Nhà Có Chính Thê

Chương 65: Phải là một thầy giáo tốt




Từ tối hôm qua nghe những gì Phó Vĩ nói, Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay cố ý dậy thật sớm tới trường học. Ông lão giữ cửa vẫn còn chưa tỉnh giấc, nghe có người gõ cửa còn tưởng rằng là ai, tới sớm như vậy. Ông khoác áo ra mở cửa, nguyên lai là thầy giáo dạy thay trường mới nhận vào làm.

Ông lão ngẩn người, mở cửa trường ra, Quách Tĩnh Tĩnh kêu một tiếng: "Ông, sớm."

Ông lão đang quay trở về đột nhiên nghe thấy tiếng hô, lạ lùng quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thầm nghĩ: Tiểu tử này ngày thường thật khó hiểu, đi nhanh như gió, mới chớp mắt một cái đã lướt qua, hôm nay làm sao còn biết chào hỏi?

" Ừ, cậu sớm" Hơn nữa còn không sớm như bình thường.

Ông lão nói xong thì trở về phòng, không hiểu tại sao thầy giáo dạy thay này hôm nay lại tới sớm như vậy. Ông trở về nhà trước tiên mặc quần áo vào lại đổ gạo vào trong nồi nấu cháo, mở ti vi để xem tin tức sáng sớm, tiếp theo mới bắt đầu nấu nước.

Ông lão nấu nước không cần dùng ấm điện. Bình nước dùng cao tới nửa thước, đựng đầy nước sôi tới nỗi có thể đổ đầy cả ba bình nước. Trong nhà kho nhỏ lợp bằng miếng ngói xi măng bên cạnh nhà để xe là nơi ông cụ cất những cành cây sau khi cắt tỉa trong trường. Sau khi hoàn thành việc ông phơi khô rồi bó lại thành các bó rồi chất chúng vào đó. Vào lúc nấu nước thì bếp được đặt trên một cái kệ sắt nhỏ, bình nước ở giữa trống rỗng, mang củi bỏ vào bên trong đốt lên là được.

Hôm nay bản tin sáng đưa tin chuyện một tài xế lái xe cho nhà trẻ làm hại một bé gái, ông cụ xem mà tức không chịu được, ngồi chỗ nào cũng cắn răng nghiến lợi, mãi cho đến khi nồi nâu nước cháo sôi sùng sục làm nắp nồi bắn ra, rơi xuống đất "bang" một tiếng ông cụ mới vỗ đùi một cái: "Nguy rồi, nước sôi!"

Dùng ấm điện nấu nước cực kì tốn điện, dùng ấm đun nước vừa có thể tiết kiệm tiền, chỉ là bình nước rỗng kia có hơi nhỏ, nhét vào không được nhiều củi, cho nên lúc đun phải có người ngồi ở một bên nhìn phòng ngừa nhỡ cháy còn có thể dập lửa.

Ông cụ vỗ đùi bước nhanh ra cửa, chỉ thấy Quách Tĩnh Tĩnh vốn tưởng đã sớm rời đi lúc này đây lại đứng bên cạnh bình nước, cầm kẹp gắp than gắp than đỏ, ánh lửa đỏ rực ánh lên trên khuôn mặt của chàng trai đang còn trẻ khỏe, phúc mãn tinh thần phấn chấn.

Ông lão híp mắt nhìn một hồi, quay người lại đóng nắp nồi cháo trên bếp, lúc này mới cầm chai nước sôi đi ra.

Ông đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng buông kẹp gắp xuống, đi qua một bên đứng. Ông lão buông bình nước xuống, nhìn đầu lửa cháy rừng rực, trên cành ngọc lan trắng, lá cây bị lửa thiêu rụi.

Đại gia ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, hỏi: "Cậu tới sớm như vậy là tới tìm tôi có việc gì à?"

Quách Tĩnh Tĩnh đàng hoàng gật đầu: "Dạ."

"Vậy sao vừa nãy lúc tôi mở cửa cậu không hỏi mà lại ở chỗ này đứng thật lâu như vậy?"

Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Ông còn chưa mặc quần áo xong, buổi sáng trời lạnh lắm."

Ý này ông lão nghe hiểu, nói trắng ra chính là sợ ông bị lạnh. Ông không nghĩ tới tiểu tử này bình thường trông lỗ mãng thế mà không ngờ cũng cẩn thận ra phết.

"Vậy cậu làm sao lại không vào nhà hỏi tôi?"

Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Không có cách nào cả, ông hình như không thích con lắm."

Ông lão sửng sốt một chút, ông chỉ thấy người ở sau lưng nói ai không thích mình chứ chưa thấy qua người tự mình đứng trước mặt nói thẳng ra như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nếp nhăn ở khóe mắt thêm sâu, gật đầu nói: "Không sai, tôi không thích cậu lắm, làm việc quá mức không trách nhiệm. Thời buổi này những người tầm tuổi cậu ít người tính tình dễ chịu lắm, đều là đại thiếu gia được người nhà cưng chiều thành hư."

Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi, trên mặt đề hai chữ không vui.

Ông lão đã nhìn ra, ha ha cười nói: "Làm sao? Tôi đã già rồi, nói cậu một câu cũng không được à?"

"Được ạ, " Quách Tĩnh Tĩnh câu này là khẳng định, "Nhưng ông phải nói thật."

"Hắc!"Ông lão bị tức đến bật cười "Hóa ra là tôi nói cậu có bệnh thiếu gia, cậu cảm thấy tôi nói oan cho cậu?"

"Vâng!" Quách Tĩnh Tĩnh can đảm gật đầu.

Ông cụ tức giận không ngừng trợn mắt. Tiểu tử này... Bản lĩnh chọc tức người khác còn cao như vậy.

Quách Tĩnh Tĩnh còn nói: "Ông, con ngày hôm qua không phải là không dám đến trường học. Con là bị bệnh, dính mưa rồi bị sốt nên không thể tới." Lời chỉ trích này khiến huyết áp của ông cụ bỗng chốc tăng cao. Ông cụ hít thật sâu, gật đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Xem ra tiểu tử cậu cũng có ý kiến với tôi nhỉ? Vậy cậu mới sáng sớm chạy tới bên cạnh tôi lắc lư là có ý gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh liền đáp: "Con muốn mời ông làm thầy của con, dạy con làm sao trở thành một người thầy tốt."

Ông lão lần này chỉ để lại một cái trợn mắt trắng đầy khí lực. Đây là cái thái độ tìm ông làm thầy sao? Chắc chắn không phải là đến cửa đòi nợ đấy chứ? Quách Tĩnh Tĩnh nói xong cũng không cho  ông lão thời gian cự tuyệt, mặt đầy khổ não nói: "Quách Tiểu Niên ở trong lớp rất không được hoan nghênh, mọi người đều không thích chơi cùng nó. Thật ra thì Quách Tiểu Niên ngoại trừ tính tình bướng bỉnh ra thì không có chỗ nào không tốt. Lần trước nhóc cùng Hà Đông Đông đánh nhau, thật ra thì con cảm thấy nhóc chắc không thật sự đánh người nhưng Lâm Thiến luôn nói do nó đánh. Nếu như nó thật sự không có đánh vậy đã cho thấy rõ bọn trẻ trong lớp không chỉ không muốn chơi với nó mà còn rất không thích nó."

Ông lão trước mắt tối sầm lại, đây là tình huống gì? Ông còn chưa có đáp ứng đâu, tiểu tử này ngược lại đã tự mình bắt đầu.

"Ngày hôm qua Quách Tiểu Niên bị đưa tới phòng làm việc, để cho cô Triệu đánh..."

"Cô Triệu lại còn đánh cả trẻ con?" Điểm này rất thành công khơi lên sự chú ý của ông cụ, "Bây giờ là thời đại nào rồi mà cứ hở tí là lại động tay động chân. Đáng lẽ phải cùng với đứa nhỏ nói trái phải mới đúng, bây giờ đứa nhỏ nào cũng đều rất thông minh, chuyện gì mà không thể nói rõ ra? Việc gì phải hạ thủ!"

Quách Tĩnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, nhìn ông lão thật sự tức giận. Cậu suy nghĩ một chút lại nói: "Cô Triệu cuốn sách lại đánh vào đầu nhóc..."

"Cái gì, cô ta còn dám đánh như vậy?" Con ngươi trong mắt cũng bị ông trừng đến sắp rơi ra ngoài, "Bây giờ nhà nhà đều có bảo bối, cô ta cũng không phải chưa từng gặp chuyện phụ huynh đến trường tranh chấp, làm sao lại không nhớ!"

Ông lão mặc dù chỉ trích cô Triệu không nên đánh người nhưng trong lời nói cũng mang theo sự quan tâm.

Hai người thảo luận vấn đề đánh trẻ nhỏ một phen, Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy được phòng nhỏ của ông cụ.

Ông cụ múc cho Quách Tĩnh Tĩnh một bát cháo vốn định giữ lại làm cơm tối, hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn có chút sứt mẻ "Cô Triệu này, lúc còn trẻ khí thịnh, luôn là hung dữ. Tuổi tác càng lớn sát khí càng nặng, chỉ tin tưởng những học sinh giỏi từ gậy gộc mà ra. Hồi đó có đứa trẻ không nghe lời, gọi cô Triệu tới thì nó lập tức ngoan ngoãn ngồi bất động, một vài đứa khác thì bị dọa sợ cho khóc. Ai, nhưng những đứa trẻ ngày đó ngây ngây ngô ngô, bị thầy đánh cũng bình thường, cũng không ai trở về nói cho ba mẹ biết, nhưng bây giờ không giống vậy. Bây giờ bọn trẻ không như vậy đâu, từ nhỏ đã uống sữa bò tốt mà lớn lên, từng đứa tựa như tiểu đại nhân vậy. Đừng thấy bọn nó nhỏ mà tưởng cậu nói gì chúng nó cũng không hiểu. Tôi nói với cậu, bọn nó cũng hiểu đấy! Trong những tâm hồn nhỏ bé ấy, chúng rất rõ."

"Vậy phải thế nào mới có thể trở thành một thầy giáo tốt ạ?"

Ông lão quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy nghiêm túc.

Ông lão cười một tiếng, nói: "Thật ra thì rất đơn giản, đừng nghĩ mình phải giỏi bao nhiêu, cũng đừng cảm thấy trẻ con là ngu dốt. Thật ra thì trẻ con mẫn cảm nhất trên thế giới này, trên người chúng giống như mang theo cái ra đa nhỏ, ai thật lòng đối tốt với nó, ai không tốt, bọn chúng rất nhạy cảm. Hơn nữa cậu đối với đứa bé này quá tốt sẽ khiến cho nó lệ thuộc vào cậu, đối với đứa bé kia không tốt sẽ để cho nó sinh ra sợ hãi với cậu. Cho nên, ở chung với bọn trẻ cậu không thể dựa vào sở thích của mình được. Mục tiêu của cậu không phải là ai không thích ai mà là muốn tạo nên một bầu không khí để cho bọn trẻ có thể vui vẻ học hành."

Sắp đến thời gian vào học, ông cụ đứng dậy thu thập chén đũa, thời điểm đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh thu chén đũa không, Quách Tĩnh Tĩnh chủ động đứng lên, cầm chén hai tay đưa tới. Trong mắt ông cụ mang theo sự hài lòng, đứa nhỏ này dạy kèm tại nhà cũng không tệ, xem ra trước kia là do ông hiểu lầm, nếu như vậy, vậy thì dạy cậu nhiều hơn chút.

Ông lão một bên rửa chén, vừa nói: "Đừng quá nghiêm trọng với bọn trẻ, đối đãi với chúng cậu phải có kiên nhẫn mới được. Dạy chúng thì đừng dùng phương thức truyền bá, cậu phải tiềm di mặc hóa bọn nhỏ (thay đổi ngầm), cũng đừng quát mắng bọn trẻ. Cậu quát tháo dù có nhớ được hay không cũng sẽ khiến đứa nhỏ sinh ra chán ghét hoặc là cảm thấy tự ti. Thật ra thì bây giờ trẻ con áp lực đều không nhỏ, có thể cậu trải qua không cảm thấy có cái gì, nhưng bọn nhỏ cái gì cũng không biết. Chúng còn nhỏ, kiến thức ít ỏi, năng lực chịu đựng áp lực cũng nhỏ, đối với cậu mà nói không có gì, đối với bọn chúng mà nói đó chính là chuyện lớn. Đức cao vi sư, học cao vi phạm, rất nhiều chuyện chính cậu cũng không làm được, dựa vào cái gì mà bắt học sinh phải làm như vậy chứ? Thầy cũng có lúc làm chuyện sai, sai rồi cậu liền nói ân hận. Rất nhiều giáo viên sẽ nghĩ, ai nha tôi nếu là thừa nhận tôi sai rồi vậy là tôi đang bị mất mặt trước học sinh a."

Ông lão nói rất đúng, hợp với biểu tình cũng rất chuẩn, Quách Tĩnh Tĩnh nghe cảm thấy rất có ý nghĩa, một mực quy củ ngồi ở đằng kia y hệt như một học sinh nghiêm chỉnh đang nghe giảng.

"Thật ra thì, cậu không nhận sai ngược lại càng làm cho học sinh xem thường, mà cậu nhận sai sẽ làm gương cho bọn trẻ. Cậu bây giờ đang dạy năm thứ nhất à? Đứa nhỏ tuổi này rất hay bắt chước, năng lực bắt chước của chúng rất mạnh, hơn nữa bất kể ỷ lại thế nào, cậu làm cái gì thì chúng sẽ theo bản năng mà học tập, bắt chước cậu, sau đó trở thành thói quen. Cuộc sống này cái gì khó thay đổi nhất? Còn không phải là những thứ kia, cậu bất tri bất giác làm thành thói quen sao..."

Buổi sáng này, thẳng đến thời gian vào học, ông lão  cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói rất nhiều rất nhiều, mấu chốt ngôn ngữ ông cụ biểu đạt rất thú vị, có rất nhiều người không thích cùng ông lão nói chuyện phiếm, cảm thấy nhàm chán, cảm thấy buồn tẻ. Quách Tĩnh Tĩnh vốn tính tình ôn hòa, hơn nữa ông lão nói chuyện còn kèm theo ví dụ minh họa, nói chuyện tựa như nói rất nhiều đạo lý. Quách Tĩnh Tĩnh nghe, cảm thấy mình quả thật thu được lợi ích không nhỏ.

Lúc vào giờ học, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới vội vội vàng vàng vào phòng làm việc, phát hiện những đồng nghiệp ngày hôm qua cùng cậu ăn cơm hôm nay đều bắt đầu chủ động cùng cậu chào hỏi.

"Thầy Quách, sớm a."

"Thầy Quách sớm. Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, cám ơn."

Quách Tĩnh Tĩnh ngồi trên ghế làm việc, trên mặt mặc dù vẫn là không có  biểu tình  gì, bất quá trong lòng vẫn là rất kích động, cho đến khi cô Triệu tới.

Cô Triệu như cũ treo bộ mặt  "người còn sống chớ động vào", tóc buộc ở sau ót được chải chỉn chu, lúc đi qua bên người Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh đứng dậy chủ động nói một tiếng: "Cô Triệu, chuyện ngày hôm qua nếu để cho cô cảm thấy không thoải mái, tôi thật sự  xin lỗi." Cậu đem chuyện ngày hôm qua nói cho ông cụ, ông nói với cậu, mặc dù cô Triệu làm như vậy không đúng, nhưng khi cậu ở trước mặt các giáo viên khác nói nàng không có tư cách làm giáo viên, đây là không tôn trọng nhiều năm giáo dục của nàng. Điểm này, hắn cậu nên nói xin lỗi với cô Triệu.

"Khỏi, tôi không chịu nổi, " Cô Triệu hiển nhiên không cảm kích, vào lúc này tiếng chuông bắt đầu giờ tự học buổi sớm reo lên, Cô Triệu híp mắt nhìn cậu. 

"Cậu đi hay tôi? Dẫu sao hiệu trưởng cũng cùng tôi chào hỏi rồi, cậu có đi hay không cũng được."

"Tôi đi, sau này vào giờ tự học tôi sẽ đi, hai ngày trước cảm ơn cô Triệu."

Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, cầm sách giáo khoa đi ra khỏi phòng làm việc.  Phó Vĩ đuổi tới sau lưng, đưa tay vỗ bả vai cậu.

"Thầy Quách, cậu biết điều thế mà cô Triệu cứ thích so đo, cậu lúc này nói xin lỗi không phải là rước không thoải mái vào người sao?" Quách Tĩnh Tĩnh mím môi nói: "Cô ấy có chấp nhận hay không là vấn đề của cô ấy, trọng yếu chính là, cô là tiền bối, tôi ngày hôm qua ở phòng làm việc nói như vậy quả thật không ổn. Nếu tôi đã sai, tôi hẳn phải nói xin lỗi, như vậy tôi mới không thẹn với lương tâm."

Phó Vĩ nhất thời hướng Quách Tĩnh Tĩnh giơ ngón tay cái lên.