Nhà Có Chính Thê

Chương 302: Phiên ngoại 3: Mang thai lần nữa (1)




Quách Tĩnh Tĩnh lại mang thai, lúc Trương Thanh nghe được tin thì ngay hôm sau liền dọn đồ bay tới kinh thành. Lúc đến Hạ gia, y ói lên ói xuống gần chết.

Toa thuốc mà Hạ lão gia kê trước đây vẫn còn giữ, Hạ Toàn Hữu liền đi lấy thuốc về cho nữ đầu bếp nấu thuốc. Bảy Bảy hẵng còn nhỏ mà thông minh lanh lợi lắm, chưa tới bốn tuổi mà vẻ mặt trông giống Hạ lão gia y như đúc. Bé bưng chén thuốc bắc đen thùi lùi đi theo Quách Tĩnh Tĩnh lên lầu.

Sở dĩ để cho Bảy Bảy bưng không phải không có lý do.

Hai cha con đến trước cửa phòng Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh gõ cửa muốn đi vào, cậu để tay lên chốt cửa nhấn một cái thì phát hiện cửa bị khóa trái. Quách Tĩnh Tĩnh nháy mắt với con trai: “Bảy Bảy.”

Bảy Bảy với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hít sâu một hơi, ngây ngô hô to một tiếng: “Ông ngoại, là Bảy Bảy nè!”

Trong phòng một trận vang động, Quách Tĩnh Tĩnh đứng hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, Bảy Bảy ngửa đầu nhìn ba mình, nói: “Ba, không hiệu quả rồi, có phải ông ngoại không thích con nữa không?”

Quách Tĩnh Tĩnh xoa xoa cằm, vẻ mặt vô cùng sâu xa. Không thể nào, Trương Thanh sợ khổ, sợ nhất là uống thuốc bắc, cho nên vừa tới nơi là trốn biệt vào phòng không chịu ra ngoài, ai kêu cũng không trả lời.

Nhưng Bảy Bảy là điểm yếu của y. Bình thường chỉ cần Bảy Bảy mở miệng thì cho dù có phải bò Trương Thanh cũng sẽ bò ra mà mở cửa, ai ngờ hôm nay lại không có tác dụng cơ chứ!

Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ ra, thế nên gõ cửa tiếp: “Ba, mở cửa lấy thuốc uống đi này”.

Lần này, Trương Thanh mới dùng hơi thở mong manh trả lời một tiếng: “Ba không ra, không thể mở cửa được đâu, mất mặt lắm…”

Quách Tĩnh Tĩnh thật bất đắc dĩ trả lời một câu: “Có phải lần đầu tiên ba uống đâu, có gì mà mất mặt chứ, mà nếu có thì cũng rớt sạch từ lâu rồi”. 

Bảy Bảy ti hí mắt nhìn ba mình, ừ…rất là tổn thương đấy nha, chắc ông ngoại lại cảm thấy “vạn tiễn xuyên tâm” rồi.

Đoán chừng là y đau lòng thật nên sau đó không thèm trả lời nữa.

Quách Tĩnh Tĩnh và Bảy Bảy đứng ngoài cửa nửa ngày, lúc này Hạ Phạm Hành cũng tan làm về nhà, thấy hai ba con không thể vào được trong phòng thì cũng kinh ngạc lắm.

“Sao thế em? Lần này ngay cả Bảy Bảy ba cũng không muốn gặp à?”

Quách Tĩnh Tĩnh nhăn mặt nhìn hắn, cậu thở phì phò, phồng má thật to. Hạ Phạm Hành trông cậu có chút buồn cười, hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay của Quách Tĩnh Tĩnh và nói: “Em đừng tức giận, không tốt cho con đâu. Nếu Bảy Bảy không được thì đổi thành người khác đi”.

Bảy Bảy ngửa đầu hỏi: “Cha, đổi thành ai ạ?”

Quách Tĩnh Tĩnh cũng tò mò: Đúng vậy, Bảy Bảy còn không được thì ai được đây? Anh Chương sao? Nhưng mà anh ấy đang ở Singapore với Dương Tuyền để dự lễ đại thọ tám mươi tuổi của bà nội mà.

Hạ Phạm Hành bị cảnh tượng hai cha con ngẩng đầu hỏi chọc cười, hắn đưa tay xoa xoa đầu Bảy Bảy rồi nói: “Con đi gọi cụ tới đây”.

Hai mắt Bảy Bảy sáng lên, bé đem chén thuốc cho Quách Tĩnh Tĩnh rồi nói: “Con biết rồi ạ.”

Dứt lời bé lập tức chạy bịch bịch xuống lầu tìm Hạ lão gia.

Hạ Phạm Hành vội vàng dặn dò bé: “Con chậm thôi kẻo ngã”.

Hắn quay đầu lại thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng đang nhìn mình với hai con mắt sáng lấp lánh, Hạ Phạm Hành chớp mắt, cậu liền yên lặng bật ngón cái với hắn.

Bảy Bảy vừa đi không bao lâu đã kéo được Hạ lão gia tới. Mấy năm gần đây Hạ lão gia rất đắc ý, từ sau khi Hạ Phạm Hành tiếp quản Huyền Tể Đường ông liền buông tay mặc kệ, Huyền Tể Đường được “thay máu” hoàn toàn, làm ăn càng ngày càng phát đạt, dược mĩ phẩm hợp tác với Bạch Khiêm Dập vừa tung ra thị trường cũng thu về cơn mưa lời khen, tài nguyên kéo tới không ngừng.

Dĩ nhiên, những thứ này không phải là quan trọng nhất, điều khiến lão gia tử vui vẻ vẫn là vì tấm lòng hiếu thảo của Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh. Sau chuyện của Đường Hồng Lan cả hai người đều ở lại kinh thành, thi thoảng có trở về An Huy ở mấy ngày. Ban đầu Hạ lão gia còn buồn buồn không vui, nhưng mỗi ngày được thấy khuôn mặt đáng yêu của Bảy Bảy, dõi theo bé lớn lên từng ngày, học đi, học nói, học gọi cụ, Hạ lão gia  nào còn thời gian đâu mà buồn phiền nữa, ông chỉ hận không thể ôm chắt trai đi khoe khoang khắp cả cái thành phố này.

Bây giờ mắt thấy đứa chắt thứ hai cũng sắp ra đời, còn Hạ Vân Tuyết ở chỗ ông chính điều dưỡng một chút, cuối cùng năm nay đã sinh hạ một công chúa nhỏ trắng trắng mập mập, Hạ lão gia cảm thấy cuộc đời ngày càng tươi đẹp hơn, ông cũng vì thế mà có sức sống hẳn.

Lúc này, Bảy Bảy vừa dắt ông vừa kể chuyện Trương Thanh, Hạ lão gia cũng coi y như con trai mình vậy nên nghe Bảy Bảy nói thế thì chép chép miệng: “Không được, thật sự không được rồi, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn sợ uống thuốc như bọn trẻ con, không chịu uống thuốc thì làm sao mà khỏe được?’.

Ông nói xong thì cũng đã đến nơi, Quách Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành chủ động lui sang bên cạnh, nhường chỗ cho ông.

Hạ lão gia xụ mặt, vừa dùng gậy ba-toong gõ gõ cửa vừa nói: “Trương Thanh, mở cửa.”

Người ta nói gừng càng già càng cay, Hạ lão gia chỉ nói bốn chữ đơn giản vậy mà cửa đã được mở ra, Quách Dực đứng ở phía trong cửa cũng bất lực.

“Lão gia, sao lại để lão gia tự mình tới đây rồi “.

“Tôi không đến thì hai người có mở cửa không? Hai người bao nhiêu tuổi đầu rồi mà không bằng Bảy Bảy nữa”.

Bảy Bảy nháy mắt mấy cái nhìn Quách Dực, Quách Dực đưa tay, Bảy Bảy liền đi tới, Quách Dực ôm lấy bé vào lòng, nói: “Không nhận ra ông à?”

Bảy Bảy đưa tay ôm lấy cổ Quách Dực, ngọt ngào kêu một tiếng: “Ông lớn ạ.”

Quách Dực cười vô cùng hiền hòa, ông hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của bé: “Cháu ngoan.”

“Ông lớn ơi, Tiểu Niên có khỏe không?”

“Khỏe lắm, thằng bé đó ngày nào cũng đòi gặp cháu, muốn tới kinh thành để chơi với cháu lắm rồi.”

“Anh ấy chẳng nghe lời gì cả, không chịu học hành cho giỏi gì hết trơn”.

“Còn không phải sao, vẫn là Bảy Bảy của ông đáng yêu ngoan ngoãn nhất nhỉ.”

“Dạ!”

Bên này hai ông cháu trò chuyện rất vui vẻ, bên kia Quách Tĩnh Tĩnh đã mang thuốc theo chân Hạ lão gia vào trong phòng. Trương Thanh nằm ở trên giường, trùm kín chăn từ đầu đến chân, kín đến mức ruồi cũng không chui lọt.

Hạ lão gia cau mày, bất mãn nói: “Làm cái gì đó? Đứng lên lấy thuốc uống đi.”

Trương Thanh để lộ ra nửa gương mặt, nhìn Hạ lão gia  đáng thương nói: “Lão gia tử, tôi không uống đâu, tôi ngủ một hồi là được rồi”.

“Uống xong ngủ tiếp thì khỏe mau hơn”, lão gia tử không chịu thua, nháy nháy mắt với Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh đi lên trước, đem thuốc đi Trương Thanh trước mặt đưa một cái: “Đem thuốc uống.”

Trương Thanh hít hít mũi: “Không uống đâu, cứ mặc tôi chết đi là được.”

“Nói xằng nói bậy gì đó! Ở trước mặt tôi mà nói chết sống cái gì,” lão gia tử nghiêm mặt, “Đứng lên uống thuốc ngay, chẳng lẽ còn đợi tôi đút cho à?”

Bảy Bảy cũng đứng ở một bên hô: “Ông ngoại, có phải ông sợ đắng không? Không sao hết, con lấy nhiều kẹo cho ông lắm đây này”.

Bé vừa nói vừa lấy kẹo từ trong túi áo ra, đủ mọi màu sắc, trông cực kì đáng yêu.

Nào biết Trương Thanh vừa nhìn thấy Bảy Bảy thì nhăn mặt lẩm bẩm: “Thà chết quách đi còn hơn, còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa”.

Nói xong thì y căm tức nhìn Quách Dực: “Đều do anh cả!”

Quách Dực ngửa đầu nhìn trần nhà, trông không phải vì bất lực cạn lời mà có vẻ như đang nén cười thì đúng hơn.

Hạ Phạm Hành híp mắt lại, hắn nhìn Trương Thanh rồi lại nhìn về phía Quách Dực, sau đó lại quay lại nhìn Trương Thanh. Quách Tĩnh Tĩnh đã bắt đầu động tay, cậu để chén thuốc qua một bên, vừa vén chăn vừa kéo Trương Thanh ra..

“Ba mau uống thuốc coi. Ba bao nhiêu tuổi rồi, làm thế này trông có mất mặt không?”

“Không uống, đánh chết cũng không uống, không thể uống được!”

“Ba,” Hạ Phạm Hành đột nhiên mở miệng, “Chẳng lẽ ba cũng có thai à?”

Sắc mặt Trương Thanh lập tức biến đổi như cái bảng màu, cuối cùng y trùm chăn lại, ồm ồm nói: “Tôi nên chết đi thì hơn, quá mất mặt rồi, huhuhu…”

Quách Tĩnh Tĩnh vẫn còn đang há mồm trợn mắt, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại được. Câu nói kia của Hạ Phạm Hành chẳng khác gì sấm chớp, nổ đoàng một cái khiến cậu không còn phân biệt được gì nữa.

“Ừ…” Hạ lão gia sờ râu một cái, “Là chuyện tốt.”

Nói xong ông ho khan một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc tới cửa, ông còn quay đầu thêm một câu: “Đừng uống thuốc kia nữa”.

“A Tĩnh?” Hạ Phạm Hành kéo ống tay áo Quách Tĩnh Tĩnh một cái, cậu mờ mịt quay đầu nhìn hắn, mãi lâu sau mới tỉnh hồn lại. Cậu hít sâu một hơi, bưng chén thuốc đi ra ngoài cửa.

“Em tới bếp nói với đầu bếp một tiếng, bảo bà ấy không cần nấu thuốc nữa.”

Cậu nói xong liền đi ra ngoài, Trương Thanh để lộ ra hai con mắt nhìn theo bóng lưng Quách Tĩnh Tĩnh, dáng vẻ càng thêm phần đáng thương.

“A Thanh, em…” Quách Dực mới vừa muốn nói chuyện, Trương Thanh đã trở mình đưa lưng về phía bọn họ.

“Em buồn ngủ rồi, hai người đi ra ngoài trước đi.”

Quách Dực thở dài, Hạ Phạm Hành giơ tay lên, tỏ ý ra bên ngoài rồi nói chuyện.

Quách Dực ôm Bảy Bảy đi theo Hạ Phạm Hành ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách ở dưới lầu.

Trong phòng khách vô tình đụng phải Hạ Toàn Hữu, Hạ Toàn Hữu cười híp mắt nói với Quách Dực: “Chúc mừng nhé.”

Quách Dực gật đầu cười khẽ, có thể thấy ông vẫn rất vui vẻ.

Hạ Toàn Hữu vẫy vẫy tay với Bảy Bảy: “Ông đưa cháu đi ăn bánh bí đỏ nhân vừa mới chiên xong nhé.”

Bảy Bảy nhìn Hạ Phạm Hành rồi lại nhìn Quách Dực, sau đó mới gật đầu với Hạ Toàn Hữu một cái. Quách Dực đặt bé xuống đất, Hạ Toàn Hữu liền dắt tay bé xuống phòng bếp.

Hạ Phạm Hành cùng Quách Dực đi tới phòng khách, người giúp việc rót trà cho hai người họ, Hạ Phạm Hành mới mở miệng nói: “Đã xác định chưa chú?”

“Xác định rồi, mấy hôm trước A Thanh nói dạ dày không khỏe nên sáng nay có ghé qua Tể Ninh trước, bác sĩ Trầm kiểm tra thì biết đã hơn một tháng rồi.” Quách Dực uống một hớp trà, là trà đại hồng bào mà ông thích uống nhất, Hạ Phạm Hành quả thật rất có lòng.

Lúc này Hạ Phạm Hành mới cười nhạt một tiếng: “Chúc mừng chú nhé.”

Quách Dực khoát khoát tay, ông suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Hình như Tĩnh Tĩnh không chấp nhận được nhỉ? Chuyện này ngay cả ba thằng bé còn không chấp nhận được cơ mà, trước khi lên máy bay đã đòi sống đòi chết, nói rằng không còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa”.

Quách Dực vừa nói vừa nặng nề thở dài, đỡ trán tỏ vẻ không biết làm sao.

“A Tĩnh hẳn không phải là không thể chấp nhận được, chỉ là nhất thời không thích ứng kịp, đợi chốc lát nữa là tốt thôi. Tử Chương bên đó thì sao ạ? Cậu ấy đã biết chưa?”

“Còn chưa biết”, Quách Dực lắc đầu, “Ba cháu như vậy chắc cũng chẳng muốn nói cho nhiều người biết đâu. Thành thật mà nói thì chính bản thân chú cũng bất ngờ, vì dù sao hồi trẻ chú cũng triệt sản rồi”.

“Tình huống của hai người cũng không phải không có. Ông nội cháu cũng thấy nhiều trường hợp triệt sản rồi vẫn mang thai được, huống chi thời của chú y học còn chưa phát triển nên xuất hiện sơ sót là rất bình thường.”

Quách Dực gật đầu: “Chú cũng nghĩ thế.”

Dừng một chút, Quách Dực lại nói: “Tạm thời cháu đừng nói cho Tử Chương, dù sao có giữ lại đứa bé này hay không chú cũng chưa biết được”.

Quách Tĩnh Tĩnh cầm bánh bí đỏ đi vào, nghe thấy ông nói vậy thì ngẩn ra. Ý của Quách Dực là không muốn giữ lại đứa bé này sao?