“Còn không thỏa mãn sao?” Từng Khải Ninh hỏi.
“Cậu cho đây là vấn đề của cơ thể tôi sao?” An Chi Huyến hừ lạnh một tiếng “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có làm gì, hay là cho bao nhiêu người thõa mãn tôi, cũng không dùng được!”
“Vì cái gì?” Từng Khải Ninh rõ ràng đã muốn phát điên.
“Mặc dù vĩnh viễn không thể chiếm được, tôi cũng sẽ không làm tổn thương em ấy!” Âm thanh An Chi Huyến bình tĩnh một cách quỷ dị.
“Cậu đừng quên, cậu là làm việc cho tôi!” Từng Khải Ninh uy hiếp.
“Khải Ninh, cậu vốn không như vậy, cậu làm sao lại chấp nhất như thế? Cậu cùng Trịnh Thụ Thần hợp tác, có được hết thảy những gì của Uông tổng, cậu cũng không phải người thắng.” An Chi Huyến khuyên bảo.
“Câm miệng! Vì cái gì lại không phải là tôi! Những thứ đó vốn phải thuộc về tôi! Ít nhất có một nửa của tôi trong đó!” Từng Khải Ninh quát “Tôi đã tìm một người khác giống y rồi, còn không được sao? Cậu rốt cục là muốn cái gì đây?”
“Cậu nói người lúc nãy?” An Chi Huyến cười lạnh “Tên đó ngay cả tư cách xách dép cho Tư Nam cũng không có!”
A Kim nhìn về phía Tư Nam gật gật đầu.
Tư Nam cười cười sờ đầu của hắn.
“Y xứng đáng để cậu thích như vậy?” Từng Khải Ninh chất vấn.
“Phải, bởi vì tôi không phải người tốt gì.” An Chi Huyến lại hừ lạnh một tiếng “Tôi nói, những chuyện này, miễn cưỡng chỉ giống như tra tấn, không một chút khoái cảm!”
“Đừng nghĩ đến, y cho cậu trở về công ty, là tha thứ cho cậu!” Từng Khải Ninh tiếp tục quát “Y chỉ muốn lợi dụng cậu!”
“Tôi cũng có giá trị lợi dụng sao? Cậu cũng đã dùng qua rồi, thấy tốt sao?” An Chi Huyến trêu chọc.
“Hừ, tôi đối với cậu không có hứng thú!” Từng Khải Ninh thở dài “Nam nhân thì có gì tốt? Trịnh Thụ Thần như vậy, cậu cũng như vậy!”
“Yêu thương một người, giới tính căn bản là không quan trọng! Trong lòng cạu chỉ có hận, nên không thể hiểu rõ được!”
“Ai nói tôi không rõ?” Từng Khải Ninh gào lên “Tôi cũng biết yêu, yêu một người không yêu tôi, cô ấy chỉ muốn Uông Phong Lân, những thứ của tôi lại bị Uông Phong Lân sở hữu hết!”
Từng Khải Ninh yêu ai? Tư Nam tựa vào đầu giường, A Kim cũng đi đến bên cạnh cậu, nghe được Từng Khải Ninh nói như vậy, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều là nghi vấn.
“Cậu yêu ai?” An Chi Huyến thay bọn họ hỏi vấn đề này.
“Tỉnh Thượng Đan, là cô ấy!” Từng Khải Ninh cơ hồ chỉ biết gào thét “Các người là quái nhân, căn bản là không rõ! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tỉnh Thượng Đan, đã nghĩ muốn kết hôn, chiếu cố cô ấy cả đời! Nhưng là cô ấy lại cố tình là vị hôn thê của Uông Phong Lân! Vì cái gì? Cậu nói đi, đây là vì sao? Mọi thứ của tôi đều là của hắn, đều bị hắn cướp đi!”
“Cậu thích loại phụ nữ đó sao?” An Chi Huyến cười lạnh “Nếu Tỉnh Thượng Đan không phải là hôn thê của hắn, cậu vẫn sẽ nhất kiến chung tình với cô ta?”
“Phải!” Vẫn là gào lên “Lúc tôi nhìn thấy cô ấy, hoàn toàn không biết đó là vị hôn thê của Uông Phong Lân! Người khác chờ mong, khát vọng, hắn dễ như trở bàn tay liền có được, lại không biết quý trọng! Người như hắn không đáng chết sao?”
Tư Nam nhìn A Kim bên người, thân thủ ôm lấy hắn, để hắn thoải mái nằm lên đùi mình, tiếp tục cẩn thận nghe âm thanh cách vách. Đại cẩu cẩu chọn một vị trí thoải mái, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới là Từng Khải Ninh sẽ thích Tỉnh Thượng Đan, nữ nhân kia một mặt thì giả vờ nũng nịu đến nỗi cơ mặt hắn đều muốn run lên, một mặt thì yết hầu khàn khàn, ăn nói chua chát như những nữ nhân khác.
“Nếu trong lòng cậu không oán niệm hắn, tập trung đua xe, tôi nghĩ cậu sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.” An Chi Huyến hảo tâm khuyên bảo.
“Đừng nhiều lời!” Từng Khải Ninh rống giận “Chỉ cần cậu giúp tôi làm xong việc này, những thứ kia, tôi sẽ trả lại cho cậu!”
“Hảo! Một lời đã định.” An Chi Huyến đáp lời “Nếu cậu không tính toán kĩ, làm bại lộ mọi việc, Uông tổng sẽ biết!”
“Hừ! Thì sao? Hắn sẽ giết tôi?” Từng Khải Ninh không cho là đúng “Cậu không sợ những việc mình làm sẽ bị hắn biết sao? Đắc tội với người của hắn, cũng sẽ không có kết cục tốt! Hắn vì cái gì mà thu mua tập đoàn Tông Tư? Đó là bởi vì, Trình Thụ Thần vô tình đắc tội hắn trong một bữa tiệc rượu!”
Tư Nam nghi vấn nhìn đại cẩu trong lòng, phát hiện Tư Nam nhìn mình, đại cẩu lập tức lắc đầu. Những cái loại tin lá cải này, cư nhiên nghe nhầm rồi đồn bậy, làm cho ai ai cũng biết, khiến hắn trở thành ác nhân trong lòng rất nhiều người! Ác nhân? Lại nhìn thấy lông vàng và móng vuốt của mình hò hét, ai, hiện tại là chó dữ mới đúng!
“Chuyện này tôi không muốn biết!” âm thanh An Chi Huyến lạnh như băng “Tôi chỉ là cảnh cáo cậu, không được tổn thương đến Tư Nam, bằng không tôi có thanh bại danh liệt thì cũng không tha cho cậu!”
A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, lời nói của cái tên kia cũng là những gì hắn muốn nói, ai thương tổn Tư Nam, hắn sẽ không tiếc gì mà đòi lại!
Một trận trầm mặc, cùng với những tiếng động như là mặc quần áo.
“Tôi đi! Chuyện hôm nay, tôi sẽ không cảm ơn cậu!” Giọng của An Chi Huyến lại vang lên.
“Xong chuyện tôi sẽ tìm cậu.” Âm thanh của Từng Khải Ninh “Đừng để thất thủ!”
“Tôi sẽ tận lực.” Cuối cùng là âm thanh của An Chi Huyến, tiếp theo là tiếng mở cửa, sau đó đi ra cửa.
Tư Nam cùng A Kim vội vàng từ trên giường nhảy xuống, lặng lẽ ra ngoài cửa, nhìn bóng dáng An Chi Huyến rời đi.
Cách vách không có thanh âm, Tư Nam đem vật nhỏ trên tường đông đặt lại bên phía tường tây.
“Hỗn đản, điểm nhẹ một chút!” Là A Kha.
“Ai bảo em ngon miệng như vậy!” âm thanh của Tu!
Ngon miệng?– Tư Nam tựa vào đầu giường che miệng cười, A Kim đang nằm trên đùi cậu, hai chân trước bỗng nhiên chống lên ngực Tư Nam, ý đồ muốn lấy đầu lưỡi liếm mặt cậu!
“Đừng nháo!” Tư Nam vuốt vuốt hắn.
Nhưng A Kim vẫn bám riết không tha:“Gâu!” [Hôn nhẹ!]
“Còn nháo nữa là em đạp anh xuống giường!” Tư Nam nhăn mũi uy hiếp.
“Ô……” Khi dễ người! Không đúng, là khi dễ cẩu cẩu mới phải! Nghe được tiếng A Kha thở dốc ở cách vách, lại nhìn Tư Nam đang dựa vào giường. Vì sao Tu thì lại được sung sướng, còn mình thì phải làm sủng vật bị uy hiếp đá xuống giường chứ?
“Ngoan, đừng nháo!” Tư Nam giống như hống tiếu hài tử, đem đại cẩu cẩu sắp chảy nước miếng ôm vào lòng, ngón tay lộng cổ hắn, một tay kia cũng tranh thủ vuốt lưng, ngăn chặn hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, nhưng cái gì cũng không thể làm! A Kim oán niệm a, oán niệm! Chờ sau này tốt lên, nhất định phải đem hết tất cả lợi ích thu về cho đủ.
“Suy nghĩ cái gì?” Tư Nam nheo mắt, nguy hiểm nhìn hắn “Nếu anh dám can đảm ở đây nghĩ những việc này, buổi tối em sẽ quăng anh vào nhà vệ sinh!”
“Gâu ẳng!” [Không cần mà!] nếu chỉ nằm như vậy mà không nghĩ tới, thì chẳng khác nào mình mới là người không được bình thường?
Tiếng rên rỉ của A Kha vẫn như cũ vang lên, lâu lâu sẽ nghe được tiếng Tu gầm nhẹ.
“A……” A Kha cùng Tu đồng thời kêu to, tiện thể A Kha còn mắng “Hỗn đản, ai cho anh bắn vào bên trong!”
Tư Nam cắn môi dưới nhẫn cười, cúi xuống nhìn A Kim trong ngực mình, nếu lúc này là thân thể của Uông Phong Lân, thì mình sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ? Nghĩ đến đây, Tư Nam không khỏi đỏ mặt.
“Gâu gâu!” [Rõ ràng là em cũng có nghĩ đến!] nhìn hai má Tư Nam nhiễm hồng, đại cẩu cẩu cũng đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, ở trong lòng hung hăng nói: Bảo bối, anh sẽ làm cho em thật thoải mái.
“Chúng ta thực nhàm chán mà! Cư nhiên đi nghe lén người ta làm cái kia……” Tư Nam thúc thúc cẩu cẩu “Không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi!”
“Ô ~” Thật không muốn rời khỏi người Tư Nam nha.
“Về nhà ngủ thôi!” Tư Nam tái thúc hắn.
“Ẳng?” [A?] Trên mặt A Kim hiện lên mạt tươi cười mờ ám, nếu nụ cười này của hắn bị người khác nhìn thấy. Đảm bảo sẽ bị dọa đến chạy chối chết.
“Phải đó! Mau về nhà ngủ thôi!” Tư Nam đương nhiên là nhìn ra được suy nghĩ của hắn, nhưng không có cách nào để ngăn cản hắn tiếp tục suy diễn “Nhanh một chút!”
A Kim lập tức đứng lên, nhảy xuống giường, chờ Tư Nam mang mình về nhà.
Đường gia.
Tư Nam mang theo A Kim đi vào phòng khách, liền thấy ba vị phụ huynh nhà mình đang ngồi ngay ngắn trên ghế sôpha.
“Mọi người đang họp sao?” Tư Nam cười hỏi.
“Mọi người đang đợi con đấy!” Mẹ Đường mở miệng trước.
“Có việc gì ạ?” Tư Nam nhìn A Kim bên chân, chắc lại là vấn đề của mình và A Kim, trên miệng không khỏi gợi lên ý cười.
“Con cùng A Kim vừa mới đi đâu?” Đường Chính Sâm hỏi, ban nãy ông đi đến khách sạn của Uông thị để an bài chỗ ở cho khách hàng, ở dưới bãi dỗ xe lại nhìn thấy đứa con nhỏ và cẩu cẩu nhà mình.
“Đi……” Tư Nam dừng một chút “Thuê phòng!”
“Phốc……” Đường Tư Viễn ngồi ở sôpha bên cạnh vừa uống vào một ngụm trà, nghe được những lời này của Tư Nam, lập tức phun ra toàn bộ, làm ướt hết quần của lão ba
“Tư Nam a, con rốt cục có biết thuê phòng là có ý tứ không đấy?”
“Thì chính là ý tứ mà ba nói đó!” Tư Nam vẻ mặt vô tội.
“Hả?” Mẹ Đường nhảy dựng lên “Tư Nam, con có cùng A Kim làm những việc không nên làm không hả?”
“Không nên làm?” Nghe lén A Kha và Tu ‘đập pháo’ có được tính không nhỉ? Còn cố tình hỏi ngược lại “Cái gì là việc không nên làm?”
“Lại đây ngồi xuống!” Mẹ Đường chỉ vào sôpha trống bên cạnh.
Tư Nam ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống, A Kim đi theo cậu, nhìn cậu ngồi xuống, tự giác ngẩng đầu lên, ở trong lòng Tư Nam cọ cọ, vùi đầu vào hông cậu.
“Tư Nam, ba nhắc nhở con, không thể xem A Kim như lão bà của mình được!” Đường Chính Sâm khó có được biểu tình nghiêm túc khi ở nhà như thế này.
“Nga.” Tư Nam không sao cả đáp lại, ngón tay luồn vào đám lông dày sau gáy A Kim mà loạn lộng, tựa hồ như đang mát xa cho cẩu cẩu. Mà A Kim thì vô cùng hưởng thụ, không tự giác hừ nhẹ.
“A Kim thật sự là bị con dưỡng thành vô dụng mà!” Mẹ Đường thở dài “Con nhìn đi, nào có cẩu cẩu nhà ai lại như vậy chứ.”
“Mẹ, mẹ cũng biết là A Kim đã rất già rồi, ai mà biết nó biến thành như vậy có phải là hồi quang phản chiếu hay không!” Tư Nam biện giải.
“Nói cũng phải, dạo này A Kim đi theo Tư Nam, hình như có chút hưng phấn dị thường.” Đường Chính Sâm thở dài “Có lẽ là không còn bao nhiêu ngày.”
“Đúng vậy, cho nên con muốn bồi A Kim thật nhiều, dẫn nó đi những nơi mà nó chưa từng đi qua.” Tư Nam vẻ mặt ngây thơ.
Đường Tư Viễn híp mắt chăm chú nhìn Tư Nam, rốt cuộc là đệ đệ của mình thực sự ngây thơ, hay là Tư Nam đang giấu diếm chuyện gì đó? (chỉ có mỗi Viễn ca là sáng suốt =)))
“Không có việc gì thì con lên lầu trước đây, A Kim hôm nay hảo bẩn, con muốn tắm rửa cho nó.” Nói xong Tư Nam vỗ vỗ đại cẩu trong lòng, ý bảo A Kim đi xuống, sau đó dẫn hắn lên lầu.