Nhà Có Chính Thê

Chương 45: Hai người cãi nhau




"Oa! Anh này thật là đẹp trai."

"Đúng vậy, thành thục chững chạc, vừa hay là loại hình tôi thích."

"Không phải cô có bạn trai rồi sao?"

"Có cũng có thể chia tay."

Triệu A Mỹ sắc mặt không tốt lắm. Đồng nghiệp ngày thường bát quái cũng được đi, đều là đàn bà trời sinh, nhưng gương mặt đối phương đẹp quá mức như vậy, huống chi người này nhìn thì không phải là người bình thường, lại quen với Quách Tĩnh Tĩnh, tùy tiện bình luận về dáng vẻ của người đó sẽ khiến A Tĩnh mất hết mặt mũi, cũng gián tiếp làm cô mất mặt, cho nên Triệu A Mỹ tự nhiên sẽ không vui vẻ.

Hơn nữa, chỉ cần liếc mắt một cái, Triệu A Mỹ đối với người đàn ông này liền không có hảo cảm, cả người tản ra khí tràng u ám không rõ, đôi mắt thâm thúy kia tựa như muốn hút người vào trong đó vậy.

Hạ Phạm Hành gọi xong, Quách Tĩnh Tĩnh hồi lâu không lên tiếng, Triệu A Mỹ dưới mặt bàn kéo ống tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Tĩnh..."

Quách Tĩnh Tĩnh đứng lên, lạnh nhạt mà lễ phép hướng Hạ Phạm Hành gật đầu: "Hạ tiên sinh."

Đây là lần đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh xưng hô như vậy với Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành ngược lại không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua là khẽ cười cười.

Lúc này phục vụ viên trong phòng chú ý tới Hạ Phạm Hành, tới mời hắn đi lên nhã gian trên lầu, Hạ Phạm Hành cũng không quấy rầy nữa,nói tiếng chào hỏi với Quách Tĩnh Tĩnh rồi mang người lên lầu.

Hạ Phạm Hành vừa đi, đồng nghiệp Triệu A Mỹ đã líu ríu bàn tán về hắn.

"Anh đẹp trai, anh với người kia quan hệ rất tốt sao? Anh ấy làm gì thế? Nhìn không giống người bản xứ đi."

"Đúng vậy, gương mặt đó dáng dấp cũng có thể làm minh tinh, khí chất cũng tốt, mấu chốt là cười lên thật ôn nhu nha, nhất định anh ấy chính là nam thần trong lòng tôi."

"Đúng vậy đúng vậy, thật đẹp trai."

Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng nét đẹp của cậu với Hạ Phạm Hành khác nhau rất lớn, Hạ Phạm Hành nhìn một cái chính là nhân sĩ thành công, thương nghiệp tinh anh, cùng người như vậy chung một chỗ, con gái dù có cuộc đời u tối đến mấy cũng có thể hóa thành công chúa. Ai mà không muốn tìm chồng là con đẹp trai nhà giàu chứ, không cần chịu khổ mà vẫn có được cuộc sống xa hoa giàu có.

Quách Tĩnh Tĩnh nghe các nàng ngươi một lời ta một lời hỏi, thanh âm có chút lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không quen người kia lắm, cũng không biết hắn là người nơi nào."

Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không biết, nhưng cậu vừa thốt ra lời này, ba cô gái trố mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt đều cứng lại. Các nàng không cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang nói thật, chỉ coi cậu quá hẹp hòi, không phải là do người kia có mị lực hơn nên mới giấu giếm không nói sao?

Ba người bĩu môi một cái, cúi đầu uống nước sôi trước mặt, Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không hiểu tại sao những người này đột nhiên lại an tĩnh, ít nhất như vậy đối với cậu mà nói tốt vô cùng, lỗ tai trong nháy mắt thanh tịnh không ít.

Triệu A Mỹ ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mặc dù cô cũng đồng ý việc Quách Tĩnh Tĩnh không nói cho các nàng biết, nhưng nói như vậy quá thẳng thắn, cậu hoàn toàn có thể nói với giọng điệu khác mà, bất quá cô cũng không nói gì thêm nữa.

Con gái chính là như vậy, một giây trước còn không vui, một giây kế tiếp nhìn thấy thức ăn ngon, trên mặt lại giương lên nụ cười.

"Sớm nghe nói sushi ở nhà hàng này ăn rất ngon, quả nhiên một điểm cũng không sai, mùi vị thật rất đỉnh."

"Chuẩn đó, cho nên nói hôm nay là nhờ phúc của A Mỹ. A Mỹ, tôi kính cô cùng bạn trai cô một ly."

Cô gái đối diện bưng nước trái cây kính Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày nhìn miếng cá trước mặt, trong dạ dày có chút không thoải mái, không chú ý tới.

"A Tĩnh." Triệu A Mỹ nhắc nhở cậu lần nữa, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện có người kính cậu, Quách Tĩnh Tĩnh bưng ly nước lên nghênh hợp với đối phương.

"Cám ơn."

"Không cần khách khí." Đồng nghiệp có chút mất hứng, người đàn ông này xảy ra chuyện gì a, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, anh ta thất thần là có ý gì?

"Đúng rồi, nghe A Mỹ nói, anh đẹp trai là cảnh sát giao thông phải không? Quá tốt nha, bạn trai tôi mới tập tành lái xe, nếu không cẩn thận phạm sai lầm nhỏ nào, đến lúc đó tìm anh hỗ trợ, anh đẹp trai anh nhất định phải giúp tôi."

Triệu A Mỹ một đêm này mới nở nụ cười chân thật nhất vào thời khắc này, há miệng mới vừa muốn nói chuyện, Quách Tĩnh Tĩnh liền mở miệng nói trước: "Xin lỗi, chuyện này tôi có thể không giúp được."

"Có ý gì?" Đồng nghiệp kia vừa nghe, lửa giận bốc lên, không cần phải cự tuyệt như vậy chứ? Đến một chút mặt mũi cũng không cho.

Triệu A Mỹ mau chóng giảng hòa: "Tiểu Viện cô đừng nóng giận, A Tĩnh không phải có ý đó, anh ấy vốn tính tình chính trực, sẽ không nói chuyện vòng vo, nếu là việc nhỏ,A Tĩnh khẳng định giúp, nhưng anh ấy cũng là mới vừa nhận chức không lâu, chỉ sợ đến lúc đó có lòng mà lực chưa đủ..."

"Anh đã không phải là cảnh sát giao thông nữa rồi." Quách Tĩnh Tĩnh kỳ quái nhìn Triệu A Mỹ, chẳng lẽ Triệu A Mỹ không biết sao? Cậu khoảng thời gian này đều ở nhà chờ việc làm mà.

Triệu A Mỹ giật mình, quay đầu trợn to mắt nhìn cậu, nụ cười có chút cứng ngắc.

"A Tĩnh, anh... Anh đừng có nói đùa, trong thôn đều biết anh tốt nghiệp xong trở về liền thi đậu cảnh sát giao thông."

"Là thi đậu rồi," Quách Tĩnh Tĩnh nói, "Nhưng thứ hai ngày anh liền bị sa thải."

"Sa thải?"

"Trời ạ!"

Các đồng nghiệp kêu lên, mặt đầy kinh ngạc. Triệu A Mỹ lòng vô cùng lạnh lẽo, ngày thứ hai bị sa thải là có ý gì? Mới vừa nhận chức đã bị đuổi, thật mất mặt, Quách Tĩnh Tĩnh lại ngay trước mặt đồng nghiệp của cô nói ra, Triệu A Mỹ chỉ cảm thấy mình mặt có chút nóng lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ nữa.

Có người tò mò, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Vậy anh bây giờ đang làm gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: "Tôi còn chưa tìm được công việc mới."

"Anh... Anh thất nghiệp sao?" Tiểu Viện không biết vô tình hay cố ý nói."Anh lớn như thế rồi lại là một người đàn ông, thất nghiệp không được đâu? Sau này A Mỹ gả cho anh, cũng không thể đi theo anh không có gì bỏ vào miệng? Đàn ông cần phải có sự nghiệp riêng mới đúng chứ."

"Không có nhưng thật ra là A Tĩnh quá hiếu thuận, sân nuôi gà của ba ảnh đều là do ảnh một mình phụ trách. A Tĩnh luôn muốn giúp ba đỡ bận, từ việc cũng tốt mà, như vậy anh có thể giúp ba anh một chút, đúng không, A Tĩnh."

Triệu A Mỹ nhìn cậu ánh mắt có chút xa lạ cùng kiên định, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn lại, chỉ cảm thấy trong lòng quái dị không nói ra được.

Cuối cùng, cậu cũng thuận theo suy nghĩ trong lòng Triệu A Mỹ, gật đầu một cái.

Bữa cơm này lúc trước náo nhiệt như ở chợ không khác mấy, nửa sau lại cơ hồ không có ai lên tiêng, miếng cá gọi lên Quách Tĩnh một miếng cũng chưa ăn, cố gắng đè xuống chán ghét trong lòng, cho đến khi bồi Triệu A Mỹ cùng các đồng nghiệp ăn xong bữa ăn tối, đưa các nàng trở về nhà bằng xe taxi.

Cuối mùa thu ban đêm có chút lạnh, lúc ra khỏi nhà hàng, Quách Tĩnh Tĩnh thấy Triệu A Mỹ ăn mặc có chút đơn bạc, liền đem áo khoác của mình đưa cho cô, ngay trước mặt đồng nghiệp, Triệu A Mỹ cũng không cự tuyệt. Trong gió lạnh, Triệu A Mỹ khoanh tay đứng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn xe trên đường, muốn tìm một chiếc xe để về nhà. Nhà hàng này có nhiều xe taxi, muốn bắt được xe chắc cũng không cần chờ lâu.

Hai người đang trầm mặc, Triệu A Mỹ bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, sắc mặt không được tốt nói: "Quách Tĩnh Tĩnh, anh không muốn nói với em cái gì sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: "Em nói chuyện công việc sao?"

Triệu A Mỹ không trả lời thẳng, cắn răng nói: "Em nhất ghét người khác lừa gạt em, coi như là lời nói dối có thiện ý, em cũng không cách nào tiếp nhận."

"Anh cho tới bây giờ cũng không có lừa gạt em, " Quách Tĩnh Tĩnh che bụng.

Triệu A Mỹ cười lạnh: "Không lừa gạt em? Vậy anh tại sao không nói với em chuyện anh bị sa thải, anh hôm nay lại nói ngay trước mặt đồng nghiệp của em. Anh có biết hay không, anh hại em giống như kẻ ngu vậy!"

"Anh không có ý đó, " Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt chuyển xanh đổi trắng, "Chuyện này là anh cân nhắc không chu toàn, anh xin lỗi, anh cũng không xem em như kẻ ngu. A Mỹ, chúng ta tương lai là muốn kết hôn cùng nhau sống qua ngày, anh không nghĩ tới việc sẽ lừa dối em."

"Nhưng anh lại làm như thế, anh hại em mất hết thể diện! Quách Tĩnh Tĩnh, em vẫn luôn cảm thấy anh ngay thẳng không có gì không tốt, nhưng anh có thể hay không... Có thể hay không khôn ra một tí! Đồng nghiệp em đều ở đây, chuyện anh bị sa thải anh hoàn toàn có thể âm thầm nói cho em biết!"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nhìn Triệu A Mỹ đang đỡ trán, hỏi: "Em cảm thấy... Anh không có công việc khiến cho em rất mất mặt sao?"

"Đúng!" Triệu A Mỹ nói rất chắc chắn.

"Hai người kết hôn, đôi bên làm công việc gì có liên quan sao? Không có công việc thì không thể kết hôn sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu, tại sao Triệu A Mỹ nghĩ như vậy. Cậu hỏi như vậy, Triệu A Mỹ không trả lời, một chiếc xe chạy tới, Triệu A Mỹ đưa tay ngăn lại, đối với Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Em tối nay muốn tự về nhà, anh không cần đưa em về, hơn nữa em cảm thấy chúng ta đều cần yên tĩnh một chút, gặp lại sau. "

Dứt lời, cô ngồi vào trong xe, không đợi Quách Tĩnh Tĩnh để cho tài xế lái xe đi.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn xe rời đi, đi về trước bước mấy bước, đỡ cột đèn đường, "huệ" một tiếng nôn ra ngoài.

Quách Tĩnh Tĩnh lần này nôn rất nhiều, buổi tối vốn không ăn được cái gì, lần này phun hết ra ngoài, càng về sau dạ dày ứa lên nước chua, gió lạnh xuyên thấu qua lớp áo chui vào người cậu, bình thường cậu còn có thể chịu nhưng vào lúc này không biết có phải thân thể bị sao không, cả người lạnh run lẩy bẩy.

Bỗng nhiên, một cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể người được trùm lên vai cậu, ngăn lại gió đêm giá rét.