Nhà Có Chính Thê

Chương 95: Gây họa làm tổn thương người khác




Trương Quốc Phú vòng quanh bàn đi đi lại lại hai vòng, tức giận không chịu được.

"Bà nói đi, A Thanh cũng lớn rồi mà còn đi so đo với một đứa trẻ con? Đây là dáng vẻ của trưởng bối sao? Giữa anh em ầm ĩ một tí thì có sao đâu? Con nhà mình thì coi là bảo bối còn anh em trong nhà thì không phải chắc?"

Trương Thị không nhanh không chậm để đũa xuống nói: "Ông gấp cái gì, nhất định là có hiểu lầm, A Thanh là loại người đó sao?"

"Bà nội..." Trương Kỳ mắt đỏ ửng, đáng thương hề hề nhìn Trương Thị, "Con... Con chưa nói chú không tốt, là con cao lớn, ăn nhiều cơm. Hơn nữa, con xem trên ti vi, giữa anh em đều là như vậy, con không muốn đánh nhau với anh. Con, con chỉ là đùa giỡn mà thôi, bà nội, bà đừng giận con."

Trương Kỳ nói như vậy, Trương Thị nhíu mày. Trương Quốc Phú người nọ mặc dù nhát gan nhưng lão thích mềm không thích cứng, tai như cục bùn nhão, mềm oặt (*). Trương Kỳ nói lời này nghe giống như là giúp Trương Thanh giải thích, nhưng lọt vào trong tai Trương Quốc Phú thì hoàn toàn không phải chuyện như vậy.

(*) chỗ này tui nghĩ chắc là nói TQP không sáng suốt?

"Bà nghe đi bà nghe cho rõ đi, lúc này mà thằng bé còn nói được mấy lời như vậy. Kỳ Kỳ, con đừng nói đỡ thay cho chú con, Tĩnh Tĩnh chính là mạng sống của nó, ai có thể đụng vào cơ chứ, ông cũng không thể đụng vào được đâu con ơi!"

"Ông nói cái gì?! Tĩnh Tĩnh khi còn bé bị ông làm cho gãy răng, A Thanh nói qua ông cái gì chưa? Còn không phải an ủi ông nói không sao à? Những thứ này ông đều quên rồi?" Trương Thị rốt cuộc nghe không nổi nữa, ngẩng đầu nhìn Trương Quốc Phú giãi bày cho Trương Thanh.

"Bà nuông chiều nó quá." Trương Quốc Phú tay run run chỉ Trương Thị, sắc mặt thật không tốt, "Trương Thanh có thể bắt nạt Kỳ Kỳ như ngày hôm nay đều là do bà nuông chiều mà ra, bà nghe lời này bà không đau lòng sao? Hai cha con nó năm đó nếu không phải có bà thì có thể sống được như một con người cũng không ai biết được đâu, hôm nay thì tốt rồi, bắt nạt cháu trai của bà, đây là chuyện mà một con người nên làm sao?"

"Bắt nạt như thế nào? Bắt nạt Kỳ Kỳ như thế nào?!" Trương Thị cũng tức giận đứng lên, chỉ Trương Kỳ đối diện cho Trương Quốc Phú nhìn, "Ông trách A Thanh chuyện bé xé ra to, ông không biết xấu hổ sao? Kỳ Kỳ có bị thương không? Nó một chút việc cũng không bị gì, do ông thiên vị, Kỳ Kỳ là cháu trai của ông vậy chẳng lẽ Tĩnh Tĩnh thì không phải à? Huống chi ông đã hỏi qua A Thanh tại sao làm như thế chưa mà lại ngồi ở nhà mắng thằng bé? Ông làm cha kiểu gì đây!"

Trương Kỳ coi như đã hiểu rõ, Trương Thị lời trong lời ngoài đều che chở cha con Trương Thanh. Cậu ta vốn đang có thể nhịn được, nhưng dẫu sao còn quá trẻ, nhịn một chút vẫn không nhịn nổi nữa, nhìn Trương Thị nói: "Bà nội, bà không tin những gì con nói, bà cho rằng con vu oan hãm hại chú đúng không??"

Trương Quốc Phú kéo tay Trương Kỳ trấn an: "Kỳ kỳ con đừng có đoán mò, bà con không phải có ý đó."

Lão chưa nói xong, Trương Thị nghiêm túc nhìn Trương Kỳ hỏi: "Kỳ kỳ, không phải bà nội không tin con nhưng con vô cớ nói như vậy, ở giữa có phải có hiểu lầm hay không? Con nói cho bà chuyện gì đã xảy ra, nếu thật là chú con làm chuyện không phải thì bà nội sẽ bảo chú xin lỗi con. Đều là người một nhà, bất kể ai đã làm sai chuyện gì, chỉ cần thành tâm nói xin lỗi cũng có thể được tha thứ đúng không?"

Trương Thị lời nói này có lý, bà chưa nói Trương Kỳ không tốt, nhưng câu nói sau cùng nghe làm sao cũng thấy dường như có hai ý ở bên trong. Trương Kỳ trong lòng có quỷ, Trương Thanh nói lời kia không sai, nhưng cậu ta nói cũng không dễ nghe, vào lúc này Trương Thị lại nói như thế cậu ta cảm thấy Trương Thị là có ý ám chỉ.

"Bà nội, nói cho cùng bà chính là không tin con!" Trương Kỳ tức giận không ngừng giậm chân.

Trương Quốc Phú vội vàng ôm người vào trong ngực.

"Kỳ kỳ, Kỳ Kỳ bà con không phải có ý đó, bà ấy là bà nội ruột của con, làm sao lại không đứng ở phe con chứ?"

Trương Kỳ há miệng nói: "Bà nội chính là thiên vị, con biết, bà nội không thích mẹ con cho nên từ khi con trở về đây bà vẫn luôn không thích con. Ở trong mắt bà con chẳng bằng cái thằng cháu trai nhặt được Quách Tĩnh Tĩnh!"

"Trương Kỳ! Con đừng nói lung tung!" Trương Thị lần này thật sự tức giận. Một câu bà không thích nghe mà Trương Kỳ lại nói ra. Trương Quốc Phú sắc mặt cứng đờ, kéo Trương Kỳ dẫn vào trong phòng.

"Kỳ Kỳ, đừng nói nữa, nói nữa bà con giận thật đấy. Trước tiên con trở về phòng mình, tắm một cái rồi ngủ đi, có lời gì ta ngày mai nói sau."

Trương Quốc Phú biết ranh giới cuối cùng của Trương Thị. Những năm này bà coi Trương Thanh như con ruột của mình, Quách Tĩnh Tĩnh chính là cháu trai ruột của bà, ai nói không phải cũng không được. Trước kia trong thôn có người dám khua môi múa mép, Trương Thị tại chỗ thay đổi sắc mặt, khí thế kia có thể khiến cho trời đất thay đổi, sau đó không ai dám ở trước mặt Trương Thị nói bậy bạ nữa. Đã nhiều năm như vậy, đề tài này cũng sớm bị vô số đề tài mới thay thế, cũng không có người nào nói nữa.

Nhưng hôm nay Trương Kỳ lại nói, hơn nữa cũng bởi vì là do cậu ta nói Trương Thị mới càng cảm thấy đau lòng. Bà đối với Trương Kỳ không thân thuộc như Tĩnh Tĩnh, bất quá cũng là bởi vì Trương Kỳ dù sao cũng không ở cạnh mình từ nhỏ, Trương Thị đối với cậu ta nếu so với Quách Tĩnh Tĩnh phải cẩn thận hơn rất nhiều, chỉ sợ cậu ta ăn không quen ở không quen, mỗi lần trở về đều cố gắng thay đổi phương thức để cậu ta ăn uống ngon miệng.

Trương Kỳ không cho dùng máy giặt giặt quần áo, sợ đem quần áo giặt hỏng. Trời lạnh, Trương Thị ngồi xổm ở cửa, dùng chậu lớn giặt từng món quần áo, Trương Kỳ muốn giày, bà chịu đựng trong đêm vội vàng làm giày vải cho cậu ta, chỉ sợ vạn nhất tuyết rơi lạnh chân mà cậu ta lại không có giày vải để đi.

Bà tại sao lại không thích Trương Kỳ? Mười mấy năm không gặp, từ khi ra đời liền mong đợi được gặp cháu trai, bà làm sao có thể sẽ không thích chứ?

Trương Thị cúi đầu xuống, cổ họng nghẹn ngào nhất thời cũng không có thể nói ra thành lời.

Trương Kỳ không biết, Trương Quốc Phú cùng bà sinh hoạt mấy năm rồi, làm sao không nhìn ra. Đau lòng cháu trai nhưng vợ cũng không thể không để ý, Trương Quốc Phú lạnh mặt với Trương Kỳ, kéo người nói: "Kỳ kỳ, xin lỗi bà con đi, con làm sao có thể nói ra những lời đó!"

"Con nói chính là sự thật!" Trương Kỳ không nghe, thấy Trương Quốc Phú cũng mắng mình, tức giận là dĩ nhiên, "Bà nội không thích con, ông nội cũng không thích con, con nên đi mới phải!"

Trương Kỳ cầm lên túi đeo lưng của mình, xoay người muốn đi ra cửa. Vào lúc này bên ngoài trời đã tối đen như mực, khí trời lại lạnh, Trương Quốc Phú không yên tâm, vội vàng lôi cánh tay Trương Kỳ gắt gao không thả.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Trễ rồi con còn muốn đi đâu? Con đứa nhỏ này, tức giận với bà con làm gì cơ chứ! Bà ấy ngoài cứng trong mềm, trong lòng đau xót con hơn bất kỳ ai khác, đi, mau cùng ông nội vào nhà, ngoan ngoãn nghe lời xin lỗi bà đi, mau."

"Con không về, đây không phải là nhà con, bà nội cũng không muốn nhận con, con còn ở lại chỗ này làm gì?"

Trương Kỳ thật ra thì cũng không muốn đi, chỗ này cậu ta không quen ai cả, trời vừa đen lại lạnh, cậu ta có thể đi đâu đây? Nhưng cậu ta không phục, Trương Thị đối với cậu ta như thế, cậu ta nuốt không trôi khẩu khí này. Trương Thị nếu không cúi đầu trước thì cậu ta làm sao cũng không cam lòng, cũng không muốn trở về.

"Ông nội ông đừng kéo con, để cho con chết ở bên ngoài, chết rét chết đói là được rồi! Dù sao cái nhà này, con với ba con chỉ là người ngoài mà thôi, chú với con trai chút mới là cháu trai ruột, con ruột của bà nội!"

Trương Quốc Phú muốn chặn miệng cậu ta cũng không kịp, Trương Kỳ làm sao lại lôi cả ba cậu ta vào chuyện này cơ chứ. Lão quay đầu nhìn Trương Thị, Trương Thị trong mắt đầy tia máu, run rẩy.

"Kỳ Kỳ đừng nói nữa, nghe lời ông, mau xin lỗi bà đi."

Trương Quốc Phú gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi, lão hôm nay có thể phụng bồi Trương Kỳ đi dạo một ngày đã mệt lắm rồi, vào lúc này cơm cũng không ăn được mấy miếng lại phải tới kéo Trương Kỳ, Trương Kỳ trẻ tuổi nên khỏe hơn lão, tay lão kéo người cũng sắp mất lực rồi.

Nhưng vào lúc này không thể chú ý những thứ này, chỉ có thể gắt gao ôm Trương Kỳ không buông tay, một bên khuyên Trương Kỳ, một bên nháy mắt với Trương Thị để bà bình tĩnh hơn chút.

Nào biết Trương Thị liền trực tiếp nói: "Nó muốn thì để cho nó đi, chúng ta là miếu nhỏ làm sao cung phụng nổi hai pho tượng phật lớn cha con nhà chúng nó!"

Trương Kỳ vừa nghe xong, tức đến sắp nghiến nát răng, lần này cậu ta quyết tâm phải đi.

"Bà nó ơi, bà làm sao có thể nói ra những lời này cơ chứ? Nó còn nhỏ, bà bảo nó lúc này đi đâu đây!"

Trương Quốc Phú gấp muốn khóc, Trương Kỳ lần này dùng sức đẩy lão ra.

"Ông buông tay, đi thì đi, con đi như ba con ấy, không bao giờ trở lại nữa!"

Thân thể Trương Thị hơi lung lay. Trương Quốc Phú vừa nghe, dứt khoát nhắm mắt lại ôm người cắn răng không buông tay.

"Buông ra, con bảo ông buông ra!"

Cánh tay của Trương Kỳ giãy giụa, Trương Quốc Phú lần này không thể ôm lấy, cả người đều bị đẩy ra, trẹo chân lui về phía sau mấy bước, chỉ nghe "cộp " một tiếng, đập tới nỗi lòng Trương Thị cũng run lên. Đầu Trương Quốc Phú đập vào bàn lớn. Cái bàn bát tiên nhà Trương Quốc Phú có tuổi thọ cũng sắp đuổi kịp bọn họ, mấy năm trước đây ở khúc quanh có một khe hở bị nứt ra, Trương Quốc Phú sợ bị hỏng, mời người đóng đinh bốn góc bàn để gia cố lại, Trương Quốc Phú lần này đụng vào, có thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào.

"Quốc Phú!"

Trương Thị vội vàng đi qua nhìn, Trương Quốc Phú đau đớn hít sâu một hơi, đỡ băng ghế quỳ dưới đất, đỡ trán nâng người lên, dòng máu đỏ tươi theo kẽ hở của tay lão chảy ra ngoài.

"Phú Quốc! Ông bị sao rồi!"

Trương Thị vừa thấy tình huống này, ở tại chỗ vừa khóc vừa hét lên, tay lấy khăn từ trong túi ra bịt trên trán Trương Quốc Phú, quay đầu nhìn Trương Kỳ còn đang ngây dại đứng đờ ở một bên, hét: "Còn đứng làm cái gì, mau gọi người tới đi! Mau lên!"

Trương Kỳ lần này mới lấy lại tinh thần, bước chân lui về phía sau hai bước, tiếp đó quay đầu hướng ra khỏi nhà, tìm một nhà hàng xóm gần đây, đập cửa, thậm chí còn thốt ra cả tiếng Nhật, ra sức cầu cứu.

May là ở nơi này nhà hơi lớn còn chưa đi ngủ, nhà này cũng là mới vừa ăn xong cơm tối, tới mở cửa thấy là Trương Kỳ liền hỏi: "Đây không phải cháu trai nhỏ của Trương Quốc Phú à? Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Chuyện cháu trai nhỏ nhà Trương Quốc Phú trở về, lão khoe cũng không biết bao nhiêu lần, những người xung quanh cũng đến xem một chút cho nên đối với Trương Kỳ cũng không xa lạ gì.

Trương Kỳ lúc này mới tỉnh lại, tự mình nói tiếng Nhật người ta cũng nghe không hiểu, há miệng nói không rõ ràng: "Ông nội... vỡ, máu... Đều là máu..."

"Gì cơ?"

Mặc dù vẫn nghe không hiểu, có điều nói một chút đều là máu, lão đầu mở cửa cũng sợ chết đi được, mau chóng gọi con trai mình rồi chạy tới nhà Trương Quốc Phú.

Trương Kỳ nhìn trong gian nhà chính của Trương gia  sáng đèn đuốc, không đi cùng, đưa tay lau mặt, một tay đầy mồ hôi, trong đầu tràn ngập hình ảnh Trương Quốc Phú bể đầu chảy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ mà trở nên nhợt nhạt, một bộ chưa tỉnh hồn, mất hết hồn vía. Cậu ta lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi... Tôi không phải cố ý, là... Là do ông nội lớn tuổi tự ngã xuống, không phải lỗi của tôi, không phải tôi..."

Nói xong liền xoay người hướng hướng ngược lại mà chạy.