Mặc dù Quách Tử Chương không nói nhất định phải là ngày mai nhưng nếu anh đã mở miệng, Hạ Phạm Hành cũng biết Quách Tử Chương quả thật có chút nóng lòng. Tuy nhiên hắn vẫn không đồng ý cho hai người bọn họ lập tức chạm mặt mà là định thời gian định vào thứ hai.
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này cũng rất phiền não. Buổi trưa ba nói với cậu Trương Kỳ theo xe Hạ Phạm Hành đi lên trấn trên, cậu cùng ba ở nhà bà nội ăn cơm trưa xong trở về. Còn chưa kịp ấm chỗ, Trương Quốc Phú đã gọi điện thoại cho cậu nói là Trương Kỳ tới nhà cậu tìm cậu, lúc đi ánh mắt hồng hồng, hỏi cậu ta nguyên nhân cũng không ừ hử gì một câu. Lão nói Quách Tĩnh Tĩnh quan tâm Trương Kỳ một chút, bọn họ tuổi tác xấp xỉ, ở một chỗ có thể nói chuyện được với nhau.
Trương Thanh vừa nghe Trương Kỳ muốn tới, mặt cũng sắp nhăn lại thành một đoàn, nhưng khi người tới thật y vẫn mỉm cười như một người chú đúng chuẩn, lại còn hỏi ăn chưa, hỏi có uống hay không, mười phần là dáng điệu trưởng bối quan tâm hậu bối.
Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không vạch trần ba mình. Trương Kỳ cũng là một bộ muốn nói lại thôi, tựa hồ là có lời muốn nói riêng với cậu. Trương Thanh không nhìn ra, y không biết, dù sao cũng phải kỳ kèo một lúc lâu mới cười híp mắt đi tới hậu viện nhặt trứng gà, cho gà ăn.
"Anh..." Trương Thanh vừa đi, Trương Kỳ liền vọt tới, nắm cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh ra ngoài, "Anh tới đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trời lạnh như thế này Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không muốn đi ra ngoài nhưng Trương Kỳ hiển nhiên không nghĩ như vậy, kéo người đi tới dưới chỗ cây đào. Lúc này cây đào không lá không hoa, cành cây trông phá lệ tiêu điều. Trương Kỳ đứng dưới tàng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương trông cũng thật hợp cảnh.
"Em chỉ muốn nói xin lỗi với anh ấy, anh ấy không chấp nhận cũng được đi, sao còn phải kéo em xuống xe? Anh, em không hiểu, anh Phạm Hành tại sao phải đối xử với em như vậy?" Trương Kỳ vừa nói, tay chạm vào những giọt nước mắt đang rơi xuống, cái mũi nhỏ hít hít đến đỏ ửng. Cậu ta nói tiếp: "Anh ấy còn...còn không cho em nói với ông nội bà nội. Em không dám nói cho ông bà biết, em chỉ dám nói cho anh thôi. Anh, anh là anh họ của em, anh phải giúp em.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Kỳ miêu tả mà thật sự hoài nghi Hạ Phạm Hành mà mình biết với Hạ Phạm Hành trong miệng cậu ta, rốt cuộc có phải là cùng một người hay không. Phải, tuy lúc mới gặp mặt cậu cũng nghĩ Hạ Phạm Hành nhìn thì không phải người tốt nhưng mà... Cũng không tệ hại tới mức như Trương Kỳ nói chứ?
Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Kỳ tràn đầy hồ nghi.
Trương Kỳ thấy vậy liền sốt ruột giậm chân: "Em nói thật mà, anh. Không tin thì anh nhìn xem.”
Trương Kỳ vén tay áo lên cho Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cánh tay cậu ta, tay thiếu niên rất gầy, trên cánh tay nhỏ có một vết bầm đen. Trời lạnh như thế này mà cậu ta còn dám để lộ tay chân cơ đấy.
Gió lạnh thổi qua, tóc gáy cùng nổi da gà liền đồng thời dựng lên, Trương Kỳ run rẩy vội vàng che cánh tay lại.
"Lạnh quá..."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cậu ta ánh mắt càng thêm cổ quái. Trương Kỳ tức giận há to miệng thổi ra hơi nóng.
"Anh! Em không có nói dối! Anh ta thật sự làm như vậy với em đó, ném em xuống xe. Cái nơi tồi tàn này em lại không quen, vạn nhất em xảy ra chuyện, đi lạc, ông bà nội còn không phải thương tâm khổ sở chết sao! Anh, anh không biết đâu, em một mình đứng ở nơi đó trước sau không quen, em trong lòng vô cùng sợ hãi."
Trương Kỳ vốn đang giả khóc, muốn tranh thủ một chút sự đồng tình của Quách Tĩnh Tĩnh nhưng mà nói hồi lâu mà Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không tin. Lần này cậu ta khóc thật rồi, nước mắt nước mũi không ngừng chảy xuống.
Quách Tĩnh Tĩnh từ trong túi lấy giấy vệ sinh ra nói với cậu ta: "Lau đi, chảy hết vào trong miệng rồi.”
Trương Kỳ vội vàng nhận lấy, nhanh chóng lau sạch nước mũi chảy vào trong miệng, sau đó ủy khuất nói: " Anh, anh nếu không giúp em thì em chết mất anh ơi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe thấy nghiêm trọng như vậy, nghĩ một chút liền nói: "Tôi không đánh lại Hạ Phạm Hành."
Cậu thật sự không đánh lại, lần trước đã giao thủ, Hạ Phạm Hành một mực nhượng bộ mà cậu còn chẳng làm xi nhê hắn được tí gì, nếu thật sự dùng tới tay chắc cậu chỉ còn nước chịu đòn. Có điều nếu cậu cũng toàn lực ứng phó... Có lẽ kết cục sẽ khác.
Quách Tĩnh Tĩnh đang nghĩ bậy một trận, trong đầu thậm chí còn mô phỏng lại tình huống của mình với Hạ Phạm Hành thì Trương Kỳ bỗng nhiên oa oa kêu to.
"Anh! Em lúc nào bảo anh đánh anh Phạm Hành chứ!"
Lần này đến phiên Quách Tĩnh Tĩnh bất mãn, bĩu môi: "Vậy cậu muốn tôi như thế nào?"
Trương Kỳ từ một con thỏ một giây sau biến thành một tiểu công chúa (*), kéo kéo áo Quách Tĩnh Tĩnh mềm mại đáng yêu nói: " Anh, anh cùng anh Phạm Hành quan hệ không phải rất tốt sao? Buổi sáng em làm ồn tới anh anh Phạm Hành còn hung dữ với em. Em biết, cái kiểu này của hai anh gọi là...Kết nghĩa huynh đệ có đúng hay không?”
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: Ai kết nghĩa huynh đệ với hắn cơ.
Trương Kỳ tiếp tục tự mình ảo tưởng: " Anh, anh có thể ra mặt tìm anh Phạm Hành nói mời anh ấy ăn cơm, sau đó chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh ở trước mặt anh Phạm Hành giúp em giải thích một chút, chính em cũng sẽ tự nói với anh ấy, như vậy hiểu lầm giữa bọn em cũng được giải trừ, có được hay không vậy?"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, trên mặt ngây ra không có biểu tình gì. Trương Kỳ nhìn một chút, kéo cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh lắc lắc.
"Anh ~ van cầu anh đó, có được hay không?"
Trương Kỳ mặt đầy khả ái chớp chớp mắt với Quách Tĩnh Tĩnh, đung đưa chân rồi thì bán manh. Quách Tĩnh Tĩnh cố nén xúc động muốn đạp cậu ta một cước, cố gắng kiềm nén, cuối cùng quả thực không chịu nổi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Quá tốt! Anh, em yêu anh chết đi được! Cám ơn anh!"
Trương Kỳ đưa tay ôm Quách Tĩnh Tĩnh, ôm người cọ tới cọ lui không ngừng. Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác mình nổi da gà đến nỗi sắp rơi đầy đất rồi. Cậu ta vội vàng thúc giục: " Anh, vậy anh mau gọi cho anh Phạm Hành đi. Ngày mai được đó, ngày mai vừa vặn là cuối tuần, đi chỗ nào ăn cơm đây? Nhà hàng tây như thế nào nhỉ? Hay là kiểu Nhật? Nhưng mà em nghĩ đồ Nhật trong nước cũng không phải đồ chính thống, lần sau anh đi Nhật Bản em mời anh ăn đồ Nhật chính tông nha, cho nên lần này vẫn là ăn đồ tây đi. Anh Phạm Hành như vậy hẳn sẽ tương đối thích rượu ddor cùng thịt bò bít tết."
" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, dù sao cậu mời chứ không phải là tôi mời, ăn cái gì cũng được.
Trương Kỳ nháy mắt:: " Anh, vậy anh nhanh lên một chút đi."
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ rồi nói: "Tí tôi gọi."
"Không được, " Trương Kỳ kéo Quách Tĩnh Tĩnh muốn rời đi lại, mặt đầy kiên định, "Ngay bây giờ gọi."
Quách Tĩnh Tĩnh có chút không vui cau mày, nói: "Tôi không mang điện thoại di động."
"Vậy anh về lấy đi."
Trương Kỳ nói xong, biểu cảm như thể đây là chuyện đương nhiên anh phải làm.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy người này nhờ vả mình mà còn không biết xem sắc mặt, thái độ này của cậu ta rõ ràng muốn cậu gọi trước mặt mình đây. Trương Kỳ hết lần này tới lần khác ra sức thúc giục.
"Anh đừng có nhìn em, nhanh về lấy điện thoại gọi cho anh Phạm Hành đi. Nhanh lên nhanh lên."
Trương Kỳ đẩy Quách Tĩnh Tĩnh trở về, vẻ mặt không thể đợi được, căn bản không quản người khác nghĩ như thế nào.
Hai người vào cửa, Trương Thanh cũng từ hậu viện nhặt trứng gà trở lại. Trương Kỳ xoa xoa tay nói: "Lạnh quá, chú, cháu muốn uống nước nóng"
Trương Thanh cầm trứng gà dừng lại một chút, nói: "Cháu chờ một chút, tối hôm qua không trở lại nên nhà không có mở nước, để chú đi đun."
"Để con đi."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói liền đi tới phòng bếp, Trương Kỳ vội vàng kéo cậu lại: " Anh, điều quan trọng hơn chúng ta còn chưa có làm đâu. Nước sôi để cho chú đi nấu là được."
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không nhịn nữa, từ trong tay Trương Kỳ rút cổ tay ra nói: "Tôi trước đi nấu nước, điện thoại lúc nào cũng có thể gọi, gấp cái gì."
Dứt lời liền không để ý đến cậu ta nữa, xoay người vào phòng bếp. Trương Kỳ đứng tại chỗ chu mỏ, mặt đầy khó hiểu.
"Cái gì đó, tự dưng tức giận một cách quái lạ như vậy? Tính khí hư hỏng vầy mà anh Phạm Hành cũng chịu được thế tại sao lại đối với mình cứ quá đáng thế chứ!"
Quách Tĩnh Tĩnh ở trong phòng bếp cầm ấm điện ra, tiếp theo đổ nước vào rồi cắm phích. Một bình nước sôi cần phải đun một lúc lâu, cậu dọc theo bếp dựa vào, khoanh tay đứng ở đằng kia ngẩn người.
Cậu thật ra thì không suy nghĩ gì cả, chỉ là không muốn đi ra ngoài thôi. Cậu nghĩ cậu không đi ra thì chắc Trương Kỳ sẽ thấy chán mà về. Bản lĩnh tự quyết định của người này quá mạnh mẽ, Quách Tĩnh Tĩnh không theo kịp, một giây trước còn muốn cậu mời khác mà một giây kế tiếp đã đoán người ta thích bò bít tết rồi còn chọn ngày tốt, từng phút lại có một chủ ý. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình không cùng tần số với cậu ta, mặc dù như vậy bà nội có thể sẽ khổ sở nhưng ngày thường còn hỗ trợ một chút thì tạm được chứ nếu để cho cậu cùng Trương Kỳ chung sống hòa hợp thì chắc có chút khó khăn.
Thời điểm nước đun sôi Quách Tĩnh Tĩnh đã có chút mệt rã rời, may là bình nước sôi thanh âm vang lên như tiếng huýt sáo nhắc nhở. Quách Tĩnh Tĩnh vuốt mặt, lúc này mới xoay người rút đầu phích cắm nước sôi. Một bình nước lớn thế này có thể chia làm hai chai nước sôi một lớn một nhỏ nhưng chai nhỏ lại nông hơn, Quách Tĩnh Tĩnh đặt ấm đun nước trở lại chỗ cũ, xách chai nước sôi nhỏ từ trong phòng bếp đi ra, không nghĩ tới Trương Kỳ lại còn chưa đi, vào lúc này đang nhàm chán ngồi ở bàn nghịch mấy cái cốc dùng một lần.
Nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra, cậu ta lập tức tinh thần tỉnh táo nói: " Anh, đun nước xong chưa? Vậy chúng ta có thể gọi điện thoại chưa?"
Quách Tĩnh Tĩnh liều mạng nhẫn nại, cuối cùng cũng không hướng tới người này mà xem thường. Trương Thanh đã phụng bồi cậu ta nói chuyện một lúc lâu, từ ba mẹ đến ông ngoại bà ngoại chú dì, từng người hỏi sức khỏe ra sao, quả thực nữa không nghĩ ra đề tài mới nữa rồi. Vốn dĩ y cảm thấy mình đã quá đáng thương rồi nhưng vào lúc này hiển nhiên con trai so với y càng đáng thương hơn.
Trương Thanh quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt tràn đầy thương hại.
Quách Tĩnh Tĩnh hơi tức giận, đặt chai nước xuống bàn, cầm lấy điện thoại cạch cạch cạch nhấn số Hạ Phạm Hành. Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã có người nhận.
" A lô..."
"Ngày mai mời anh ăn cơm, ăn thịt bò bít tết, địa điểm anh quyết định, đến lúc đó liên lạc sau."
Quách Tĩnh Tĩnh không đợi người bên kia mở miệng, một câu nói lời mình muốn nói, ba một tiếng cúp điện thoại, trợn mắt nhìn Trương Kỳ trước mặt: "Được chưa?"
Trương Kỳ hưng phấn không ngừng gật đầu: "Được rồi được rồi, anh thật đẹp trai nha. Nguyên lai anh Phạm Hành thích người thẳng thắn một chút...."
Nói xong mặt như có điều suy nghĩ.
(*) Tiểu công chúa: nguyên văn là 小公举 - tiểu công cử, phát âm gần giống 小公主 - tiểu công chúa