Nhà Có Chính Thê

Chương 88: Đụng vào cửa




"Em cho rằng tôi thích ai?" Thời điểm Hạ Phạm Hành hỏi như vậy sắc mặt thật khó nhìn, thanh âm cũng phá lệ nặng nề.

Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa không lên tiếng.

Hạ Phạm Hành đối với cậu luôn là kiên nhẫn mười phần, nhưng hôm nay hắn tựa hồ có chút nóng nảy, đè thấp thanh âm lại hỏi một lần: "Em cho rằng tôi thích ai?"

Vô hình trung có một loại cảm giác kiềm chế đè nén trong lòng, không cách nào hô hấp. Quách Tĩnh Tĩnh dứt khoát để đũa xuống, cứng cổ ngẩng đầu nói vớ với Hạ Phạm Hành: "Trương Kỳ đã nói cho tôi rồi, cậu ta đã bày tỏ với anh, cậu ta nói anh đối với cậu ta cũng không phải là không có cảm giác. Nếu như anh cảm thấy hai người thích hợp thì hoàn toàn có thể thử một chút."

Biểu tình thâm độc ở trên mặt Hạ Phạm Hành thoáng một cái đã qua, lời của Trương Kỳ sẽ chỉ khiến cho hắn tức giận mà thôi nhưng lời của Quách Tĩnh Tĩnh mới thật sự khiến trong lòng hắn nguội lạnh.

"Cho nên em cho rằng tôi thích Trương Kỳ?" Hạ Phạm Hành cười một tiếng, trong mắt nhưng cũng không có bao nhiêu ấm áp, "Tôi đã làm gì với cậu ta để cho em sinh ra loại ảo giác này thế? Hay là em cảm thấy tôi, tôi đối với em còn chưa đủ rõ ràng? Để cho em có cái phỏng đoán này?"

"Anh tốt với tôi là bởi vì đứa nhỏ! Anh đã từng nói anh vốn dĩ không định có con nhưng cái này cũng không thể hiện anh không muốn có!"

"Tôi đã từng nói sẽ cướp con khỏi tay em sao?" Thanh âm Hạ Phạm Hành đột nhiên đề cao, không đến nỗi vỗ bàn bất quá lúc đột ngột đứng dậy khí thế vẫn có chút dọa người.

"Quách Tĩnh Tĩnh, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu cầu gì về đứa nhỏ, tôi là quan tâm nó, sự tồn tại của nó đối với tôi là một bất ngờ cũng là một kinh hỷ. Nhưng nếu như em đem tất cả những gì tôi đối xử với em đều kết lại trên người nó vậy em thật sự khiến tôi thất vọng.”

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cậu cho tới bây giờ cũng không thấy qua Hạ Phạm Hành tức giận với cậu lớn như thế. Cậu bắt đầu nghĩ mình có phải đã nói những lời không nên nói hay không.

Hạ Phạm Hành sâu xa nhìn cậu, khoảng thời gian này hắn đã tận lực không đụng tới cái đề tài này nhưng nếu đã nói thì nói hết một lần luôn đi.

"Quách Tĩnh Tĩnh, tôi đối xử với em tốt, vì em làm hết thảy các thứ này là bởi vì tôi thích em, thật ra thì trong lòng em vẫn luôn biết, em chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Trương Kỳ bất quá cũng chỉ là một cái cớ của em mà thôi. Em gấp gáp sắp xếp người ở bên cạnh tôi như vậy sao?”

Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói cậu không có nhưng lời đến đầu môi làm thế nào cũng không nói được ra khỏi miệng.

Hạ Phạm Hành thở ra một hơi, đè xuống ưu tư của bản thân.

"Quách Tĩnh Tĩnh, tôi nói lại lần nữa, Trương Kỳ với tôi không có nửa điểm quan hệ. Tôi không có chút ý nào với cậu ta, tôi sau này cũng sẽ không gặp lại cậu ta nữa." Hạ Phạm Hành cầm lên áo khoác trên ghế, chậm rãi nói, "Ăn nhanh đi, thời tiết lạnh thức ăn sẽ nguội nhanh, cơm nước xong hộp em cứ cất trước đi, tan việc mang ra xe là được. Mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn nên sẽ an bài người khác tới đón em. Trước đây đã nói với em sẽ kiểm tra đường si, em xem thứ bảy tuần này có rảnh không, bệnh viện bên kia em bất cứ lúc nào cũng có thể đi, tôi đi trước."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc, rõ ràng mới vừa rồi còn cảm thấy đói không chịu được nhưng giờ nhìn xương sườn kho màu sắc mê người trước mặt đột nhiên cảm giác có chút khó mà nuốt trôi.

Cậu biết, cậu lần này đã thực sự làm tổn thương Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành sau khi rời khỏi trường học lập tức gọi điện cho Quách Tử Chương.

"Kỳ nghỉ lần này của cậu là bao lâu?"

"Nửa tháng đi, tai nạn lao động giả, không có tình huống khẩn cấp hẳn sẽ không liên lạc với tôi."

"Vậy gặp mặt hôm nay hủy bỏ, chuyện này tôi sẽ an bài sau."

Quách Tử Chương hiểu hắn, nghe giọng hắn trong điện thoại không được tốt cũng không cưỡng cầu, mặc dù anh quả thật có chút nóng lòng nhưng đợi nhiều năm như vậy rồi thì mấy ngày có đáng là gì.

Hạ Phạm Hành lại nói một câu: "Cậu về quân đội trước đi, tôi nhất định sẽ cho hai người gặp mặt, cậu yên tâm."

"Được." Quách Tử Chương đáp ứng sảng khoái.

Ngày đi làm hôm đó, xe vẫn là chiếc xe kia nhưng người đón đã thay đổi, người này Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã gặp qua, là tài xế của Hạ Phạm Hành, trước đó còn nhận của cậu một trăm đồng tiền xăng.

Xe lái rất vững vàng, Hạ Phạm Hành trước đó đã nói với y người phải đưa tới cửa, khi lái tới con đường đá ở lối vào, Trương Kỳ ngồi ở nhà một mực quan sát tình huống bên ngoài lập tức liền từ trong nhà chạy ra.

"Anh! Anh đã về rồi?"

Trong miệng kêu Quách Tĩnh Tĩnh nhưng ánh mắt lại dán chặt lên chiếc xe. Xe này cậu ta biết là của Hạ Phạm Hành.

Quách Tĩnh Tĩnh ngay cả tâm tình phản ứng với cậu ta cũng không có, dù sao cậu có trả lời hay không Trương Kỳ cũng sẽ không quan tâm, cúi đầu xuống nói với tài xế một tiếng: "Cám ơn, trên đường cẩn thận."

Tài xế lịch sự  gật đầu cười một tiếng, lái xe rời đi.

Trương Kỳ vừa thấy người nọ không phải Hạ Phạm Hành liền bĩu môi, đi theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh đang đi vào trong nhà hỏi: " Anh, người đó là ai thế? Người đó tại sao lái xe anh Phạm Hành? Anh Phạm Hành đâu? Anh ấy hôm nay làm sao không có tới?"

Quách Tĩnh Tĩnh áp chế lửa giận, giọng cứng đờ nói một câu: "Anh ta có chuyện của mình, dựa vào cái gì mà ngày ngày phải tới nơi này!"

Trương Kỳ sửng sốt một chút, lúc lấy lại tinh thần Quách Tĩnh Tĩnh đã vào nhà, Trương Kỳ hừ hừ nói: "Luôn để mình đợi như thế. Không nói nữa, chờ tới lúc gặp mặt thì tự mình xin số điện thoại của anh Phạm Hành!"

Trong chuyện này Trương Kỳ thật đúng là tràn đầy nhiệt huyết, cậu ta dứt khoát nương nhờ ngôi nhà gạch đỏ, ngày ngày chen giường với Quách Tĩnh Tĩnh, mấu chốt cậu ta buổi tối luôn là ngủ quá muộn, một mình chơi điện thoại di động có thể chơi đến rạng sáng, Quách Tĩnh Tĩnh bị làm cho mất ngủ, sau khi ngủ hai ngày cậu  dứt khoát để cho cậu ta một mình dày vò còn mình dời tới ngủ cùng Trương Thanh.

Đối với Hạ Phạm Hành liên tiếp mấy ngày không xuất hiện Trương Thanh vẫn tốt nhưng Trương Kỳ ngược lại càng ngày càng nóng nảy. Cậu ta không có thói quen ngủ sớm, càng không có thói quen dậy sớm nhưng bây giờ mỗi ngày vào thời gian Quách Tĩnh Tĩnh đi làm đều phải tới trước chỗ người lái xe vì sợ bỏ lỡ Hạ Phạm Hàn, kết quả vành mắt đen cũng xuất hiện, cả người nhìn cũng không mạnh mẽ như trước đây nữa.

Hôm nay đã là thứ sáu, xe đến thật sớm, người ngồi ở ghế lái vẫn không phải Hạ Phạm Hành.

"Ba, vậy con đi trước. "

Quách Tĩnh Tĩnh vừa muốn ra cửa, Trương Kỳ đầu tóc rối bời đã chạy tới kéo cậu.

" Anh, ngày mai cũng là cuối tuần rồi, anh tại sao không gọi điện hẹn anh Phạm Hành tới chơi? Hai người là bạn không phải sao? Bạn thì phải thường xuyên liên lạc nếu không cảm tình nhất định sẽ lạnh nhạt."

"Anh ta không có thời gian." Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng trả lời một câu rồi cầm lấy bao tay, đeo khăn quàng lên muốn đi.

Trương Kỳ nơi nào chịu để cho cậu đi, thanh âm không tốt nói một tiếng: "Nhưng không gọi làm sao biết anh ấy không có thời gian?"

Quách Tĩnh Tĩnh không có nhiều thời gian, hôm nay người trông giờ tự học là cậu, cậu phải sớm một chút đến mới được. Học sinh năm thứ nhất không có năng lực tự chủ, cho dù chuông vào học vang lên mà thầy không có ở đây thì bọn họ vẫn vui đùa như thường, không giống như học sinh lớp lớn sẽ tự giác cầm sách giáo khoa ra đọc thuộc lòng.

Trương Kỳ dẫu sao cũng cao mà khí lực trên tay cũng không nhỏ, thấy Quách Tĩnh Tĩnh không để ý tới cậu ta mà lại muốn ra cửa, mấy ngày nay không thấy Hạ Phạm Hành trong lòng cậu ta cũng nén oán khí. Cậu ta đưa tay tới kéo người lực đạo càng không biết nặng nhẹ, trong miệng còn ầm ĩ.

"Anh! Em đang nói chuyện với anh đấy"

Chỉ nghe "Uỳnh "  một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh bị cậu ta kéo, chân không thể nâng lên, trực tiếp đá lên bậc cửa.Mặc dù nhà trước kia có cửa hai cánh nhưng rất hẹp, so với cửa đơn hiện tại cũng không rộng được hơn bao nhiêu, mấu chốt là bậc cửa còn cao, Quách Tĩnh Tĩnh bị  vấp chân nửa người cũng nghiêng về phía trước, cũng may cậu đưa tay đỡ lấy một bên khung cửa nên nửa người không bị ngã, có điều nửa người còn lại đập vào trên cửa gỗ khiến cho cửa vang lên một âm thanh rất lớn.

"A Tĩnh!"

Trương Thanh mặt trắng bệch, bỏ lại chén đũa chạy tới đỡ người, tài xế trong xe cũng vội vàng mở cửa xe xuống xe.

"Quách tiên sinh không sao chứ?"

Trương Thanh cũng mặt đầy gấp gáp hỏi: "A Tĩnh, con không có sao chứ? Đập vào chưa?"

Cơ thể hiện tại của Quách Tĩnh Tĩnh Trương Thanh rất rõ ràng, có điều tuy nói đã qua ba tháng nhưng nguy hiểm lúc nào cũng tồn tại.

Quách Tĩnh Tĩnh là cảm thấy đau đớn một chút, từ từ cong lưng, cảm thấy tốt hơn nhiều mới đứng dậy trấn an Trương Thanh: "Ba, con  không sao."

"Thật không có chuyện gì sao? Có cần phải đi bệnh viện không?"

Trương Kỳ vốn còn có chút áy náy nhưng đứng một bên thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng không đau lắm mà Trương Thanh đã khẩn trương thành như vậy, thuận miệng nói một câu: "Đã nói không sao rồi mà còn chuyện bé xé ra to làm gì..."

Trương Thanh sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, quay đầu trợn mắt nhìn tên đầu sỏ, khiển trách: "Cậu nói cái gì? Cái gì gọi là chuyện bé xé ra to? Nhất định phải chờ người ngã xuống, xảy ra chuyện mới kêu nghiêm trọng à? Trương Kỳ, cậu tuổi tác cũng không nhỏ, làm việc đừng có tùy ý mình, không phải tất cả mọi người đều phải nuông chiều cậu, thuận theo cậu, giống như toàn thế giới đã thiếu nợ cậu vậy!"

Trương Kỳ chắc chắn tới bây giờ cũng chưa từng bị ai mắng qua như vậy nếu không cũng sẽ không dưỡng thành cái tính nết tùy tiện này, vào lúc này bị Trương Thanh quở trách một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh trắng một trận, chỉ vào Trương Thanh gào lên: "Chú dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ tôi chứ!"

"Tôi không phải dạy dỗ cậu, tôi là đang giáo dục cậu, chỉ bằng việc cậu kêu tôi một tiếng chú tôi còn có thể cảnh cáo cậu mấy câu. Chính cậu tự thu xếp ổn thỏa đi, ba cậu không dạy cậu câu này sao? Người giỏi thì có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, cậu ngang ngược như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải người ngang ngược hơn cậu, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp đâu!"

Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt này của ba, tuy nói Trương Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ nổi giận nhưng dùng ngôn ngữ sắc bén như vậy nói một người hình như là lần đầu tiên, ngay cả tài xế một bên cũng sợ ngây người, liên tục nhìn Trương Thanh, không nghĩ tới người bề ngoài thanh tú lịch sự thế mà tài ăn nói tốt như vậy a.

Trương Kỳ tức giận đỏ mặt tía tai siết quả đấm nói một câu: "Ông nghĩ ông là chú của tôi ư? Ba tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận qua người em trai này, ông chính là một người điên!"

Năm đó Trương Vu Hải huynh muội bọn họ ghét bỏ Trương Thanh đầu óc không tốt, là người điên, nhưng mà Trương Thị đã tiền trảm hậu tấu, đã đem danh tự của Trương Thanh nhập vào hộ khẩu nhà mình. Đêm ba mươi năm ấy chuyện này mới được thông báo, một đám huynh muội đối với Trương Thanh đầu óc không bình thường rất không thích, trách Trương Thị ở không đi gây sự, làm việc không cân nhắc hậu quả, làm mất mặt bọn họ. Hơn nữa tình huống này của y không tránh được sau này phải dựa vào trợ cấp Trương Thị để bồi dưỡng, Trương Thị tuổi tác cũng không nhỏ, bỗng dưng tìm  phiền toái như vậy con cái trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái.

Đêm giao thừa ăn cơm cũng không yên, náo loạn một trận, khi đó Trương Thanh đã ít nhiều nhận thức được, cả đêm mang Quách Tĩnh Tĩnh trở về ngôi nhà gạch đỏ, ngày lễ ngày tết biết bọn Trương Vu Hải trở lại thì Trương Thanh không mang Quách Tĩnh Tĩnh ở xuất hiện trước mặt mấy người đó nữa.

Chuyện này Trương Vu Hà cũng biết, thời điểm các anh em thỉnh thoảng liên lạc cũng sẽ nhắc tới chút chuyện cũ năm xưa, Trương Kỳ coi như là trong lúc vô tình đã nghe qua, Trương Thanh không thích cậu ta thì cậu ta trong lòng cũng không tôn trọng người chú không có liên hệ máu mủ đã từng bị bệnh điên này.

Trương Kỳ cứ như vậy từ ngôi nhà gạch đỏ chạy ra ngoài, Quách Tĩnh Tĩnh sợ Trương Kỳ lại giống như lần trước chạy tới chỗ ông nội Trương Quốc Phú tố cáo, đến lúc đó Trương Thanh trong lòng lại  khổ sở, quay đầu kêu một tiếng: "Ba..."

Trương Thanh làm sao không biết được lo âu trong mắt con trai, nhưng vừa quay đầu thấy bậc cửa kia Trương Thanh  làm sao cũng có không cách nào mà dễ dàng tha thứ. Vừa rồi nếu không phải Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng mau lẹ đỡ một cái khung cửa thì với độ cao của bậc cửa này mà ngã uống thì ngay cả người bình thường ngã đến vỡ đầu chảy máu cũng không phải không thể. Đến tận bây giờ mà trong lòng y vẫn còn sợ hãi.

Y ngẩng đầu hướng con trai cười nói: "Không có sao, con có còn khó chịu chỗ nào không? Nếu không thì tìm hiệu trưởng xin nghỉ rồi đi bệnh viện xem một chút đi?"

"Không cần đâu ba, con không sao, chỉ đập vào tay chứ không phải bụng.”

"Vậy thì tốt rồi."