Đầu tiên toàn bộ người trong phòng nhìn về phía Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa vội vàng khoát tay.
"Không phải do tôi dạy đâu.", để chứng minh sự trong sạch cô còn hỏi Quách Tiểu Niên, "Ai nói với con cái này?"
Quách Tiểu Niên cực kỳ kiêu ngạo hất cằm lên: "Con tự nghĩ! Kết hôn rồi thì sẽ không có ai tranh với con nữa, như vậy con mãi mãi có thể ở bên em trai.
Tĩnh Tĩnh đã bị chú Hạ đoạt mất, em trai nhỏ là của con!"
Vừa nói nhóc vừa tiến lên ôm Bảy Bảy vào trong ngực.
Quách Tử Hoa vội vàng ngăn cản: "Tiểu Niên, cẩn thận một chút, làm em trai ngã thì sao?"
"Vậy con cũng phải ôm, mẹ để cho con ôm một cái."
Quách Tiểu Niên kéo bắp chân Bảy Bảy muốn ôm bé.
Bảy Bảy dù có dễ tính như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi giày vò như vậy, há miệng oa oa khóc.
Quách Tiểu Niên lần này bị dọa sợ, vội vội vàng vàng rụt tay lại, hai mắt mở thật to, rụt cổ hỏi: "Em...!em tại sao khóc ạ?"
"Bảo con đừng kéo chân em con cứ khăng khăng không nghe cơ!"
Hạ Phạm Hành nhận lấy Bảy Bảy từ trong tay Quách Tử Hoa, ôm qua một bên dỗ dành.
Quách Tử Hoa nói Quách Tiểu Niên một câu, sau đó khom người đánh cái mông của Quách Tiểu Niên một phát.
Quách Tiểu Niên sợ hãi vội vàng tránh ở sau lưng Phương Hoài Minh, ôm chân Phương Hoài Minh mà kêu: "Ba cứu con! Mẹ lại muốn đánh con kìa!"
Nghe ý này là biết bình thường tần số Quách Tử Hoa đánh nhóc rất cao, cũng gián tiếp nói rõ Quách Tiểu Niên rất nghịch ngợm càn quấy.
Phương Hoài Minh cười hòa khí, y ngăn Quách Tử Hoa lại: "Được rồi, có gì thì về nhà đánh tiếp, đừng quấy rầy Tĩnh Tĩnh nghỉ ngơi."
Quách Tĩnh Tĩnh thu hồi tầm mắt khỏi người Hạ Phạm Hành đang dỗ con, vội vàng nói: "Không sao, chị Hoa, Tiểu Niên cũng không làm gì cả."
"Nó là bị nuông chiều thành hư, chuyện gì cũng phải theo ý nó!" Quách Tử Hoa trợn mắt nhìn Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên trốn sau lưng Phương Hoài Minh càng sâu hơn.
Quách Tử Hoa thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn về phía Bảy Bảy.
Bảy Bảy đã đừng khóc, Hạ Phạm Hành nhẹ giọng nhỏ nhẹ dỗ dành, an ủi vỗ vỗ lưng bé.
Bảy Bảy nằm ở trên đầu vai hắn càng lộ vẻ nhỏ bé, hình ảnh hai cha con gắn bó vô cùng động lòng người.
"Cảm giác lần này thấy Phạm Hành thật sự đã thay đổi rất nhiều." Quách Tử Hoa cảm thán với Quách Tĩnh Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, em biết không? Lần đầu tiên chị gặp Phạm Hành, cậu ấy mặc dù trông rất dễ thân cận, có điều vừa tiếp xúc thì lập tức phát hiện ra căn bản không phải như vậy.
Trông cậu ấy luôn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng mi vũ luôn mang lệ khí lạnh lùng, sau đó cậu ấy ở bên em, từ từ, dường như cậu ấy đã thay đổi từng chút từng chút một.
Hạ Phạm Hành như bây giờ thật là đẹp trai, thật là ôn nhu chết mất!"
Nói xong, vẻ mặt thay đổi, Quách Tử Hoa ôm mặt vô cùng si mê.
Phương Hoài Minh đứng ở một bên, một tay nắm thành quả đấm, đặt ở môi dưới ho khan hai tiếng.
Quách Tử Hoa sửa sang lai chút phần tóc ở trên trán, khôi phục lại dáng vẻ cẩn thận.
Quách Tĩnh Tĩnh giật giật mi mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, không muốn nói chuyện nữa.
"Mọi người tới sớm như thế đã ăn sáng chưa? Có trứng gà đỏ đây."
Trương Thanh bưng trứng gà đỏ đi tới, Quách Tiểu Niên vừa nghe thấy trứng gà đỏ bèn lập tức nhào tới nhìn.
"Ông nhỏ, sao trứng gà này lại màu đỏ? Sao con chưa thấy trứng gà đỏ bao giờ?"
"Bởi vì đã dùng thuốc màu cho nên mới biến thành màu đỏ.
Tiểu Niên muốn ăn không? Đây là trứng mừng của em trai đấy."
"Trứng mừng? Con muốn ăn con muốn ăn."
Quách Tiểu Niên đưa tay cầm một quả ở trong tay, nghiêm túc bóc vỏ trứng gà.
Quách Tử Hoa đi tới, kéo vạt áo Trương Thanh, vẻ mặt phức tạp kêu một tiếng: "Anh Thanh..."
Trương Thanh ngẩng đầu, cười ôn hòa với cô: "Đã về rồi à? Trong nhà không có chuyện gì chứ?"
Quách Tử Hoa nghĩ đến chuyện chú Hai của mình nhốt Trương Thanh vào phòng giam, cho rằng cô thân là người của Quách gia, hôm nay ở trước mặt Trương Thanh cũng có phần không ngóc đầu lên được.
Nghe Trương Thanh hỏi như vậy, trong câu nói không có chút nào là cười trên sự đau khổ của người khác, Quách Tử Hoa cảm thấy cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể cúi đầu lắc lắc.
Trương Thanh biết, Quách Tử Hoa nhìn có vẻ như tùy tiện nhưng thật ra là giấu đi tất cả mọi chuyện khổ sở ở trong lòng.
Chuyện này trước sau cũng đã xảy ra hai tháng trước, Quách Tử Hoa cũng đợi hơn một tháng mới trở về, chắc hẳn đã xảy ra không ít chuyện.
Trương Thanh sẽ không hỏi, cũng không thích hợp để hỏi, cũng càng không muốn hỏi.
Y thở dài, đưa tay vén tóc mai của Quách Tử Hoa ra sau tai.
"Tại sao lại trông gầy đi nhiều thế này? Có phải nghỉ ngơi không tốt không?"
Nghe y nói như vậy, nước mắt Quách Tử Hoa cũng sắp chảy ra, nhưng cô không muốn khóc ở trước mặt Trương Thanh, đây đối với Trương Thanh thật không công bằng.
Cô chỉ có thể cố gắng cười một tiếng, lên tiếng nói: "Thật sự gầy ư? Anh Thanh anh không lừa gạt em chứ? Em còn đang muốn giảm cân đây, lần này vừa hay không cần giảm nữa rồi."
Trương Thanh đành chịu cười một tiếng: "Con bé này, cũng gầy như vậy rồi còn giảm cân cái gì, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ mới đúng chứ."
Quách Tử Hoa u oán thở dài: "Anh Thanh, em còn nặng hơn anh đấy, anh nói thế rất tổn thương nhau đấy nha."
"Anh ăn không mập mà." Trương Thanh mặt đầy đáng tiếc nói.
"Anh Thanh", mặt Quách Tử Hoa vặn vẹo, "Em không muốn nói chuyện với anh nữa."
Trương Thanh cười haha, trong mắt mang theo xảo quyệt.
Quách Tử Hoa cũng giận quá mà bật cười, dịu dàng nói: "Ai nha anh Thanh! Anh cố ý!"
Trương Thanh cong mi mắt nói: "Cười là được rồi! Con gái phải cười nhiều mới được."
Quách Tử Hoa sửng sốt một chút, sau đó bó tay mà cười: "Anh Thanh, em cũng ba mấy rồi, đâu còn là con gái nữa..."
"Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là Tử Hoa bé nhỏ đáng yêu."
Ý của Trương Thanh là, vô luận Quách gia đối xử với y như thế nào, y cũng sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt lên Quách Tử Hoa.
Quách Tử Hoa làm sao lại không nghe hiểu, cô nhìn Trương Thanh, trong mắt lộ vẻ xúc động.
Cảm ơn anh, anh Thanh.
Vào lúc này Quách Tử Chương từ cửa đi vào, vỗ một cái lên vai Trương Thanh, nói: "Ba, bà nội đến cửa tiểu khu rồi.
Con đi đón hay là ba đi?"
"Mẹ đến rồi à? Ba đi ba đi."
Trương Thanh vừa nghe Trương Thị tới thì rất vui vẻ.
Trước đó y không có ý định để Trương Thị trở về do xa quá, nhưng bà cụ còn nóng lòng hơn cả y, nửa tháng trước đã hỏi chuyện tiệc đầy tháng, bất luận như thế nào bà cũng phải trở lại xem chắt trai nhỏ.
Trương Thanh không có cách nào ngăn bà lại, chỉ có thể đồng ý để bà trở về.
Trương Thị không biết nhà ở tiểu khu, tài xế taxi chỉ có thể đưa đến cửa tiểu khu.
Trương Thanh một mực để cho Quách Tử Chương liên lạc với Trương Thị đường đi như thế nào, bởi vì Trương Thanh có hơi mù đường.
Điện thoại bên kia nói bà sắp tới cửa tiểu khu, Quách Tử Chương phản ứng mau, lâu tức nói họ đi đón người.
Anh xoay người lại nói chuyện này với Trương Thanh.
Anh biết, Trương Thanh nhất định phải tự mình đi đón người.
Quả nhiên, vừa nói như vậy Trương Thanh đã vội vã muốn đi.
Sau khi chào hỏi với người trong phòng, Trương Thanh lập tức rời đi.
Quách Tử Chương cùng Phương Hoài Minh đứng ở một bên nói chuyện, Hạ Phạm Hành thả Bảy Bảy lại giường trẻ con, tiếp đó cũng gia nhập đề tài của bọn họ.
Dương Tuyền mặt dày mày dạn cùng Trương Thanh đi đón Trương Thị, Quách Tử Hoa thì kéo Quách Tĩnh Tĩnh trò chuyện về việc ở cữ.
"Thật á? Trong thời gian đó em còn tắm một lần á?" Nói đến vấn đề gội đầu tắm rửa, Quách Tử Hoa cũng có trăm ngàn cảm xúc, "Chị ở cữ nhà mẹ chồng, hồi đó mẹ chồng cũng không cho chị gội đầu, nói gội đầu trong lúc ở cữ sẽ bị đau đầu gì gì đó cho nên không để cho chị tắm, sau đó ngứa quá không còn cách nào khác, mẹ chồng cầm đôi đũa, chị nói ngứa chỗ nào thì sẽ dùng đũa gãi chỗ đó.
Lúc ấy chị sợ ngây người, bây giờ nhớ lại mới thấy cực kỳ khôi hài."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mái tóc dài của Quách Tử Hoa, bỗng thấy có chút vui mừng, cũng may tóc cậu không dài lắm.
"Cho nên chị kiên trì đợi một tháng sao?"
"Đương nhiên rồi! Vừa hết ở cữ chị lập tức đi cắt tóc, dài hơn tóc em bây giờ một tí, y như tomboy ấy, để kiểu tóc ấy chị cũng bị không ít người chê cười." Bây giờ Quách Tử Hoa nhớ lại còn rất giận."Trước kia nghe người ta nói, ở cữ sướng lắm, mỗi ngày chả cần làm gì, chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ, có thể thư thái, nhưng mà thực sự trải qua rồi mới phát hiện cực kỳ khổ sở, cho nên..."
Quách Tử Hoa tiến tới bên tai Quách Tĩnh Tĩnh, nhỏ giọng nói một câu: "Chị chỉ sợ ba mẹ chồng bắt chị sinh đứa thứ hai thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa trải qua một hành trình đầy gian nan trắc trở, tư vị kia vẫn còn đó chưa biến mất, nghe Quách Tử Hoa nói thế cậu cũng cả kinh.
"Còn phải sinh đứa thứ hai sao?"
Quách Tử Hoa thở dài: "Ý của trưởng bối không giống như chúng ta.
Họ cảm thấy nhiều con nhiều phúc, nhiều con thì tốt chứ một đứa cô đơn lắm."
" Đúng, con rất cô đơn!" Quách Tiểu Niên nằm ở đầu giường phụ trách "trông nom" Bảy Bảy vội vàng chêm thêm một câu.
"Không phải con có em trai rồi sao? Còn cô đơn cái gì nữa?"
"Nhưng ông bà nội ở nông thôn đều nói, nếu như có em gái, mỗi ngày em ấy có thể đeo cặp sách hộ con."
Quách Tử Hoa nhướng mi mắt: "Ông bà nội con gạt con đấy, bây giờ có em gái, nếu em gái cũng giống như em trai thì làm sao đeo cặp sách hộ con được? Hơn nữa con phải cho em bú sữa, giúp em xì xì, giặt tã cho em, còn phải dùng tiền tiết kiệm mua quà vặt để mua sữa bột cho em, con có muốn không?"
Quách Tiểu Niên vừa nghe đáng sợ như thế, trợn to mắt lắc đầu như cái trống.
"Mẹ, con thấy có em trai là được rồi."
Quách Tử Hoa cười tươi như đóa hoa mà đáp: "Chính thế."
Dỗ Quách Tiểu Niên xong, Quách Tử Hoa thở hổn hển, vỗ ngực hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Buổi tối Bảy Bảy ngoan không? Hồi đó Tiểu Niên không ngoan lắm, một năm đầu tiên không thích ngủ, vào nửa đêm tinh thần tốt cực kỳ, còn phải có người chơi cùng với nó cơ, không nói chuyện với nó nó sẽ khóc, một tháng ở cữ chị không ngủ được một giấc hoàn chỉnh nào, cả ngày cứ ngây hết cả người."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe xong, đầy khó hiểu nói: "Không phải trẻ con ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn sao?"
"Dĩ nhiên không phải, mỗi đứa bé đều khác nhau.
Bảy Bảy mỗi ngày cứ ăn ngủ ngủ ăn à? Dễ nuôi như vậy sao? Làm sao thằng bé ngoan như vậy chứ!"
Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi mặt, đáp lại có chút hàm hồ: "Ờm..."
"Thật tốt!" Quách Tử Hoa vô cùng hâm mộ, "Tiểu Niên nếu có thể ngoan bằng một nửa Bảy Bảy là tốt lắm rồi!"
Quách Tĩnh Tĩnh không biết Bảy Bảy có phải cực kỳ ngoan hay không, nhưng mà buổi tối cậu không bao giờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, chỉ có đôi lúc tỉnh dậy thấy Hạ Phạm Hành không ở bên cạnh.
Cậu vẫn luôn cho rằng hắn đi toilet, bây giờ nghĩ lại hình như cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh có nghi ngờ dĩ nhiên muốn hỏi rõ, cậu tìm một lúc rảnh tayliền hỏi Hạ Phạm Hành chuyện này.
"Bảy Bảy buổi tối rất ngoan sao? Không bao giờ khóc sao?"
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Dĩ nhiên không phải, khi đói bụng, hoặc là lúc ướt tã con dĩ nhiên sẽ khóc nháo mấy tiếng."
Đứa trẻ còn nhỏ, lại không biết nói chuyện, chỉ có thể dùng tiếng khóc thu hút sự chú ý của người lớn để đạt được mục đích của mình.
Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi bên tai: "Vậy sao hình như em không nghe thấy?"
Trước kia tính cảnh giác của Quách Tĩnh Tĩnh rất cao, có điều sau khi sinh Bảy Bảy thì không còn như thế nữa.
Mỗi ngày cậu đều cảm thấy trên người không có khí lực, lúc ngủ cho dù biết bên người có động tĩnh gì nhưng cũng không buồn nghĩ tới, có lúc còn phản ứng chậm chạp.
Hạ Phạm Hành biết Quách Tĩnh Tĩnh vẫn còn mệt còn yếu, thể lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên mỗi lần Bảy Bảy vừa mở miệng khóc nháo hắn lập tức bế bé ra phòng khách.
Lúc lắp ráp thiết kế phòng này hắn cố ý xử lý cách âm, Hạ Phạm Hành ôm con đi tới ghế salon trong phòng khách, thay tã cho bú sữa Quách Tĩnh Tĩnh tất nhiên sẽ không biết được.
"Nói mau!"
Thấy hắn không nói lời nào, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt uy hiếp.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, tĩnh dưỡng thân thể là được.
Anh đã từng nói, anh sẽ chăm sóc cho em và Bảy Bảy thật tốt, có biết không?"
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe xong thì lập tức hiểu ra, xem ra Hạ Phạm Hành vì cậu mà ở những lúc cậu không thấy đã làm rất nhiều chuyện.
"Chúng ta cùng nhau chăm sóc Bảy Bảy, một mình anh làm sẽ rất mệt mỏi."
Quách Tử Hoa nói hồi đó cô còn có mẹ chồng hỗ trợ, nếu không cô nhất định sẽ sụp đổ.
Ban ngày Bảy Bảy còn ngoan, Trương Thanh có thể trông giúp, đến buổi tối hoàn toàn dựa vào một mình Hạ Phạm Hành, làm sao có thể chịu được? Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được mà thầm chửi mình khinh suất, luôn cho rằng sinh con xong rồi là hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ cậu mới phát hiện, bản thân thật ra là một người ba không có trách nhiệm.
"Làm sao thế được?" Hạ Phạm Hành bật cười, "Bây giờ anh rất hạnh phúc, thật đấy, nhìn hai ba con em anh thấy vô cùng hài lòng, làm sao có thể thấy mệt mỏi được."
Hạ Phạm Hành nguyện ý cưng chiều Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, cho dù thỉnh thoảng quả thật cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh từng ngày từng ngày khôi phục lại sức sống, nhìn Bảy Bảy lớn lên từng chút từng chút, Hạ Phạm Hành thật sự cảm thấy tất cả đều đáng giá..