Nhà Có Chính Thê

Chương 62: Không muốn đứa nhỏ




Quách Tĩnh Tĩnh tự mình ngồi xe trở về thôn Mã Sơn, mới vừa đi tới cửa nhà, Trương Thanh ngồi ở ngưỡng cửa đã thật nhanh mà vọt tới."A Tĩnh!"

Cũng may Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng mau lẹ, đưa tay đỡ  nếu không phỏng đoán cả hai người sẽ cùng nhau ngã nhào. Chính là lúc ba cậu tới, tốc độ có chút nhanh, Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng thu eo về phía sau. Trương Thanh không đụng tới bụng cậu, Quách Tĩnh Tĩnh nhưng là bởi vì động tác theo bản năng của mình mà nhíu mày.

"A Tĩnh, " Trương Thanh há miệng, mới vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ngừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, chu vi năm trăm thước đều không người, Trương Thanh vẫn là không yên lòng, kéo con trai vào cửa nhà, bịch bịch hai tiếng, đóng cửa khóa lại.

"Ba, ba làm gì thế?"

Quách Tĩnh Tĩnh bị Trương Thanh làm cho có chút khó hiểu, Trương Thanh cũng mặc kệ, kéo cậu tới ngồi xuống bên cạnh bàn lớn. Y vành mắt hồng hồng, đưa tay sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh đ, thần sắc thống khổ không nói nên lời.

"A Tĩnh, mặc dù con luôn là chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, nhưng ba là ba con, chúng ta ngày ngày sinh hoạt chung một chỗ, con cho rằng con trai ba xảy ra chuyện, ba sẽ không biết sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì lời này mà trở nên cứng đờ. Cậu lúc trước gọi điện thoại cho Trương Thanh hoàn toàn là hành động theo bản năng. Cậu lúc ấy đầu óc rất loạn, sau khi ra khỏi nhà Hạ Phạm Hành cậu rất muốn lập tức trở về, nhưng Hạ Phạm Hành lại phát sốt, cậu không thể mặc kệ người ta, cho đến khi gọi điện cho Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể nhịn được, chảy nước mắt nói một ít lời không lí trí. Sau chuyện này cậu cũng rất hối hận, không nên để cho Trương Thanh lo lắng mới phải. Ba cậu rất hay khóc bây giờ nhìn kỹ ánh mắt Trương Thanh, ngoại trừ trong mắt có tia máu còn sưng đỏ, trong mắt nước mắt còn chưa khô hẳn.

"Ba, con không có sao." Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt, cậu không biết nói dối, sẽ không nói mấy câu mùi mẫn thân mật, chỉ còn cách để bản thân mình cứng ngắc.

"Đứa ngốc..."

Trương Thanh làm sao không hiểu cậu, Quách Tĩnh Tĩnh càng nói không sao thì nhất định trong lòng hẳn rất khó khăn. Sờ khuôn mặt của con trai, Trương Thanh nức nở nói: "Là ba sai, ba đời này không đủ kiên cường, gặp chuyện liền tránh, sợ kết quả nên không dám hỏi, nếu như ban đầu ba có thể dũng cảm hỏi ra, có thể ngăn cản con gặp hắn, chuyện này có lẽ sẽ không thành ra như ngày hôm nay."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, cơ mặt cũng căng cứng. Trực giác nói cho cậu biết, ba cậu đã biết được cái gì đó.

"Ba, ba..."

Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm phát khô đích môi, cổ họng bởi vì khẩn trương cũng đi theo phát khô phát khô.

Trương Thanh giống như quyết định gật đầu một cái, nói: "Ba biết, ba đều biết, con cùng Hạ Phạm Hành đã sớm có quan hệ đúng không? Từ khi con không làm cảnh sát giao thông, con... con cùng hắn, xảy ra... Loại chuyện đó, đúng không?"

Thấy Quách Tĩnh Tĩnh không phản ứng kịp, Trương Thanh lau nước mắt rồi nói tiếp: "Ngày đó lúc con trở về bị sốt, ba lau người cho con, cái gì cũng nhìn thấy, con một thân tím bầm, cũng không thể là tự mình gây ra đúng không?"

"Ba..." Quách Tĩnh Tĩnh sợ, cậu thật sự không nghĩ tới ba cậu sẽ biết được, lúc ấy thì ngay cả chính cậu cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Đàn ông cùng đàn ông... Cậu quả thực không hiểu, làm sao sẽ phát sinh loại chuyện như vậy.

Trương Thanh thấy sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh thay đổi, môi cũng trở nên trắng bệch. Y bắt lấy tay của con trai.

"A Tĩnh, A Tĩnh con đừng sợ, ba sẽ không nói cho người khác biết, chúng ta  làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, không có gì cả. Sau này Hạ Phạm Hành nếu lại tới, ba sẽ đuổi hắn đi, chúng ta không gặp hắn nữa. Ba sẽ tìm cho con một người vợ tốt, kết hôn, những chuyện này cũng sẽ bị lãng quên, có được hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, thật lâu khàn khàn nói một câu: "Ba, đã không thể nào làm như chưa có gì phát sinh qua, con..... "

Quách Tĩnh Tĩnh khó mà mở miệng, mặt đầy khó chịu khiến cho Trương Thanh gấp muốn chết. Y biết con trai làm chuyện sai lầm, nhưng coi là như vậy, con trai cũng không sai, vì vậy thường nói: "Không sao, là Hạ Phạm Hành có lỗi với con trước, coi như... Coi như con nhất thời xúc động nên trả thù lại, hắn... Hắn cũng không có tư cách trách con, các con mỗi người một lần, sổ nợ này coi như trả sạch. Sau này nước giếng không phạm nước sông, mọi người không liên quan đến nhau. Chúng ta cùng hắn vốn không phải là người cùng một thế giới."

Trương Thanh nói xong, mặt đỏ rần, lỗ tai cũng nóng lên lợi hại. Y biết mình đây là không đúng, bất quá con trai y chính là không sai, không phải chỉ là vô tình cưỡi Hạ Phạm Hành một tí thôi sao? Đó cũng là Hạ Phạm Hành sai, hắn gạt con trai y, hắn xuất hiện trước mặt y. Người đàn ông nào cũng đều có tôn nghiêm, dựa vào cái gì bị ngươi đè ép một lần thì phải im hơi lặng tiếng, không thể áp trở lại!

Trương Thanh nhìn thân thể con trai một chút, ừ, so với y bền chắc hơn nhiều. Khó trách con trai có thể áp trở lại, y năm đó cũng không được... Ây ây ây đi xa quá rồi! Bây giờ không phải là thời điểm để nghĩ cái này.

Trương Thanh kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kiên định: "Chúng ta không có sai! Chúng ta không sợ!"

Quách Tĩnh Tĩnh lần này nghe không hiểu,mặt đầy kinh ngạc nhìn ba cậu. Cậu thật không nghĩ tới, ba cậu bình thường thật thà thế mà còn có "suy nghĩ bao la" như vậy.

Trương Thanh bị con trai nhìn như vậy, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu gảy gảy ngón tay mình không nói lời nào.

Quách Tĩnh Tĩnh thở dài, kéo tay Trương Thanh trở về, thanh âm run rẩy nói: "Ba, có chuyện chính con cũng không hiểu rõ là tại sao, nhưng con không dám nói với người khác, con chỉ có thể nói với ba. Tối ngày hôm qua Hạ Phạm Hành đến tìm con, cùng con nói một chuyện. Con cho là hắn đùa bỡn con, cùng hắn ở trong mưa đánh một trận, quần áo ướt cả, chúng con đi tới nhà hắn, hắn nói cho con biết sự kiện kia là thật, hắn không có lừa gạt con. Ba, ba nói xem, con rõ ràng là một người đàn ông, tại sao con lại mang thai chứ?"

Trương Thanh nháy mắt mấy cái: "Nguyên lai Hạ Phạm Hành bị bệnh là bởi vì hắn mắc mưa... Không phải, con mới vừa nói cái gì? Mang thai? Ai?"

"Ba, ba nói đi, đàn ông thật sự mang thai được sao? Đàn ông làm sao có thể sẽ mang thai được? Hạ Phạm Hành nói con đang mang thai con của hắn, điều này sao có thể chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh lặp đi lặp lại hỏi ba cậu cái đề tài này. Sắc mặt Trương Thanh vào lúc này cũng không tốt lắm, huyết sắc từ đỉnh đầu lập tức lui xuống dưới cổ, sắc mặt ảm đạm, bởi vì bỗng nhiên đứng dậy động tác quá lớn, băng ghế sau lưng cũng bị tác động, "bang" một tiếng nện ở trên nền xi măng.

"Làm sao biết..."

Trương Thanh co quắp trừng mắt nhìn, dưới chân mềm nhũn, lập tức té ngã trên đất, lòng bàn tay vô tình đè ở trên băng ghế, bên trên còn bị lòi ra một cây đinh rỉ. Trương Thanh lần này trực tiếp xuất hiện một vết máu.

" "Ba!"

Quách Tĩnh Tĩnh bị máu tươi ở lòng bàn tay Trương Thanh kích thích, vội vàng đứng dậy đỡ Trương Thanh ngồi xuống một bên, vội vã vào trong nhà lấy rương thuốc tới bôi thuốc cho y.

Rượu cồn kích thích vết thương, Trương Thanh sợ nhất là đau đớn, lần này thậm chí ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, ngồi một bên tựa như cái cọc gỗ không nhúc nhích, tình huống kia so với ngày đó Quách Tĩnh Tĩnh biết được chuyện kia còn nghiêm trọng hơn.

"Ba, cái định này bị rỉ, chúng ta đi tới chỗ chú lấy đinh ra."

Trương Thanh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là nước mắt.

"Đứa trẻ... Mấy tháng rồi? Tính một chút thì chắc khoảng ba tháng? Hạ Phạm Hành tìm con nói gì? Hắn sẽ không làm thương tổn con? A Tĩnh, nếu không chúng ta rời khỏi nơi này đi, thế giới này lớn như vậy, chúng ta tìm một chỗ nào đó, Hạ Phạm Hành dù có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không có khả năng tìm thấy."

Trương Thanh nói xong, đứng dậy giống như một con quay xoay vòng vòng, trong miệng lải nhải: "Chúng ta bây giờ liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này đi."

"Ba, " Quách Tĩnh Tĩnh cả người đều bị trấn trụ. Cậu không nghĩ tới Trương Thanh lại tùy tiện tiếp nhận chuyện đàn ông mang thai như vậy, "Ba cũng tin sao? Ba cũng cho rằng, con... Con có..." Có đứa nhỏ?

Trương Thanh ngẩn người, không trả lời, cúi đầu trầm giọng hỏi: "A Tĩnh, con... Con thích Hạ Phạm Hành sao? Con có phải hay không... Muốn cùng hắn chung một chỗ? A Tĩnh, các con là không thể nào, coi như Hạ Phạm Hành có tiếp nhận con đi, vậy người thân của hắn thì sao? Người như vậy khẳng định có lai lịch lớn, khí chất đó của hắn, nhà bình thường cũng không thể có được. Người có tiền... Có lúc rất đáng sợ, bọn họ chỉ cần nhúc nhích một đầu ngón tay là có thể khiến cho con tan xương nát thịt. Dù cho ngày thường hòa ái thân thiện như thế nào đi nữa nhưng con nếu muốn uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ nhẫn tâm đứng lên lục thân bất nhận (*). A Tĩnh, con không thể yêu Hạ Phạm Hành."

(*) Lục thân bất nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

"Ba, con không yêu Hạ Phạm Hành." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy ba cậu rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Y làm sao lại cho rằng mình yêu Hạ Phạm Hành, mỗi một câu y nói đều giống như chính y đích thân trải qua "Ba, ba sao thế? Tay sao lại lạnh như vậy?"

Trương Thanh không để ý tay mình bị lạnh, vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói không yêu Hạ Phạm Hành, trong lòng lập tức dấy lên hy vọng.

"Con không yêu hắn? Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, vậy con định làm như thế nào? Đứa nhỏ này..."

"Nếu quả thật có, đứa nhỏ này con không cần." Quách Tĩnh Tĩnh bình tĩnh nói.

Trương Thanh cũng rất giật mình: "Cái gì? Con.. Con không cần nó? Nhưng nó cũng là một sinh mạng a, con đã có nó, làm sao có thể không cần nó..."

"Muốn con nói thế nào với nó đây? Chẳng lẽ muốn nói cho nó biết là con sinh ra nó? Để cho nó cả đời không ngóc đầu lên được mà làm người sao?" Quách Tĩnh Tĩnh nói có chút kích động, vẻ mặt kia cũng khiến Trương Thanh bị dọa sợ.

Trương Thanh biết Quách Tĩnh Tĩnh nói không sai, nhưng...

"A Tĩnh, con nghĩ lại đi, con thật sự không cần nó sao? Ba sợ con... con sau này sẽ hối hận."

Trương Thanh vừa nói, nước mắt không khống chế được chảy xuống, một giọt một giọt nhỏ xuống đất, không bao lâu làm ướt một mảnh đất.

Quách Tĩnh Tĩnh rất kiên định nói: "Ba, đây không phải là con có cần hay không mà là có thể hay không. Con đã nghĩ rất lâu vẫn là quyết định không muốn nó, con chờ Hạ Phạm Hành khỏe lại thì sẽ nói cho hắn biết quyết định này."

Trương Thanh khẩn trương hỏi: "Vậy... Vậy hắn có làm chuyện tổn thương con hay không?"

"Không biết." Quách Tĩnh Tĩnh điểm này ngược lại là nói rất chắc chắn "Hắn nói sẽ tôn trọng quyết định của con, điểm này hắn sẽ không nói mà không giữ lời."

Trương Thanh lần này không nói chuyện, nếu như Hạ Phạm Hành thật sự đối với Quách Tĩnh Tĩnh lưu tâm mà có thể nói ra như vậy, hoặc là nói rõ người đàn ông này không thật lòng, hoặc là nói rõ đối phương là thật tâm yêu A Tĩnh.

Bất luận là loại kết quả nào, Trương Thanh cũng không muốn lựa chọn, cho nên y chỉ có thể giữ yên lặng.