Nhà Có Chính Thê

Chương 31: Vô cùng tức giận




Đoạn thời gian trước hội sở tư nhân của Đường Đại Nghiệp bị tố cáo, chuyện này tuy sẽ không tạo thành uy hiếp gì với gã, nhưng theo thông lệ sẽ phải tiến hành một ít kiểm tra, vì thế tất cả các hoạt động của hội sở đều phải dừng lại một thời gian, cái này làm cho Đường Đại Nghiệp hết sức tức giận, tâm tư dành cho Hạ Phạm Hành cũng vơi đi một nửa.

Hạ Phạm Hành bây giờ mỗi ngày vô cùng thanh nhàn, đến công ty làm việc, buổi tối năm giờ đúng giờ tan sở về nhà. Hắn ở nhà cách trung tâm thành phố có chút xa, đi tới thành phố hay đi trong huyện không sai biệt lắm đều là nửa giờ. Hôm nay là thứ bảy, Hạ Phạm Hành ngồi ở trong thư phòng liếc nhìn tài liệu gần đây mới lấy được, mở ra trên giấy ghi không ít tình hình của Đường Đại Nghiệp bây giờ, khoảng thời gian này gã phải đi xã giao ăn uống rất nhiều, từ thư ký đến cục trưởng, quan viên lớn nhỏ hơn mười người, mọi tấm hình đều chụp ngay mặt, thậm chí có loại hình ảnh nhạy cảm khó coi, cũng được xem cẩn thận.

Cốc cốc!

Cửa thư phòng bị gõ, Hạ Phạm Hành thấp giọng nói: "Vào đi."

Người làm công mới tới đẩy cửa ra, cung kính nói: "Tiên sinh, người ngài chờ đã tới."

Hạ Phạm Hành lúc này mới ngẩng đầu, nam nhân đi đằng sau đi vào trong, gật đầu kêu một tiếng: "Hạ tiên sinh."

Hạ Phạm Hành gật đầu, đứng dậy đi tới ghế sa lon bên này, đưa tay chỉ ghế sa lon nói: "Ngồi đi."

Người đàn ông ở chỗ ghế salon một người ngồi xuống, Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia dựa vào thành ghế, tư thái tùy ý ưu nhã, nhàn nhạt hỏi: "Hội sở bên kia đều giải quyết sao?"

" Dạ, cũng đã giải quyết."

"Tra ra người tố cáo là ai chưa?"

"Chưa, người đó phỏng chừng cũng biết gửi thư nặc danh tố cáo không uy hiếp được Đường Đại Nghiệp, ngay cả điện thoại tố cáo cũng là dùng điện thoại công cộng, bất quá Đường tổng gần đây vì chuyện này rất tức giận, xem ra không tra ra là ai, hắn thề sẽ không bỏ qua."

Nam nhân nói xong, chỉ thấy Hạ Phạm Hành ngồi đối diện môi câu lên một nụ cười nhạt, cùng nụ cười bình thường có chút bất đồng, hợp với khóe mắt lộ ra một tia ôn nhu. Biểu tình như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nam nhân thấy ở trên mặt Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành không lên tiếng, nam nhân do dự một hồi tiếp tục nói: "Hạ tiên sinh, Đường tổng gần đây bởi vì chuyện của hội sở tư nhân, tạm thời không thể đem sự chú ý tập trung đặt trên người ngài, nhưng bây giờ hội sở chuyện cũng đã giải quyết xong, tiếp theo đoán chừng mục tiêu của gã ta..."

Nam nhân chưa nói xong, điện thoại di động của Hạ Phạm Hành vang lên, lấy ra nhìn, khóe miệng Hạ Phạm Hành nở nụ cười nhạt, người đàn ông biết, điện thoại kia, chính xác do Đường Đại Nghiệp gọi tới đi, bên tai  nghe Hạ Phạm Hành không nóng không lạnh, giọng lười biếng nói một câu: "Thật là nhanh."

Vừa nói đứng dậy đi đến một chỗ để nghe điện thoại.

Cuộc điện thoại kia đúng là Đường Đại Nghiệp gọi tới, gã là một người ích kỉ, đoạn thời gian trước mình tiêu tiền kho, hội sở xảy ra vấn đề, tâm tư của gã đều đặt ở nơi đó,không để ý tới lời dặn dò của chị họ. Hiện tại mọi chuyện đều đã giải quyết xong, gã liền bắt đầu "bận tâm" Hạ Phạm Hành.

Một cuộc điện thoại trò chuyện tới nửa giờ, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon đợi Hạ Phạm Hành nửa giờ, chờ hắn cúp điện thoại trở lại. Hạ Phạm Hành vừa quay người, trong mắt tựa hồ mang sát ý. Người đàn ông ngẩn người, muốn nhìn cẩn thận chút nữa, phát hiện Hạ Phạm Hành vẫn như vậy, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh, chắc y nhìn lầm rồi, một người đối với người khác nếu không có thâm cừu đại hận,làm sao có thể nghĩ tới chuyện muốn giết đối phương?

Đường Đại Nghiệp mời Hạ Phạm Hành buổi tối đi tới hội sở tư nhân Thiên thượng nhân gian, nói là có điều ngạc nhiên chờ hắn, Hạ Phạm Hành lúc nghe điện thoại mặt hứng thú dồi dào, cúp điện thoại, gương mặt trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh, xoay người lại đối với người đàn ông nói: "Được rồi, cậu đi về trước, gã nếu hẹn tôi đi Thiên thượng nhân gian, cậu là phụ tá riêng của gã, tất nhiên sẽ để cho cậu đi đút lót qua chuyện trước."

" Vâng, như vậy Hạ tiên sinh, tôi đi về trước, ngài còn có gì phân phó?"

Hạ Phạm Hành nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cách một hồi mở miệng nói: "Một khi Đường Đại Nghiệp tra ra tên người tốt cáo, cậu trước tiên phải thông báo cho tôi."

"..." Người đàn ông trong lòng tò mò Hạ Phạm Hành tại sao phải quan tâm cái này, bất quá chức trách của y, từ trước đến giờ chỉ có phục tùng mệnh lệnh mà thôi, Hạ Phạm Hành nói, như vậy, y phải trả lời " Ừ."

Sau khi người đàn ông rời đi, Hạ Phạm Hành một mình đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, lúc này mới xoay người lại thu thập tài liệu trên bàn, từ bàn đọc sách bên phải dưới đáy ngăn kéo rút ra một tấm hình, người trong hình là Quách Tĩnh Tĩnh, một ít giấy chứng nhận kèm theo, trên người còn mặc đồng phục học sinh trường cảnh sát, quả là một gương mặt tuấn tú lại ngay thẳng.

Đến thời gian đã ước hẹn, Hạ Phạm Hành một mình lái xe đi tới Thiên thượng nhân gian. Lúc này, người đàn ông tới tìm hắn lúc trước, chính là phụ tá riêng của Đường Đại Nghiệp gọi điện thoại cho hắn, bên trong đại khái sẽ là tình huống gì, cũng cùng Hạ Phạm Hành nói một lần.

Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành vừa bước vào cửa thì có người dẫn hắn đi lầu ba VIP, Đường Đại Nghiệp đối với hắn vẫn còn có phòng bị, ít nhất thế giới dưới lầu kia, Đường Đại Nghiệp không có ý định để cho hắn biết được.

Vẫn là căn phòng ngày đó, bất quá lần này Đường Đại Nghiệp cũng ở bên trong,mỗi bên ôm một nam một nữ, là một đôi gái trai sinh đôi, em trai so với chị dáng dấp còn xinh xắn hơnchút, hai người yếu đuối giống như không có xương tựa vào trong ngực Đường Đại Nghiệp, bên cạnh trừ người phục vụ phụ trách rót rượu, bên ghế sa lon còn có một tiểu nam sinh, rúc bả vai đứng ở một bên giống như chú chim nhỏ đang sợ sệt, cậu ta một mực cúi đầu. Hạ Phạm Hành liếc cậu ta một cái, không thấy rõ khuôn mặt, bất quá nhìn dáng dấp tuổi không lớn lắm, phỏng đoán còn là một học sinh.

Hạ Phạm Hành khóe môi nhếch lên nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi sinh đôi nói: "Cậu nói cho cháu một bất ngờ, cháu mong đợi cả một buổi chiều, đôi song sinh kia đúng là đẹp tuyệt vời."

Đôi trai gái song sinh đã sớm chú ý tới Hạ Phạm Hành từ khi hắn đi vào cửa, không còn cách nào cả, dung mạo kia của Hạ Phạm Hành dù ở chỗ nào cũng thật nổi bật. Mới đến chính là để cho bọn họ đều nguyện ý, không biết làm sao bọn họ đều biết được thủ đoạn của Đường Đại Nghiệp, Đường Đại Nghiệp nếu coi trọng bọn họ, trước khi gã chán, bọn họ nếu dám phản bội, trừ phi là không muốn sống nữa. Nhưng vào lúc này, lời nói của Hạ Phạm Hạnh khiến bọn họ động tâm.

Đường Đại Nghiệp không nghĩ tới Hạ Phạm Hành còn dám mơ ước hai bảo bối trong ngực gã, ngoài mặt cùng trong lòng đều không vui. Từ khi hội sở xảy ra chuyện, gã không có thời gian cùng hai bảo bối chơi threesome, Hạ Phạm Hành lại dám đánh chủ ý lên bọn họ, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!

Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Đại Nghiệp ngoài miệng ha ha cười nói: "Phạm Hành a, cháu đừng vội, bất ngờ cậu nói không phải cái này. Thật ra thì, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với cháu, ban đầu nói  cho cháu một báu vật, người cũng tìm xong rồi, nhưng ai biết nửa đường lại để cho người bên dưới phạm sai lầm, lại tính sai rồi. Cháu nói cái này... Tóm lại,cháu trong lòng muốn trách, thì trách cậu, đều là do cậu dạy dỗ không nghiêm, lại để cho thuộc hạ ngu xuẩn náo loạn khiến người khác cười nhạo."

Hạ Phạm Hành nghe được một nửa mặt đầy kinh ngạc. Đường Đại Nghiệp nói xong, hắn hoảng sợ nói chuyện cũng không lanh lẹ nữa rồi, đứt quãng hỏi: "Làm... Tính sai rồi? Vậy... Kia người nọ là ai?"

"Người nọ là ai cậu còn không có tra được, bất quá bọn họ đang điều tra, còn sợ không tra ra sao? Chuyện này là sai lầm của cậu, không thể không đền bù a. Cháu nói có đúng hay không? Cậu biết, lần trước cháu sở dĩ nói như vậy, là cho cậu mặt mũi, nói những lời đó tất cả đều là kiêng nể cậu. Cậu biết cháu ủy khuất, cho nên lần này, cháu coi như cho cậu một cơ hội, người cậu cho tìm trở về, tuyệt đối là một cực phẩm,  cậu cho cháu chút bồi thường."

Vừa nói ngoắc tay, thiếu niên đứng ở một bên run lẩy bẩy đi tới, Đường Đại Nghiệp đối với cậu ta nói: "Ngẩng đầu lên, để cho Hạ tiên sinh nhìn một chút."

Thiếu niên ngẩng mặt lên, bất ngờ chính là người Quách Tĩnh Tĩnh cứu ngày đó, thiếu niên dáng dấp trắng trẻo, da dẻ mịn màng, đôi mắt to tròn đôi môi nhỏ nhắn, quả thật rất đẹp, lúc ngẩng đầu còn mang biểu tình "thấy chết không sờn", nhìn thấy mặt Hạ Phạm Hành, cả người cũng bối rối. trước kia ba nhóc nói cái gì ""Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân" (ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau.) (*), vậy cũng sai rồi. Ít nhất tướng mạo khí chất của Hạ Phạm Hành, thật sự là bỏ rơi Đường Đại Nghiệp mấy trăm con phố... Không, là coi như Đường Đại Nghiệp trở về lò tạo lại một lần nữa, cũng không có khả năng đuổi kịp.

Vào lúc này thiếu niên trong lòng liền có một  ý nghĩ: Mẹ kiếp!Nếu biết đối phương đẹp trai như vậy, mình còn trốn cái mẹ gì a, trực tiếp tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường ngọt ngào nghênh đón lần đầu tiên là được rồi!

Hạ Phạm Hành nhìn thiếu niên trước mặt, quá mức non nớt nhu nhược, trước kia có lẽ hắn sẽ còn làm dáng một chút, bây giờ thấy, chỉ cảm thấy quá mức tẻ nhạt vô vị.

Quay đầu đối với Đường Đại Nghiệp áy náy cười một cái nói: "Cậu, không dối gạt cậu mà nói, loại này quá non nớt, không phải sở thích của cháu, đối với cậu ta có lẽ cháu không cương nổi."

"Anh..." Đường Đại Nghiệp không lên tiếng, thiếu niên ngược lại nóng nảy, mặt vì tức giận mà đỏ lên, trong mắt đầy ủy khuất, "Anh còn chê tôi non nớt, tôi mới thấy anh già đây!"

Hạ Phạm Hành một buông tay: "Vậy thì thật là tốt, cậu, cậu cũng biết, loại chuyện này việc đầu tiên chính là anh tình tôi nguyện, nếu cậu ta không thích cháu không muốn,chuyện này hay là bỏ đi."

Đường Đại Nghiệp hung ác trợn mắt nhìn thiếu niên một cái, vẫy tay giống như đuổi ruồi nói: " Người đâu, đem nó đi, nhìn cũng thấy chướng mắt."

Ngoài cửa có người đi vào, kẹp thiếu niên kéo ra bên ngoài, thiếu niên giùng giằng hướng Hạ Phạm Hành gào lên: "Khốn kiếp! Đồ già khú! Anh nhớ cho tôi, là ông đây coi thường anh, không phải anh coi thường ông đây!"

Phanh!

Cửa bị đóng lại, lời thiếu niên một câu cũng không lọt vào tai Hạ Phạm Hành.

Đường Đại Nghiệp nhìn chung quanh Hạ Phạm Hành mấy lần, thử dò xét hỏi: "Phạm Hành, cháu sẽ không phải đối với tiểu tử lần trước động tâm chứ? Cháu còn thường mà? Nhắc tới cũng phải nói, lớn lên không tệ, chính là quá lộn xộn, cậu cũng không thích loại lắm mồm nói nhiều, miệng của bọn họ cũng không phải dùng để nói chuyện, làm việc tốt là được."

Đường Đại Nghiệp trong miệng vừa nói lời thô tục, vuốt ve cằm của cặp sinh đôi kia, tà mị sờ sờ gò má, đứa bé trai đỏ mặt cúi đầu, muốn nói còn thẹn thùng, thật sự đẹp mắt.

Bỗng nhiên cảm giác có hai mắt nhìn mình chằm chằm, đứa bé trai thoáng ngước mắt lên nhìn trộm một cái, lửa trong mắt Hạ Phạm Hành quen thuộc mà nóng bỏng. Mặt đứa bé trai lần này còn đỏ hơn, ngồi ở đằng kia giống y hệt như một con vịt bị luộc chín.

(*) Nguyên bản gốc tác giả viết là "Vật lí loại tụ, nhân dĩ quần phân." nhưng khi mình tra thì cổ ngữ Trung Quốc chỉ có một câu là "Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân", ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau. Mình xin phép để theo như cổ ngữ tra được.