Nhà Có Điêu Phu

Chương 119: Nhân gian




"Thiếu gia, người tới rồi, thiếu gia." Đoàn người Cổ Hạo Nhiên vừa tới địa điểm ước định, Minh Thanh sớm đã đợi ở phía trước liền nhào lên.

"A, thiếu phu nhân." Minh Thanh vẻ mặt kích động còn chưa nhào tới Cổ Hạo Nhiên, đã bị Điệp Y xách dây áo lên ném qua một bên.

Điệp Y quét mắt nhìn Minh Thanh vẻ mặt ai oán đang nhìn mình chằm chằm lạnh lùng nói: "Bị thương." Vết thương trên vai Cổ Hạo Nhiên không phải hai ba ngày có thể khỏi, tuy sớm đã dùng thuốc cố định không cho cánh tay động đậy, nhưng ngày đêm vượt hành trình tới đây, không được nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, thương thế tuy không trở nên xấu nhưng cũng chưa hồi phục.

Bốn người bọn Phong, Linh, Liễu, Hành theo Minh Thanh giành lên trước, vừa nghe Điệp Y nói trên người Cổ Hạo Nhiên bị thương, ai nấy liền hoang mang mồm năm miệng bảy nói: "Thiếu gia, thế nào rồi?"

"Thiếu gia, bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"

Thiếu gia, có thể chịu đựng nổi không?"

"Thiếu gia, không có trở ngại gì lớn chứ?"

Cổ Hạo Nhiên thấy mình mới bước một bước, thì đã bị mấy người này vây chặt lấy, bất giác cười khổ nói: "Từng người từng người một, đừng có mồm năm miệng bảy nữa, đừng lo lắng, có Điệp Y ở đây ta có thể có việc gì chứ, các ngươi đây là không tin vào bản lĩnh của ta, hay là không tin vào bản lĩnh của Điệp Y?"

Cổ Hạo Nhiên biết mình một khi nói bị thương ở đâu, nặng thế nào, nhất định lập tức sẽ bị một trận trách cứ, những người này có lúc căn bản không giống thuộc hạ, nếu biết mình xảy ra chuyện gì, chắc chắn còn phiền phức hơn mấy vị ca ca của hắn nữa, chỉ trích gì đó cũng đổ ập tới, một chút cũng không xem hắn là chủ tử, cho nên kéo Điệp Y vào, hắn không tin, đối với Điệp Y mà bọn họ còn dám khoa trương như vậy, tuy như vậy hắn rất mất mặt, nhưng mà ai bảo mị lực của mình không đủ làm chi.

Năm người bọn Minh Thanh liền đưa mắt nhìn nhau, nhìn cũng không nhìn Điệp Y bên cạnh, lập tức đồng thành đáp: "Không tin người."

Cổ Hạo Nhiên tuy trong lòng có sự chuẩn bị, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy nói trắng ra, bất giác trong nhất thời trừng mắt tức giận nhìn bọn Phong, khí kết ngay tại chỗ.

Phì, mấy tiếng cười cùng lúc vang lên, Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn, thấy Cổ Hạo Ảnh và mấy tẩu tử phía trước đều đứng ở đó, ai nấy vẻ mặt đều cười giễu cợt nhìn mình, Cổ Hạo Nhiên bất giác giận dữ trừng mắt nhìn năm người bọn Phong, đổi lại bọn Minh Thanh quay đầu mỉm cười.

"Tiểu tử, xem ra vẫn trường mạng mà, có chút cảm giác xán lạn, nhưng không biết là công lao của Điệp Y? Hay là bản lĩnh của ngươi?" Cổ Hạo Ảnh vừa phong tình vạn chủng cười nhìn Cổ Hạo Nhiên, vừa lên trước ra sức ôm lấy hắn.

Cổ Hạo Nhiên bị Cổ Hạo Ảnh ra sức ôm lấy, bất giác vừa toét miệng cười đau đớn, vừa nghiến răng nói: "Ngươi bớt nói lời mát mẻ cho ta, đây là bản lĩnh của ta cũng là công lao của Điệp Y."

Cổ Hạo Ảnh cảm giác cơ thể Cổ Hạo Nhiên run lên, sắc mặt liền thay đổi mau chóng buông cánh tay ra, chau mày trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên nói: "Sao rồi, rốt cuộc bị thương ở đâu?" Vết thương bình thường Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối sẽ không run lên như vậy, cứ cho là trước khi lộ ra thân thủ Cổ Hạo Ảnh cũng hiểu được điểm này, lúc này cảm giác được cơ thể Cổ Hạo Nhiên không chịu khống chế, liền biết bị thương không nhẹ.

Mấy tẩu tử và bọn Phong bên cạnh, thấy Cổ Hạo Ảnh đột nhiên thận trọng hỏi như vậy, bất giác đều xúm lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên còn chưa mở miệng, Điệp Y bên cạnh đã đưa tay hất tay Cổ Hạo Ảnh, lạnh lùng nói: "Bị thương trên xương bả vai."

Vừa nãy sau khi Minh Thanh kéo tới, Hồng Tịnh và Lâm Dã bên cạnh cũng bước tới, Điệp Y trong nhất thời không để ý Cổ Hạo Ảnh ôm Cổ Hạo Nhiên, lúc này vội lên trước kéo Cổ Hạo Ảnh ra, chau mày nhìn vết thương Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Ảnh nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai Cổ Hạo Nhiên, tai nghe thấy Điệp Y nói, mặt liền sầm xuống, lo lắng nói: "Sao lại nặng như vậy? Bây giờ thế nào rồi?"

Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Không sao, ta vừa nãy không phải đã nói rồi sao, có Điệp Y ở đây ta có thể có chuyện gì chứ, vết thương này Điệp Y đã băng bó cố định lại cho ta, không có chuyện gì đâu, chỉ là thời gian hồi phục lâu một chút thôi, không cần lo lắng, có Điệp Y ở đây mà."

Cổ Hạo Thanh bên cạnh nãy giờ không nói chuyện lúc này nhàn nhạt cười nói: "Yên tâm, trên suốt đường đi tiểu lục nhà ta có Điệp Y toàn tâm chăm sóc rồi, đến cả cưỡi ngựa cũng là Điệp Y mang hắn tới đây, bảo vệ rất chu toàn, vết thương này tuy nặng, nhưng chỉ cần có Điệp Y ở đây, dù nặng hơn đi nữa cũng có thể chữa lành cho hắn." Trên đường đi Điệp Y xử lý vết thương, khiến Cổ Hạo Thanh biết Điệp Y rất tinh thông về phương diện này, dọc đường đi Cổ Hạo Nhiên có sự bảo vệ của nàng, cứ cho là dãi gió dầm sương cũng chỉ có tốt chứ không hại.

Bọn người Cổ Hạo Ảnh nghe Cổ Hạo Thanh và Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác đều thu liễm lại thần sắc lo lắng, Cổ Hạo Nhiên có thể che giấu vết thương nặng nhẹ, Cổ Hạo Thanh tuyệt đối sẽ nói thật với họ, hắn đã nói tuy nặng nhưng không việc gì, vậy chắc chắn là không việc gì.

Sau đó Cổ Hạo Ảnh lại lộ ra nụ cười giễu cợt, nhìn Cổ Hạo Nhiên được Điệp Y bảo vệ bên cạnh, cười hì hì nói: "Chà chà, tiểu lục, xem ra trên suốt đường đi ngươi rất hạnh phúc a, ta còn tưởng rằng yên ngựa không đủ để Điệp Y và ngươi cùng cưỡi chứ, thì ra trên suốt đường đi là được Điệp Y mang tới đây, hờ hờ." Lúc bọn Cổ Hạo Nhiên vừa từ phía trước tới, Cổ Hạo Ảnh đã thấy Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên cùng ngồi chung, bây giờ bất giác đem ra trêu Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nhướng mày không những không xấu hổ, ngược lại còn vô cùng phóng khoáng một tay vòng qua ôm lấy Điệp Y, ngẩng đầu đắc ý nhìn Cổ Hạo Ảnh nói: "Chính là hạnh phúc đấy thì đã sao nào? Ta chính là nguyện ý" Vừa nói vừa cúi đầu dùng sức để lại dấu hôn trên mặt Điệp Y, lặng lẽ biểu đạt tình yêu của hắn.

"Hờ hờ, thật ngọt ngào a, được rồi, đừng quậy nữa, còn có chuyện quan trọng cần chúng ta làm đấy." Nhị tẩu Thanh Nhu thấy vừa về tới Thánh Thiên, mấy huynh đệ này đều có chút cảm giác thả hổ về rừng, ai nấy đều trở nên vô cùng thả lỏng, bất giác cười nhắc nhở mọi người.

Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe Thanh Nhu nói vậy, bất giác đều nhướng mày, Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Nơi này rốt cuộc là địa bàn của chúng ta, trở về Thánh Thiên ngược lại không còn lo gì nữa, cũng không còn sợ gì nữa, cứ cho là trời có sập xuống cũng cảm thấy có thể đỡ nổi, hờ hờ, làm việc, làm việc."

Cổ Hạo Thanh cười nói: "Đúng là như vậy, vừa đứng trên địa bàn của Thánh Thiên trong lòng liền cảm thấy vững vàng, được rồi, lời thừa thải chúng ta cũng không nói nhiều nữa, đại ca bọn họ trên cơ bản cũng mấy ngày này về Thánh Thiên, chúng ta được xem như là đợt người tới trước nhất, trên đường đi chúng ta nói tiếp." Nói xong cười tự tin, trở người nhảy lên ngựa dẫn đầu chạy băng băng về phía trước, bọn Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, lên ngựa đi theo.

Từ U châu về tới đại bổn doanh Phần châu của họ, trên đường đi sau khi sắp xếp nhiệm vụ và mục tiêu cho đoàn người này xong, Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Thanh và Cổ Hạo Nhiên đều phân ra mỗi người mỗi ngã, mạnh ai nấy tự mình chạy tới nơi đã được dự tính, hoàn thành việc họ nên làm, đoàn người này chỉ còn lại mấy người bọn Cổ Hạo Nhiên.

Trên đường đi để bọn Cổ Hạo Nhiên thật sự mở mang tầm mắt chứng kiến hiệu quả của đợt biến động lần này mang lại, dọc đường đi có bốn đại châu, mỗi châu cơ bản đều vắng vẻ không một tiếng người, từng đám từng đám hành khất từ châu này đi tới châu khác, sau đó lại đi tới một châu khác, vẻ mặt đói khổ vàng vọt, thân hình gió thổi siêu vẹo, khiến bọn Cổ Hạo Nhiên vốn ôm ấp nỗi vui mừng trở về Thánh Thiên, ai nấy đều cười không thành tiếng, thần sắc trên mặt ngày càng trầm trọng.

Thôn trang lớn nhỏ dọc đường đi tựa hồ đã không còn ai gieo trồng cày cấy, từng mảng từng mảng đất hoang bỏ phế ở đó, cỏ trên ruộng còn muốn cao hơn người trong thôn căn bản đã không còn hơi người, nếu không phải là chạy loạn, thì cũng là tránh chiến loạn, gió thổi lay ngọn cây làm cho quả đã chín tới không thể chín hơn từng quả từng quả lặng lẽ rơi xuống, tiện nghi cho loài động vật như lũ chuột đang tiêu dao tứ phía.

"Sao lại thế này? Vượt xa dự liệu của ta rồi." Cổ Hạo Nhiên dừng ngựa đứng dưới một gốc cây, đón lấy một quả chín từ ngọn cây rụng xuống, nhíu chặt mày nhìn mọi thứ trước mắt.

Điệp Y lạnh lùng nhìn tình cảnh này không nói gì, ở hiện đại nàng trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh này, căn bản cũng chưa từng nghĩ tới những chuyện này, những chuyện này cách nàng quá xa quá xa rồi, một người luôn giành giật sự sống từ trong cái chết như nàng, tuy ánh mắt vẫn lạnh đạm như trước, nhưng cảnh tưởng này khiến nàng bị chấn động không ít, tất cả mọi thứ này chỉ có thể dùng bốn chữ để nói, ngập vẻ thê lương.

"Biến hóa so ra nhanh hơn kế hoạch." Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, chính là Lâm Dã đang trả lời Cổ Hạo Nhiên, đồng thời càng giống với nói cho chính mình nghe.

Cổ Hạo Nhiên bất giác hơi ngẩn ra, sau nửa buổi trời ngẩng lên trời thở dài nói: "Đúng vậy, đạo lý rõ ràng như vậy ta lại không hiểu, vì thỏa cơn giận nhất thời, vốn tưởng rằng đem mọi thứ tính kỹ trong lòng, nhưng không ngờ lại biến thành bộ dạng này, đây không phải là kết quả ta muốn."

Ở Ảnh Thúc đã biết nữ hoàng không có toàn lực cứu tế, nhưng biết vẫn chỉ là biết, tận mắt chứng kiến mới biết nghiêm trọng cỡ nào, Cổ Hạo Nhiên vốn chỉ nhằm vào nhà nữ hoàng, muốn là một quốc khố trống rỗng, muốn là nhục nhuệ khí của nữ hoàng, sao mà nghĩ tới biến động lần này lại là gia nghiệp bần hàn của bách tính như vậy, là một Thánh Thiên hoang vu, là sinh mệnh của hàng vạn người, tất cả những thứ này khiến người ta quá kinh ngạc rồi.

Điệp Y quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên trên mặt đầy vẻ bi thương, bất giác đưa tay siết chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: "Đã tới nước này rồi, chỉ cần nghĩ nên giải quyết thế nào" Hối hận và bi thống hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng đáng giá gì, giải quyết chuyện trước mắt mới là nhiệm vụ cấp thiết, điểm này Điệp Y nhìn rõ hơn ai hết, chuyện đã xảy ra rồi không cách nào thay đổi, vậy thì tận lực đi giải quyết để bù đắp là được.

Cổ Hạo Nhiên trở tay lại siết chặt tay Điệp Y, thấy trong đôi mắt Điệp Y lộ ra vẻ kiên định, bất giác cắn răng gật đầu, những đạo lý này không phải hắn không biết, nhưng vĩnh viễn không cách nào bình tĩnh và bàng quan như Điệp Y được.

"Ông à, sao ông còn ở đây? Những người khác trong thôn này đâu?" Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cùng lúc quay đầu, thấy ở phía xa xa Hồng Tịnh đang kéo lấy tay một ông cụ hỏi, bất giác mấy người đều xoay người xuống ngựa đi lên trước.

Ông cụ trước là nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên nhiều người đi tới như vậy, bất giác giật mình vội vàng thụt lùi về sau, Hồng Tịnh và Minh Thanh hai tên nửa người lớn này vội vàng bước lên trước an ủi, nửa buổi trời ông cụ mới nhẹ nhõm thở phào vẻ mặt đây bi thương nói: "Đều đi cả rồi, đều tránh chiến loạn rồi, cả nhà đều đi rồi, chỉ còn lại mỗi lão đầu như tôi thôi, đây là mảnh đất tổ tiên đời đời để lại, sao nỡ bỏ đi như vậy chứ."

Cổ Hạo Nhiên thấy ông cụ than vắn thở dài, bất giác dùng lời hay để nói: "Lão nhân gia, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy cũng không giống là tai hoạn và từng chiến loạn qua a?"

Ông cụ lắc đầu thở dài nói: "Lời đồn mê hoặc chúng nhân a, nói cái gì mà ở đây sắp chiến tranh, ở đó muốn giết người, nữ hoàng cũng không quan tâm tới chúng tôi nữa rồi, thiên tai nhân họa đều tới rồi, chuyện này nói đi nói lại người trong thôn này đều đi khỏi rồi, mảnh đất tốt đẹp này cứ như vậy mà bị bỏ hoang, tạo nghiệt a."

Điệp Y thấy bên cạnh ông cụ có một cái túi to, rõ ràng tới đây nhặt trái cây, bất giác khẽ chau mày hỏi: "Còn có người mua sao?"

Ông cụ lau mồ hôi nói: "Làm gì có ai mua, người ở đây đều đã không còn rồi, lương thực cũng để hoang phế rồi, chỉ có thể dựa vào ăn thứ này để sống qua ngày, làm gì còn nói tới cái gì mà bán a, aizz, mọi thứ ở đây vốn rất yên ổn, sao đột nhiên lại thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, trời cũng sập rồi, bảo người ta làm sao mà sống a."

Cổ Hạo Nhiên thấy ông cụ cứ nói rồi nói sau đó bắt đầu chảy nước mắt, bất giác cắn răng kéo lấy tay ông cụ: "Là chúng tôi không tốt, đều là sai lầm của chúng tôi, nếu không phải chúng tôi khơi những chuyện này, các người vẫn sẽ sống yên ổn, ta...ta..."

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nói không thành câu, bất giác đưa tay siết chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: "Không phải là huynh sai, đừng có ôm hết vào mình như vậy."

Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn Điệp Y còn chưa nói gì, ông cụ đó đã vừa lau nước mắt vừa nói: "Người trẻ tuổi, không phải là ngươi sai, cũng không phải là lão thiên sai, là nữ hoàng sai, là ả ta sai, ả làm hoàng đế lại không tới cứu bách tính của mình, là ả ta sai, ả không xứng làm nữ hoàng, Cổ gia, Cổ gia, các người sao không tới cứu chúng tôi a?"

Cổ Hạo Nhiên trong lòng vốn hoàn toàn không có tư vị, lúc này nghe ông cụ nói vậy, bất giác đờ ra đứng nguyên tại chỗ, nửa buổi trời không dám tin nói: "Ông à, ông cũng biết những thứ này đều do Cổ gia khơi dậy, nếu họ không từ bỏ mọi thứ, có lẽ các người sẽ không có ngày hôm nay."

Bọn Phong bên cạnh bất giác đều kinh ngạc nhìn ông cụ, nếu là người trong thị trấn biết tới nhà họ, thì còn nghe được, dù sao họ cũng là đệ nhất môn đình của Thánh Thiên, nhưng mà ở vùng quê hẻo lảnh cũng biết tới nhà họ, chuyện này ngoài sức tưởng tượng rồi, mọi người đều tự tin Cổ gia chưa nổi tiếng tới mức toàn thiên hạ biết đến.

Lão nhân gia liên tục gật đầu kéo lấy tay Cổ Hạo Nhiên nói: "Ta biết, ta biết, trên trời dưới đất này đâu đâu cũng đều truyền nhau, là nữ hoàng đắc tội với Cổ gia, cho nên Cổ gia mới từ bỏ mọi thứ, đem mọi thứ họ vất vả cực khổ kiếm được toàn bộ tiêu tan, mới dẫn tới đại họa lần này, ta biết được là do đã có nhiều người từng đi qua đây nói như vậy."

Cổ Hạo Nhiên bất giác nắm lấy tay Điệp Y, nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia đó còn nói như vậy?"

Ông cụ kéo lấy tay Cổ Hạo Nhiên không buông nói: "Ngươi đừng thấy ta già, ta vẫn hiểu được, Cổ gia là người thế nào ta không biết, bọn họ làm gì ta cũng không biết, ta chỉ biết mỗi một việc, đó chính là bọn họ có năng lực dẫn tới đại họa lần này, thì nhất định có bản lĩnh giải quyết biến động tày trời lần này, nữ hoàng không quan tâm tới chúng tôi nữa, nhưng họ không thể không quan tâm tới chúng tôi a."

Cổ Hạo Nhiên liền theo phản xạ dùng cánh tay bị thương nắm chặt lấy tay Điệp Y, Phong bên cạnh ra sức gật đầu nói: "Yên tâm, lão nhân gia, Cổ gia sẽ quan tâm tới mọi người, nữ hoàng không quan tâm các người, ta dám chắc, cho chúng ta chút thời gian, cuộc sống sau này tuyệt đối sẽ giống như trước đây, vả lại nhất định còn tốt hơn, có thiếu gia chúng tôi ở đây, nhất định sẽ để mọi người trải qua những ngày tháng tốt đẹp, lão nhân gia mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi, nhất định sẽ như vậy."

Ông cụ đó vốn chỉ là gặp người, muốn đem hết lời trong lòng tìm người để nói, lúc này nghe Phong nói vậy, ngẩn ra cả nửa ngày sau đó đôi tay đột nhiên càng dùng sức nắm lấy tay Cổ Hạo Nhiên, vẻ mặt hy vọng tràn trề nói: "Các ngươi là người Cổ gia sao? Người Cổ gia?"

Cổ Hạo Nhiên cảm giác được cánh tay bị ông cụ nắm chặt tới phát đau, thấy ông cụ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt đó là khát vọng mãnh liệt khiến người ta không cách nào làm lơ, Cổ Hạo Nhiên bất giác dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ta là người Cổ gia, chúng tôi trở về chính là để thay đổi mọi thứ ở đây, ông à, ông yên tâm, chính là câu nói đó nữ hoàng không quan tâm nhưng ta đảm bảo ngày tháng tốt đẹp nhất định sẽ tới."

Ông cụ nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời nước mắt đột nhiên lặng lẽ chảy xuống, buông tay Cổ Hạo Nhiên xuống xoay người, vừa lau nước mắt vừa đi về phía trước, vừa đi vừa làu bàu nói: "Tốt rồi, tốt rồi, lần này tốt rồi, con cái và các cháu đều sẽ trở lại thôi, đều sẽ trở lại thôi."

Cổ Hạo Nhiên thấy ông cụ đã vui thích rồi cũng không quan tâm tới cái gì nữa mà rời khỏi, bất giác thở dài một hơi, nhìn bóng lưng ông cụ không biết nói những gì.

Yên tĩnh, trong nháy mắt chỉ nghe thấy tiếng chim hót côn trùng gáy, Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y, bọn Phong đều không mở miệng, một màn này họ vốn không ngờ sẽ xảy ra ở Thánh Thiên, sáng sớm đi qua khu vực Tang châu trước đây náo nhiệt và phồn hoa, bây giờ chỉ thấy đâu đâu các cửa hiệu đều đóng cửa, trên phố căn bản không có người qua lại tuy nhà cửa vẫn như cũ, nhưng người đã không thấy đâu, mà giờ nhìn thấy lại là cảnh này, thật sự khiến người ta có một loại cảm giác thê lương từ trong đáy lòng.

"Rốt cuộc làm nữ hoàng kiểu gì thế này? Đáng ghét, đây chính là hoàng đế của chúng ta, đây chính là bậc đế vương mà chúng ta tôn vinh, có đế vương thế này là nỗi nhục của Thánh Thiên ta." Hành luôn là người trầm ổn, lần đầu tiên phẫn nộ phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.

Đúng vậy, cứ cho là bản lĩnh Cổ gia có lớn hơn nữa, năng lực có thể ảnh hưởng được nhất thời, cũng không ảnh hưởng được cả đời, nếu nữ hoàng của Thánh Thiên là một đế vương quyết đoán có năng lực, thì ngay lúc đầu tiên cứ cho là không khống chế được phát triển của sự việc, nhưng tuyệt đối có thể chống đỡ được sóng cuồng phía sau, nhưng ả ta lại không có, Thánh Thiên rơi vào bộ dạng hiện tại, và nói Cổ gia là người giật dây chi bằng nói nữ hoàng mới là tòng phạm.

Liễu trầm mặc ít nói siết chặt trường kiếm trong tay, cắn răng nói: "Hoàng đế như vậy chi bằng không cần."

Phong chau mày quét mắt nhìn Liễu khẽ lắc đầu nói: "Liễu, bây giờ chúng ta không nói chuyện nữ hoàng, bây giờ chúng ta cần nhất chính là lê dân bá tánh, bọn họ vì chúng ta mà chịu khổ, tội này không phải chúng ta có thể gánh nổi, cũng không phải chúng ta nguyện ý, cứu họ ra khỏi vũng nước sâu của thế đạo, mới là vấn đề trước mắt chúng ta nên quan tâm nhất."

Cổ Hạo Nhiên nghe Phong trầm ổn nói, đột nhiên quay đầu nói với Điệp Y: "Điệp Y, để Nguyệt đường thông báo cho đại ca bọn họ, kế hoạch của ta ở đây thay đổi, cùng nữ hoàng vật lộn trước là áp chế một chút, bọn họ trong nhất thời vẫn chưa phân thắng bại được, hiện giờ bách tính mới là quan trọng nhất, nếu chúng ta vẫn lo để ý tới hoàng thất bên đó vậy nơi này phải làm sao? Chúng ta không thể quên, chúng ta cần không phải là thiên hạ của Thánh Thiên, cũng không phải là khống chế nữ hoàng, chúng ta cần chẳng qua là gia đình vui vẻ bình an, mà sự bình an của chúng ta không thể được xây dựng trên khổ nạn của họ."

Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên vô cùng thận trọng nói, sau đó trực tiếp gật đầu, Cổ Hạo Nhiên đang nghĩ gì trong lòng nàng rất rõ, tuy nàng không có cảm giác mãnh liệt như hắn, nhưng mà Cổ Hạo Nhiên đã muốn làm vậy, đối với nàng cũng không có gì xấu, nàng đương nhiên toàn lực ủng hộ.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y gật đầu, sau đó mau chóng lên ngựa ra lệnh: "Dốc hết tốc lực tới Lê châu." Lê châu tuy không bằng đại bản doanh của Cổ gia ở Phần châu, khống chế đại bộ phận nhà kho của Cổ gia, nhưng số lượng cũng tương đối khả quan, có lẽ có thể tạm thời giải quyết được chuyện khẩn cấp trước mắt.

Linh nãy giờ không nói gì nghe Cổ Hạo Nhiên căn dặn như vậy, bất giác nhắc nhở: "Theo như tin tức Nguyệt đường truyền tới, Lê châu đang có bạo dân làm loạn, chúng ta..." Lời nói được một nửa Linh không nói tiếp nữa.

Cổ Hạo Nhiên khẽ lắc đầu nói: "Càng là như vậy, chúng ta mới càng phải đi." Vừa nói vừa quay đầu nhìn Điệp Y đang im lặng.

Điệp Y nhàn nhạt nói: "Muốn đi thì đi thôi." Đã lựa chọn ủng hộ Cổ Hạo Nhiên, vậy thì núi đao biển lửa nàng cũng sẽ đi cùng hắn. Bọn Phong thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đều không nói hai lời, liền không nói gì nữa đi theo hai người phía trước đang chạy như bay về Lê châu, nước tới thì lửa rút, lúc này cũng không lo được nhiều nữa.

Lê châu, được phong là châu lớn của Thánh Thiên, lần trước hội Bách Bảo cũng được mở ra ở đây, Điệp Y cùng Cổ Hạo Nhiên đã tới qua một lần, bây giờ dạo chơi trên vùng đất xưa, vẻ đẹp băng lạnh núi Thái Sơn có đổ xuống trước mặt thần sắc cũng không đổi của Điệp Y, cũng bất giác có chút xúc động.

Còn chưa tới gần Lê châu, trên đường đi ngược lại nhìn thấy nhiều người hơn, nhưng cảnh ngựa xe như nước trên đường cái của ngày trước, bây giờ tới đâu cũng đều là nạn dân, người bị thương, từng đám từng đám tránh nạn tụ tập lại một chỗ, từng đàn từng đàn người đi lại, khiến bọn người Cổ Hạo Nhiên y phục tinh tươm nằm trong đám người nhìn vô cùng chói mắt.

Điệp Y thản nhiên nhìn đám người bên cạnh, chỉ thấy ngay phía trước trên đường cái có rất nhiều người nằm đó, từng tiếng từng tiếng đó cứ cho là cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy, Điệp Y đưa mắt nhìn kỹ, những người đó đều mang thương tích trùng trùng, không phải gãy tay thì cũng gãy chân, nếu không thì ở đây bị vết đao chém, chỗ kia bị vết kiếm cắt, mùi tanh hôi tản phát trong không khí, ngửi liền muốn nôn.

Đám người đó cứ nằm như vậy ở đấy, có một số thương thế nhẹ hơn có thể dùng được cỏ dại, nhai xong đắp lên người thương thế nặng hơn, nhưng số người thương thế tương đối nhẹ lại không nhiều, những người bị thương nặng trong nhất thời không nhận được sự chăm sóc gì, vết thương thối rửa, sâu có thể thấy xương đang nằm phơi dưới ánh mặt trời, chuyển biến xấu càng thêm nhanh hơn, dịch huyết chảy xuống, thu hút đám ruồi nhặng vây quanh họ kêu vi vu, còn một số bị thương đã lâu nằm trên đất ẩm, những vết thương đó đã xuất hiện giòi trắng.

Còn có một số trong lúc mọi người căn bản không biết, đã ngừng hô hấp, nhưng lại không có ai di động hắn, mọi người chỉ lo cho mình còn lo không nổi, làm gì còn đi lo tới những người đó, mùi vị tản phát của những thi thể đó nằm phơi dưới nắng, khiến Điệp Y một người ngoi lên từ đống người chết, cũng bất giác khẽ chau mày.

Còn một bên khác của đường cái là đám người chạy nạn, những người đó ai nấy đều xanh xao vàng vọt nằm ở đấy, có một số người già trong tay ôm trẻ nhỏ, thu lấy những giọt sương trên lá cỏ buổi sáng, từng chút từng chút nhuốm lên miếng lương khô sớm đã không nhìn ra màu sắc vốn có của nó, đút cho đứa trẻ ăn.

Còn đại bộ phận người lại đào lấy rễ cỏ, lá cây hoặc những thứ có thể ăn được ở hai bên đường cái, ai nấy đều xanh xao vàng vọt gió thổi một cái dường như muốn ngã xuống, ai nấy thần tình rã rời, có hơi nhưng vô lực cố nuốt xuống thứ trong tay mình, có một số nơi còn có thể thấy cảnh tranh giành thức ăn vừa mới đào được.

Điệp Y lạnh lùng nhìn những người chạy nạn này, thấy hai bên đường phân biệt rõ ràng, một bên cũng không quan tâm có lúc người bị thương bên đó sẽ nhìn về đám người chạy nạn bên này, nhưng không một ai sẽ đi qua đó, cho dù ánh mắt đó có bao nhiêu tuyệt vọng, những người này cũng sẽ xem như không nhìn thấy, sẽ không đưa ra bất kỳ cứu giúp nào, cứ để sinh mệnh dần dần biến mất dưới ánh mặt trời.

Điệp Y nhìn tới đây bất giác lạnh lùng nhíu chặt đầu mày, bọn Cổ Hạo Nhiên bên cạnh càng nhìn không qua nổi, Cổ Hạo Nhiên xoay người nhảy xuống ngựa, liền đi về phía một người bị thương ở trên đùi đã nổi giòi.

Cổ Hạo Nhiên dừng lại thấy trong mắt người đó đã ngập tràn nỗi tuyệt vọng, còn người nằm bên cạnh hắn sớm đã chết, mùi hôi thối tràn ngập nơi đầu mũi, khiến người ta đầu choáng mắt hoa.

Cổ Hạo Nhiên nhíu chặt đầu mày, cúi đầu muốn xem vết thương của người này, Điệp Y bên cạnh theo lên sắc mặt chợt lạnh, một tay nắm chặt cánh tay đưa ra của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên bất giác ngẩn ra sau đó nhìn sang Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng nói: "Có bệnh."

Còn tiếp