Nhà Có Chính Thê

Chương 93: Sinh lòng nghi ngờ




"Thế nào rồi? Bác sĩ, ba tôi không sao chứ?"

Thấy bác sĩ làm kiểm tra cho Trương Thanh chạy tới, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng tiến lên hỏi nguyên nhân.

Bác sĩ ở trước mặt Dương Tuyền cùng vị viện trưởng mới, thái độ tự nhiên cung cung kính kính, mặc dù người thanh niên trước mặt này ăn mặc phổ thông, nhưng mà anh ta biết người này không đơn giản, nếu không anh ta cũng sẽ không cơm ăn một nửa rồi để xuống mà vội vội vàng vàng chạy tới.

Bác sĩ cười nói: "Đừng lo lắng, cha cậu không có gì đáng ngại, không yên tâm thì chờ y tỉnh sẽ làm kiểm tra đường huyết, hạ đường huyết cũng sẽ gây bất tỉnh, có điều nhìn sắc mặt y không được tốt, cũng có thể là do thân thể bị hư nhược, ngủ chưa đủ, phải ăn nhiều đồ có chất dinh dưỡng, không nên để cho y quá độ mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi nhiều."

" Được, tôi biết rồi, làm phiền ngài rồi. "

Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất lễ phép gật đầu cám ơn với bác sĩ, làm cho bác sĩ khoát tay lia lịa, lại cùng mấy vị khác chào hỏi. Bàng Chiêm Viên mở miệng, anh ta mới lui ra ngoài.

"Mọi người trước tiên đi ăn cơm đi, cũng sắp mười hai giờ rồi, tôi ở lại chăm sóc ba tôi."

Hạ Phạm Hành biết, bây giờ muốn mang Quách Tĩnh Tĩnh đi là không thể nào, huống chi hắn cũng không có khả năng bỏ mặc Trương Thanh một người ở lại bệnh viện như vậy, nhưng chuyện mời khách hắn là chủ phương, nếu như không đi thì đối với Trầm Hà cùng mọi người cũng không tôn trọng, bất quá cứ như vậy lưu lại Quách Tĩnh Tĩnh ở chỗ này hắn lại quả thực không yên tâm.

Nhất thời do dự, Trầm Hà kỹ tính lập tức phát hiện ra, chủ động cười nói: "Không bằng như vậy đi, Dương thư kí dẫn chúng tôi đi dùng cơm là được, Hạ tiên sinh và Tĩnh Tĩnh cùng nhau ở lại chỗ này chờ Trương tiên sinh tỉnh lại."

Bàng Chiêm Viên nghe vội vàng gật đầu phụ họa, Dương Tuyền cũng cười vỗ vỗ bả vai Hạ Phạm Hành.

"Tình huống đặc thù, nếu viện trưởng cùng bác sĩ Trầm không ngại thì cậu ở lại đi."

Hạ Phạm Hành hướng hai vị bác sĩ gật đầu: "Xin lỗi."

Trầm Hà cười một tiếng, đi tới vỗ lưng Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Đừng quá lo lắng, bác sĩ nói hết rồi không sao, cháu bây giờ không thích hợp suy nghĩ quá nhiều, như vậy cảm xúc của bảo bảo sẽ bị ảnh hưởng đấy."

Mặc dù chuyện trẻ con có thể cảm nhận được tâm tình của mình khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy ngạc nhiên, bất quá sự chu đáo cẩn thận của Trầm Hà ở phương diện khác khiến Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy được một tia quan tâm yêu thương từ tình mẹ, giúp cậu đang phiền não thoáng an định hơn chút.

"Cháu sẽ chú ý, cám ơn ạ."

Sau khi bọn Dương Tuyền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành, còn có Trương Thanh nằm ở trên giường còn chưa tỉnh lại."Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi em."

Hạ Phạm Hành ôm vai Quách Tĩnh Tĩnh, để cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, bản thân cũng ngồi ở một tấm phía trên, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh qua nắm ở trong lòng bàn tay, ôn nhu hỏi: "Có đói bụng hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: "Đói, nhưng em không ăn được."

Hạ Phạm Hành không biết làm sao thở dài, chỉ có thể trấn an nói: "Vậy thì nhịn một chút, có lẽ chú Trương rất nhanh sẽ tỉnh lại."

" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, tầm mắt trở lại trên mặt Trương Thanh, cánh tay còn trống đưa tới giúp y kéo chăn lên.

Thấy người này ngồi lại ngẩn ngơ, Hạ Phạm Hành cười lên tiếng hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt rõ ràng có lời muốn hỏi nhưng lại băn khoăn không cách nào mở miệng.

"Em muốn hỏi chuyện Tử Chương phải không?" Hạ Phạm Hành luôn có thể một lời chọt trúng suy nghĩ của cậu.

Mặc dù đã không phải là lần thứ nhất bị nói trúng tâm sự như vậy, bất quá trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có chút cảm xúc khác thường, giống như thỏa mãn, hoặc là một thứ gì đó khác, không nói ra được nhưng là rất an tâm.

Cậu không lên tiếng, mím môi gật đầu một cái, có điều những gì nghĩ trong lòng hoàn toàn hiện lên qua cặp mắt to tròn kia để cho Hạ Phạm Hành thấy được.

Hạ Phạm Hành bật cười, ngón cái ma sát ngón tay Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Nghĩ gì vậy, cái này là không thể nào, Tử Chương năm nay còn chưa tới ba mươi nữa, cậu ta cùng ba em không thể nào là loại quan hệ đó, huống chi anh đã quen với cậu ấy từ khi còn bé, quan hệ cũng không tệ, nếu như cậu ấy quen ba em anh không thể không biết."

Quách Tĩnh Tĩnh phiền não gãi đầu: "Thật ra thì em cũng biết là không thể nào, nhưng chính là không nhịn được... Ba em tại sao vừa thấy anh ta lại kích động như thế, coi như ba em nhận lầm người nhưng tại sao cậu của Tiểu Niên lại hành động vậy chứ?"

Lúc ấy quá hỗn loạn, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không chú ý nhiều nhưng chờ sau khi Quách Tử Chương mang Quách Tiểu Niên rời đi cậu mới cảm thấy không đúng. Coi như ba cậu té xỉu, cậu không thể ôm, vậy thì cũng nên đến lượt Hạ Phạm Hành chứ? Tóm lại làm sao cũng không tới phiên Quách Tử Chương ra tay đâu?

Coi như người này lấy việc giúp người làm niềm vui, thích làm người khác vui, nhưng biểu tình một khắc kia của anh thì giải thích như thế nào đây? Tại sao lại lộ ra biểu tình kinh ngạc như vậy? Anh cùng ba hai người này nhìn thế nào cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt đi. Nếu như nói người ban đầu tổn thương ba cậu chính là Quách Tử Chương, nhưng dựa theo những gì Hạ Phạm Hành nói, Quách Tử Chương khi đó không chừng còn chưa có ra đời đâu, chuyện cũng không hợp lý a.

Hạ Phạm Hành cũng biết Quách Tĩnh Tĩnh đang lo lắng và hỗn loạn, nếu không làm sao sẽ nảy lên suy nghĩ hoang đường như thế, sẽ cho là Quách Tử Chương cùng Trương Thanh đã từng là một đôi, nhưng nếu như không phải là một đôi, nói hai người này không có quan hệ cũng không giống lắm, có lẽ... Còn có một khả năng khác.

"Chú Trương năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Bốn mươi sáu."

"Bốn mươi sáu..." Hạ Phạm Hành híp mắt, nói cách khác so với Quách Tử Chương lớn hơn mười tám tuổi, mười tám tuổi cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu như Trương Thanh cùng Quách Tử Chương thật sự là loại quan hệ đó, như vậy một vị khác là ai đây?

Giống như Quách Tử Chương đã nói, môn đình Quách gia như vậy làm sao sẽ vô duyên vô cớ thu nuôi một đứa bé vào cửa. Hắn đã từng một lần hoài nghi Quách Tử Chương là con riêng của con trai trưởng Quách gia - Quách Lương, bất quá hai cha con này tính cách khác nhau quá lớn. Năm đó Quách Tử Chương muốn vào quân đội tùy thời đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, Quách Lương vì chuyện này mà thiếu chút nữa chặt đứt chân Quách Tử Chương, nếu như nói đây là quan tâm mà cha đối với con trai thì cũng không sai, nhưng hắn cũng từng được chứng kiến phương thức hai người này sống chung rồi.

Quả thật, người ở bên ngoài nhìn thấy là phụ từ tử hiếu, nhưng hắn thấy sự quan tâm giữa hai người này quá mức khách khí, con trai đối với cha khách khí còn coi như hợp lý nhưng cha đối với con trai khách khí quả thực khiến người khác không hiểu nổi.

Như vậy, người năm đó sẽ là Quách Lương sao? Cái này là không thể nào, Quách Lương so với Trương Thanh lớn hơn mười mấy tuổi, hơn nữa thời điểm Trương Thanh mười tám tuổi Quách Lương đã kết hôn sinh con, chỉ bằng cái tính tình quá mức ngay thẳng của Quách Lương thì không thể nào cho phép mình ngoại tình, đặc biệt là cùng với một đứa bé trai nhỏ hơn mình nhiều như vậy, lúc đó Trương Thanh hẳn còn có thể gọi là một đứa bé trai đi.

Lão Nhị Quách An sát phạt quá nặng, khí chất trên người so với Trương Thanh thì hai người này không phải là cùng một loại người. Lão Tam Quách Bình luôn là một bộ dáng người hiền lành, người nọ hoàn toàn dưạ vào Quách An, Quách An nói làm sao Quách Bình cũng không phản bác. Vậy còn có ai đây?

Còn có một Quách Dực, Quách Dực người này Hạ Phạm Hành chỉ gặp qua hai lần. Lần đầu tiên thấy, Quách Dực cho hắn cảm giác rất giống cha hắn. Trong tang lễ của lão gia tử Quách gia chỉ có Quách Dực từ đầu đến cuối không có bất kỳ cảm xúc tâm trạng nào, ông giống như tách khỏi người của Quách gia, nếu nói ông duy trì sự tỉnh táo thì Hạ Phạm Hành cảm thấy ông càng giống như một kẻ lạnh lùng đứng ở bên cạnh xem.

Hoặc là nói, so với cha hắn, Quách Dực người này máu lạnh hơn, rất vô tình.

Một người như vậy rất khó để tưởng tượng khi ông yêu một người nào đó. Ở phương diện lý trí Hạ Phạm Hành cảm thấy ông là người không có khả năng nhất, nhưng trên phương diện cảm xúc Hạ Phạm Hành lại cho rằng ông là người có khả năng nhất.

"Anh đang suy nghĩ gì thế? Anh có phải biết điều gì rồi đúng không?"

Hạ Phạm Hành từ trong suy nghĩ tỉnh hồn lại, ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh trợn tròn nhìn hắn hết sức bất mãn.

Hạ Phạm Hành cười nói: "Anh đang suy nghĩ, Quách Tử Chương tại sao phải làm như vậy. Cậu ta từ trước đến giờ đối với chuyện gì cũng rất hời hợt, luôn là thái độ chuyện không liên quan tới mình. Trước kia còn được chứ những năm gần đây ở quân đội, tính tình cậu ta càng ngày càng lãnh đạm."

Quách Tĩnh Tĩnh đối với câu trả lời này cũng không hài lòng, trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành một hồi, thấy hắn không nói biết là không có hy vọng gì rồi. Cậu không dấu vết rút lại tay mình từ trong lòng bàn tay Hạ Phạm Hành, dứt khoát không để ý đến hắn.

Hạ Phạm Hành chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng nhưng lại có chút bận tâm. Nếu như chuyện thật sự giống như những gì hắn nghĩ, đối với người mà mình đã sống nương tựa hơn hai mươi năm bỗng nhiên có thân nhân của riêng mình, đến lúc đó người còn lại phải làm sao đây?

Nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng là đứa trẻ Trương Thanh nhặt về, đối với vấn đề cha mẹ ruột của mình là ai, tại sao lại vứt bỏ mình, bất luận là ai đều có thể nghĩ tới cái vấn đề này chứ?

"A Tĩnh, em có muốn đi tìm bọn họ không?"

Hạ Phạm Hành nhất thời thất thần, lại đem suy nghĩ trong lòng trực tiếp hỏi ra, cũng may hắn nói mập mờ cái nào cũng được, Quách Tĩnh Tĩnh nghe thấy cũng không thể kịp phản ứng.

"Bọn họ? Là ai?"

"Anh nói là Tử Chương cùng Tiểu Niên, " Hạ Phạm Hành cười cười, "Anh thấy đứa nhỏ Tiểu Niên kia hình như quan hệ với em không tệ, lúc Tử Chương mang đi không phải còn kéo em muốn em cùng đi đó sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới nhớ tới bộ dáng thê thảm Quách Tiểu Niên bị Quách Tử Chương ôm đi, có thể là ban đầu cậu tốn nhiều tâm tư ở trên người Quách Tiểu Niên hơn các bạn nhỏ khác, cho nên đối với nhóc,Quách Tĩnh Tĩnh vẫn phá lệ để ý hơn chút.

"Anh có số điện thoại của Quách Tử Chương không? Anh gọi cho anh ta hỏi một chút Quách Tiểu Niên thế nào rồi."

" Được."

Hạ Phạm Hành lấy điện thoại ra, điện thoại còn chưa có gọi thì Trương Thanh nằm ở trên giường đã tỉnh lại.

"A Tĩnh..."

Trương Thanh mới vừa tỉnh lại, trên mặt còn mang theo mấy phần mờ mịt, không biết mình đang ở chỗ nào, cho đến khi nhìn thấy con trai ở bên cạnh, lòng đang bối rối mới ổn định lại được, đưa tay tới kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh.

" "Ba!"

Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đứng lên, nắm tay Trương Thanh nhìn y.

"Cảm giác thế nào rồi hả ba? Có muốn con gọi bác sĩ tới xem một chút hay không ba?"

Trương Thanh cong người lên tựa hồ muốn ngồi dậy, Hạ Phạm Hành lập tức vòng qua cuối giường đi tới bên giường bệnh, đỡ Trương Thanh dậy.

"Nào, chú Trương."

Trương Thanh mượn lực cánh tay Hạ Phạm Hành ngồi dậy, bất giác cảm thấy có chỗ nào đó đau đớn, cả người vô lực.

"Ba bị sao thế?" Trương Thanh đỡ trán "Làm sao lại nằm ở chỗ này?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Thanh hỏi: "Ba, ba không nhớ sao? Ba ở đại sảnh chỗ phòng khám bệnh té xỉu, là Quách Tử Chương đưa ba tới đây."

Trương Thanh ngẩn người, hỏi: "Quách Tử Chương? Là ai thế?"

Lần này đến phiên Quách Tĩnh Tĩnh sững sờ, nhíu mày quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành nhìn cậu, cười một tiếng nói với Trương Thanh:

"Tử Chương là một người bạn của cháu, vừa vặn cháu cậu ta bị bệnh, chúng ta ở đại sảnh vô tình gặp phải, lúc chú té xỉu là có cậu ấy hỗ trợ. Chú Trương có biết Tử Chương hay không?"

"A?" Trương Thanh trợn mắt nhìn."Tôi không biết, cậu không phải nói cậu ấy là bạn cậu sao? Có lẽ do cậu ấy thấy tôi quen với cậu nên hảo tâm tới đỡ."

Nói xong lại xoay người nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Vậy ba đột nhiên té xỉu trước mặt người ta có phải đã hù dọa cậu ấy hay không? A Tĩnh, con mà gặp cậu ấy thì nhớ giúp ba nói tiếng xin lỗi nha, ba cũng không biết chuyện gì cả, đầu óc không còn một mống, quên mất rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thẳng Trương Thanh, bộ dáng kia so với Trương Thanh còn mơ hồ hơn.

Tay Hạ Phạm Hành kịp thời vắt qua vai cậu, lúc dựa vào nơi có nhiệt độ quen thuộc Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác thần kinh căng thẳng của mình cũng thả lỏng hơn.

Hạ Phạm Hành cười nhạt nói: "Chú Trương không nhớ chuyện xảy ra lúc mình té xỉu hay sao?"

Nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, Trương Thanh nhăn mày suy nghĩ một chút, ngay sau đó lắc đầu, giống như thật sự không nhớ, thận trọng hỏi: "Chẳng lẽ... Tôi đã làm chuyện gì không tốt sao?"

Bộ dáng này của Trương Thanh khiến Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất quen mắt. Trước kia lúc Trương Thanh khỏi bệnh, y bắt đầu học kiếm tiền, học cách sống như một cá thể, khi đó y chính là bộ dáng này, dè đặt, tựa như sợ mình đã làm chuyện gì sai liên lụy tới người khác.

Quách Tĩnh Tĩnh nhếch mép, nắm thật chặt hai tay Trương Thanh, thanh âm có chút gấp rút nói: "Không có, ba không làm gì cả, đừng lo lắng, lần sau chờ con gặp Quách tiên sinh con sẽ cảm ơn anh ấy. Ba có đói bụng hay không? Chúng ta trước tiên ăn một chút gì đó đi."

Vừa nói quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành: "Nơi này có thể kêu đồ ăn bán bên ngoài không? Tùy tiện ăn cái gì đó cũng đều được."

Hạ Phạm Hành từ trên người Trương Thanh thu hồi lại ánh mắt, cười ôn nhu với Quách Tĩnh Tĩnh: "Em quên những gì bác sĩ nói rồi sao? Em cùng chú Trương bây giờ không thể tùy tiện ăn đồ ăn bán bên ngoài, bệnh viện có đồ ăn dinh dưỡng, mùi vị cũng không tệ lắm đâu. Em ở chỗ này với chú Trương, anh đi nói với bọn họ."

Hạ Phạm Hành mới vừa xoay người chuẩn bị ra cửa, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay qua kéo một cánh tay của hắn. Hạ Phạm Hành nhìn tay của hai người, lại ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh khóe mắt hơi đỏ lên, ánh mắt phá lệ nghiêm túc nói: "Cám ơn anh, Hạ Phạm Hành."

Hạ Phạm Hành an ủi vỗ vỗ mu bàn tay cậu.