"Tể Ninh?" Trong nháy mắt Bạch Khiêm Dập trở nên kinh ngạc, nhưng sau đó thì đã sáng rõ, "Hóa ra Hạ tiên sinh đã sớm tự lập chỗ đứng riêng cho mình..."
"Tôi vẫn chưa nói hết, " Hạ Phạm Hành cười một tiếng, không giải thích cho cái việc tự lập chỗ đứng riêng, "Tể Ninh sẽ phối hợp với Bạch tiên sinh thành lập đội chữa bệnh từ thiện vô điều kiện, tất cả dụng cụ chữa bệnh sẽ do Tể Ninh bỏ vốn.
Có điều gần đây Huyền Tể Đường đang nghiên cứu thực phẩm chữa bệnh, đến lúc đó còn hy vọng Bạch tiên sinh có thể ủng hộ nhiều hơn."
Ánh mắt Bạch Khiêm Dập trở nên thâm trầm: "Ồ? Ý của Hạ tiên sinh là muốn tôi làm khảo sát ở hàng thực phẩm à?"
Hạ Phạm Hành cười, từ chối cho ý kiến.
"Như vậy mà nói thì tôi cũng chẳng được ích lợi gì, ngược lại còn phải gánh vác một phần nguy hiểm nhất định đi?"
Hạ Phạm Hành tiếp tục nói: "Tiếp theo Huyền Tể Đường còn có ý nghiên cứu mĩ phẩm trung y, đến lúc đó còn hy vọng Bạch tiên sinh có thể giúp đỡ."
Thực phẩm và mĩ phẩm hiện nay là hai ngành kiếm ra tiền nhất, viên đạn bọc đường này của Hạ Phạm Hành quá hấp dẫn, Huyền Tể Đường mặc dù ở trong nước rất nổi danh nhưng ở nước ngoài phải cạnh tranh cùng với các công ty lớn khác cho nên áp lực có thể thấy rõ.
Nhưng Bạch Khiêm Dập thì khác.
Phần lớn sản nghiệp của Bạch Khiêm Dập đều ở nước ngoài, nếu như cùng anh ta hợp tác thì không chỉ không chiếm lĩnh được thị trường trong nước mà có thể nói, có Bạch Khiêm Dập, Huyền Tể Đường nếu muốn mở ra thị trường quốc tế thì là chuyện trong tầm tay.
Bạch Khiêm Dập sao không hiểu mục đích này.
Ban đầu anh ta lựa chọn Huyền Tể Đường cũng biết Huyền Tể Đường không thích hợp, nhưng anh ta vẫn chọn nó là vì đã nhìn ra được vị trí của nó ở trong nước.
Tầm nhìn của Hạ Vân Long quá hạn hẹp, gã chỉ có thể thấy được những khoản tiền ở trên hợp đồng từ thiện chứ không thấy được ý nghĩa nằm sâu trong đó.
Sự phát triển của một xí nghiệp không thể nào thiếu đi sự ủng hộ của quốc gia, không thể nào không đi theo chính sách của nhà nước, cho dù có gặp phải khủng hoảng tài chính thì cũng sẽ được chính phủ bảo trợ, tổn thất tự nhiên sẽ không quá lớn.
Bạch Khiêm Dập ở trên thương trường cũng không quên đằng sau lưng mình còn có một ông Lục.
Người khác có ý tưởng nhưng không có đường, còn anh ta thì khác, anh ta chỉ cần định xong kế hoạch thì cánh cửa tự khắc vì anh ta mà rộng mở.
Bạch Khiêm Dập nghe Hạ Phạm Hành nói thì yên lặng.
Chỉ chốc lát sau, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Trở về tôi sẽ liên lạc với anh và Tể Ninh."
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, chỉ chỉ Dương Tuyền ở một bên nghe lén: "Liên lạc với cậu ta là được rồi."
Dương Tuyền tức giận không ngừng cắn răng, trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành nhỏ giọng thầm thì: "Lại tăng việc cho tôi nữa.
Nếu mấy người bàn bạc vui vẻ thế sao không tự mình ra trận đi?"
Hạ Phạm Hành nhíu mày: "Tôi có nhà có con phải chăm sóc, còn cậu rảnh rang lắm, không làm việc thì làm gì? Hơn nữa tôi đã giải quyết xong hết rồi, chẳng qua để cậu tới lúc đó lượn qua một chút thôi.
Chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong thì cậu còn có tích sự gì nữa?"
Dương Tuyền thiếu chút nữa đã phun hết nước bọt lên mặt Hạ Phạm Hành rồi.
Tên khốn kiếp này, mở mồm ra là show ân ái, show con trai.
Có con trai thì làm sao? Có con trai thì giỏi lắm sao? Y cũng sẽ có, chờ đi!
氺
"Được, phía dưới, chúng tôi xin mời cô dâu ra sân khấu!"
Người chủ trì cảm xúc mạnh mẽ ngẩng cao nói một câu, ánh đèn trong phòng đột nhiên tối hẳn đi, chỉ còn lại ba ánh đèn ở trên sân khấu: một ngọn đèn chiếu vào chủ hôn đang ở dưới sân khấu - Hạ Vân Long, hai cái còn lại thì chiếu ở chỗ cô dâu.
Nhạc nền được đổi thành khúc nhạc hôn lễ du dương trang nhã.
Cô dâu xinh đẹp như tranh vẽ, mặc chiếc váy cưới trắng tinh không tì vết, vẻ mặt thẹn thùng mà hạnh phúc khoác tay cha mình đi đến gần chỗ người đàn ông mà mình sẽ chung chăn cả đời, ánh đèn chung quanh loang loáng đong đưa khiến người ta phải hoa mắt.
Hạ Vân Long đón lấy Lưu Nghiên xinh đẹp từ tay cha cô, nắm tay cô từng bước từng bước bước lên đài cao.
Mục sư nhìn đôi tình nhân trước mặt, giống như trên tivi hỏi họ có nguyện ý hay không, Hạ Vân Long trả lời xong thì đến lượt Lưu Nghiên.
Ánh đèn xung quanh còn chưa có sáng, Hạ Phạm Hành cảm thấy hình như đang có ai đó đến gần sân khấu chính.
Hắn quay đầu vừa định hỏi Dương Tuyền thì Bạch Khiêm Dập ở một bên đã híp mắt, nói: "Xem ra hôn lễ của em trai anh có vẻ không được thuận lợi rồi."
Bạch Khiêm Dập mới vừa nói xong, một câu "con đồng ý" của Lưu Nghiên còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì người đàn bà mặc đồng phục làm việc của nhân viên khách sạn kia đã xông lên sân khấu, kéo tay Lưu Nghiên lại.
"A!"
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến mọi người phản ứng không kịp.
Những người vừa rồi còn đang đắm chìm trong ảo mộng đột nhiên thức tỉnh.
Người đàn bà mặc đồng phục kéo cánh tay Lưu Nghiên rồi nói: "Cô nhất định phải gả cho hắn sao? Cô thật sự muốn gả cho hắn sao? Hắn ta căn bản không yêu cô, hắn ta chỉ muốn lợi dụng cô thôi! Đồ ngu!"
Người đàn bà điên cứ chửi rủa Lưu Nghiên liên hồi, Lưu Nghiên sợ đến ngây người, ban đầu còn không rõ, nhưng đợi khi cô nhìn thấy rõ mặt của người kia rồi, trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, nói: "Là cô sao?"
Người đàn bà này không là ai khác mà chính là người mẫu xe trước đây đã cấu kết với Hạ Vân Long.
Cô ta trợn mắt nhìn Lưu Nghiên, hai con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
"Cô...!cô tại sao lại ở đây?" Hạ Vân Long hiển nhiên cũng nhận ra, hoảng sợ biến sắc, thấp giọng nói một câu.
Đường Hồng Lan lập tức tiến lên kéo Hạ Vân Long một cái rồi lắc đầu với gã, không để cho gã nói bậy bạ, tiếp đó quay đầu nhìn người mẫu xe kia, nói: "Cô gái này, hôm nay là hôn lễ của con tôi, dù cho cô có quấn lấy Vân Long như thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ không thích cô đâu, mời cô lập tức rời đi."
Đường Hồng Lan vừa nói vừa nháy mắt với bảo vệ ở bên cạnh, để cho quản lý hôn lễ cấm chỉ truyền thông chụp hình.
Cô người mẫu kia dường như đã sớm biết Đường Hồng Lan muốn làm gì, cô ta xoay người đi ra sau lưng Lưu Nghiên, bỗng nhiên rút ra một con dao kề trên cổ Lưu Nghiên, nở một nụ cười châm chọc.
"Các người đừng đụng vào tôi, ai dám đụng vào tôi tôi sẽ giết cô ta ngay! Bà kia, đã khiến tôi thua thiệt một lần rồi còn muốn có lần thứ hai sao? Ôi mụ đàn bà độc ác đến cùng cực này! Ngay cả một đứa nhỏ còn chưa chào đời bà cũng không tha, bà không còn là người nữa rồi!" Cô ta tới sát bên tai Lưu Nghiên, cắn răng nghiến lợi."Đừng trách tôi, tôi cũng không muốn làm vậy với cô đâu, muốn trách thì trách bản thân cô đã yêu sai người rồi.
Cô cho rằng Hạ Vân Long ở bên cô là vì yêu cô sao? Tôi nói cho cô hay, hắn ta chỉ muốn lợi dụng cô thôi! Nếu như không phải do gia cảnh của cô tốt hơn tôi thì sau khi cưới cô rồi, kết cục của cô cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu!"
"Tôi nói cho cô biết, Hạ Vân Long chỉ muốn trục lợi từ cô! Hắn ta lợi dụng chức vị của cha cô để trục lợi cho mình, cô biết chưa? Ngay cả đứa con của cô cũng chỉ là thứ tiền đặt cược mà hắn dùng để đoạt cả gia sản thôi! Cô nhất định phải gả cho gã đàn ông như thế sao?"
"Các người chết hết rồi sao? Mau đuổi con điên này ra ngoài đi!" Đường Hồng Lan cũng sắp giận điên lên rồi.
Cứ để mặc cho người đàn bà điên này nói bậy thêm chút nữa thì tất cả mọi cố gắng của bà ta đều sẽ đổ sông đổ biển.
" Chờ một chút!" Hạ lão gia đỡ lưng ghế đứng lên, "Vân Long, tự cháu nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ông nội, cháu..."
"Ba, ba đừng tin lời người đàn bà này, cô ta chỉ muốn trèo cao thôi " Đường Hồng Lan cười thỏa đáng, cắt đứt lời Hạ Vân Long, sau đó đáp lại Hạ lão gia."Từ trước tới giờ cô ả vẫn cứ quấn lấy Vân Long không buông, Vân Long có Nghiên Nghiên rồi tất nhiên sẽ không thèm để ý tới cô ta, cô ta liền giả mang thai, nhắn tin đòi con chuyển tiền cho cô ta, sau đó con tìm bác sĩ kiểm tra mới biết cô ả bịa đặt hoàn toàn!"
"Không phải! Là bà, chính bà đoạt mất đứa con của tôi!" Cô ta trợn mắt nhìn Đường Hồng Lan, trong mắt đều là tia máu.
Đường Hồng Lan xoay người, nở nụ cười nhìn cô ta: "Cô muốn nói là cô không làm như vậy sao? Có cần tôi đem những gì cô gửi giao cho cảnh sát không? Còn nữa, cô vẫn luôn miệng nói mình có bầu, vậy chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, nếu quả thật cô có con của Hạ Vân Long, tôi sẽ nói với cô lời xin lỗi trước mặt tất cả mọi người."
"Bà...Bà!" Nước mắt cô người mẫu như trực trào, "Bà đã bắt tôi phá thai, thậm chí còn giao tôi cho bệnh viện tâm thần, tôi khó khăn lắm mới trốn thoát ra được, bây giờ bà lại còn có thể nói ra như vậy..."
Đường Hồng Lan cười nhẹ một tiếng.
"Cô gái này, tất cả mọi việc đều cần chứng cứ, không bằng không chứng cô không thể vu oan cho người khác.
Cô có bằng chứng gì mà bảo tôi bắt cô phá thai? Còn nữa, cô nói tôi tống cô vào viện tâm thần, nếu quả thật là như vậy, tôi có tật thì sẽ giật mình, cô cho rằng tôi sẽ dễ dàng để cô thoát ra khỏi đó sao? Cô nghĩ Đường Hồng Lan tôi là ai vậy? Cho nên, tất cả những gì cô nói đều là tự biên tự diễn!"
"Bà!", Cô ta càng ngày càng kích động, tay cầm dao đã bắt đầu phát run.
Cô ta rốt cuộc cũng được tận mắt thấy cái gì gọi là có tiền có quyền.
Cô ta không có hậu đài, không có gia thế, cái gì cũng không.
Lúc Đường Hồng Lan làm chuyện này với cô ta đã bưng bít hết tất cả, bây giờ cho dù cái kẻ đã khiến cô ta phải sinh non có đứng ngay trước mặt, cô ta cũng không thể nhận ra.
Có điều, cô ta kích động lên liền không nắm chắc được dao nữa.
Vệ sĩ đứng ở một bên chờ thời cơ xông tới, chế trụ lại cái cô người mẫu kia.
"Buông tôi ra, các người buông tôi ra! Đường Hồng Lan, bà..."
Cô ta bị bịt miệng lại, nửa câu sau không thể nói ra được nữa.
"Đem cô ta ra ngoài đi, tôi thấy cô ta mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi."
Đường Hồng Lan vừa nói vừa phất phất tay sai người mang cô người mẫu đi.
Hôn lễ tạm ngừng, sau đó sẽ cử hành theo lẽ thường.
Có điều vào lúc này trong lòng Lưu Nghiên có chút không thoải mái, Hạ Vân Long ân cần hỏi cô có sao không, Lưu Nghiên nhìn dáng vẻ thâm tình chân thành của gã, chỉ cảm thấy tất cả chỉ là hư ảo.
Sau đó, Đường Hồng Lan lưu lại trấn an truyền thông cùng tân khách, đưa ra lời giải thích phù hợp, còn Lưu Nghiên thì được đưa đến phòng nghỉ ngơi.
Mẹ Lưu Nghiên đi vào, cô lập tức nắm lấy tay mẹ.
"Mẹ, con không muốn kết hôn nữa.
Con không biết liệu bản thân có thực sự muốn gả cho Hạ Vân Long không.
Con sợ lắm, con cảm thấy mình chưa hiểu hết được anh ta.
Mẹ không biết anh ta ở trước mặt con nói về anh cả, về chị Vân Tuyết như thế nào đâu.
Trước đây con cho rằng tất cả những gì anh ta nói đều là đúng, nhưng sau khi gặp anh chị thì con bắt đầu nghi ngờ, bởi vì mắt nhìn của con cho con biết rằng những gì con đã nghe khác hẳn so với những gì con đã thấy.
Mẹ, có phải anh ta đang lừa dối con không?"
Bà Lưu xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, khẽ thở dài: "Nghiên Nghiên, con nhất định phải tổ chức cái đám cưới này, hiểu chưa?"
"Tại sao?"
"Bởi vì nó đã là chồng con, là cha của con con.
Nếu như bây giờ đột nhiên con nói không muốn kết hôn nữa, như vậy người ngoài sẽ cho rằng tất cả những gì người đàn bà kia nói đều là sự thật."
"Vậy lỡ đâu những gì cô ta nói đều là sự thật thì sao đây mẹ?" Lưu Nghiên kích động nói.
"Dù có là sự thật thì con cũng phải cắn răng chịu đựng!" Bà Lưu nói, "Từ khi con mang thai đứa con của nó thì đời này hai đứa đã xác định gắn chặt với nhau rồi.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, biết chưa? Hôm nay, Hạ Vân Long chính là nóc nhà của con, nếu như nó sụp đổ thì con cũng không thể sống tốt, cho nên con phải kết hôn, còn phải cho người khác thấy rằng con cam tâm tình nguyện, có hiểu không?"
Lưu Nghiên không hiểu cũng không muốn hiểu, nhưng nhìn sự kiên quyết trong mắt mẹ mình, Lưu Nghiên bỗng cảm thấy cuộc đời mình như chìm vào bóng tối.
Cuối cùng, hôn lễ của họ vẫn cử hành theo đúng thời gian, không thể không nói, trải qua một trận hỗn chiến lớn như vậy mà Đường Hồng Lan vẫn có thể cử hành hôn lễ một cách hoàn chỉnh chu toàn, quả là có bản lĩnh không nhỏ.
____________________________
lâu rồi không gặp, mọi người thấy cách edit của tui đã ổn hơn chưa TT.