăn nhỏ.
“Đô Đô nhắm mắt lại, ngủ.”
“Anh hai... Ân...Mẹ chừng nào mới về?”
“Đô Đô nhớ mẹ sao?” Cảnh Lỗi hỏi nhóc, đã gần một tháng, đổi lại đứa nhóc khác chắc đã sớm khóc lóc náo loạn đi.
Đô Đô không nói lời nào, nghiêng thân thể béo phì sang một bên, mắt mở to nhìn chăm chú, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cảnh Lỗi vỗ nhẹ nhẹ lưng nhóc, mắt Đô Đô chậm rãi khép lại.
Đô Đô ngủ, Cảnh Lỗi cũng đi vào phòng tắm dọn dẹp tàn cục.
——
Tỉnh, Đô Đô mở to mắt, thức dậy, chỉ có một mình nằm trên cái giường thật to, dụi dụi mắt ngồi dậy trong chốc lát, rốt cuộc từ mơ màng tỉnh táo lại, ngay cả anh hai cũng không thấy.
“Anh hai! Anh hai!”, Đô Đô lớn tiếng la lên, không hề có động tĩnh, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một mình Đô Đô, Đô Đô không biết làm sao, cực kỳ uỷ khuất sợ hãi. Mắt bắt đầu đỏ, bộ dáng ngày càng đáng thương, mưa gió bão bùng bắt đầu nổi lên.
Tong chốc lát, vang lên tiếng bước chân lên cầu thang cửa mở, anh hai vội chạy vào.
“Đô Đô, làm sao vậy?” Cảnh Lỗi bước nhanh đến chỗ Đô Đô đang khóc, bình thường lúc thức dậy đều ngoan mà.
Có thể nhớ mẹ, Cảnh Lỗi ôm lấy Đô Đô, vuốt lưng nhóc, Đô Đô đưa hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh hai, đem đầu gác lên vai của anh hai.
“Tốt rồi, không có việc gì, Đô Đô ngoan.” Cảnh Lỗi ôm nhóc đi xuống lầu, đi ra ngoài sân hóng mát một chút.
Ánh nắng chiều tà mềm mại mà vàng rực, đem mặt cỏ nhuộm thành màu vàng ấm áp, Cảnh Lỗi một thân áo quần màu trắng ôm Đô Đô đi tới đi lui, Đô Đô giống như khỉ con bám trên người anh hai, đầu nhỏ nhìn bóng lưng anh hai, cánh tay mập mạp trộm lau nước mắt, bây giờ nhóc thật sự mới bắt đầu nghĩ muốn mẹ về.