Nhà Có Chính Thê

Chương 259: Cha Hạ Toàn Năng






Quách Tĩnh Tĩnh vốn cho rằng mang thai cũng đã đủ cực khổ, không nghĩ tới ở cữ còn cực khổ hơn.

Bây giờ Trương Thanh hầu như mỗi ngày đều gọi điện cho Trương Thị lĩnh giáo ở cữ như thế nào, kinh nghiệm mà y tích lũy được thậm chí còn có thể viết thành một quyển bách khoa toàn thư ở cữ, mấu chốt là những quy tắc đấy khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy còn khó chịu hơn cả ngồi tù.
Từ bệnh viện trở lại tiểu khu, bởi vì Trương Thanh mà bọn họ không trở về thôn Mã Tỉnh, hơn nữa bây giờ đột nhiên mang đứa bé trở về cũng quả thật không thích hợp.

Người trong thôn đều quen nhau, miệng cũng rộng nữa.

Tiểu khu bên này thì khác, đừng nói là ở cùng một tòa nhà, dù cho ở đối diện mọi người cũng không nhất định sẽ biết nhau.
Cứ như vậy, phòng ở tiểu khu đã kín hết.

Phòng trẻ em trước đó để trống bây giờ cũng tạm thời tăng thêm một cái giường nhỏ, chỉ có thể ủy khuất Quách Tử Chương ở đó.
Mà trong phòng Quách Tĩnh Tĩnh, bên cạnh giường lớn được sắp xếp một cái giường trẻ con nho nhỏ.

Cái giường này là Trương Thị đưa tới, là giường gỗ kiểu cũ, khác xa với giường trẻ con chạy bằng điện bây giờ.
Hai bên giường đều dùng rào gỗ vây quanh, phòng ngừa đứa nhỏ rớt xuống.

Bốn chân giường đôi một được gắn với miếng gỗ cong, nguyên lý thiết kế giống như một con lật đật, rất dễ đong đưa.

Điểm quan trọng là giường này làm bằng gỗ thật, nếu ai sức yếu thì một mình không nâng lên nổi.
Lúc đầu, ý của Trương Thanh là mua một cái giường chạy bằng điện, nhưng sau khi hỏi ý kiến của mọi người, mọi người đều nói loại đó không tốt, đứa bé nhỏ nhỏ thì không sao, chứ lớn hơn một chút là sẽ xoay người, cũng rất dễ bị lật giường, đến lúc đó sẽ bị ngã.
Sau khi Trương Thanh nghe qua cũng cảm thấy vẫn là giường kiểu cũ tốt hơn.
Quách Tĩnh Tĩnh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày mới cảm thấy cảm giác đau đớn không nói nên lời kia dần dần có chuyển biến tốt.

Mấy ngày nay đứa trẻ đều là Hạ Phạm Hành bế bồng chăm nom nhiều nhất, người thứ hai chính là Trương Thanh, ngay cả Quách Tử Chương cũng không có việc gì lại quanh quẩn ở nhà ôm Bảy Bảy, Quách Tĩnh Tĩnh không cần động tay vào.
Bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh có thể ngồi dậy rồi.

Quách Tử Chương đã đưa Trương Thanh đi tới chỗ Trầm Hà, thấy Hạ Phạm Hành đã ôm con một lúc lâu, Quách Tĩnh Tĩnh bèn nói: “Để em ôm cho, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được, ” Hạ Phạm Hành thật vui vẻ vì Quách Tĩnh Tĩnh chủ động yêu cầu ôm con.

Phải biết rằng mấy ngày nay, chỉ cần đặt con nằm ở bên cạnh cậu, Quách Tĩnh Tĩnh cũng khẩn trương muốn chết, sợ bản thân đè phải đứa nhỏ nên nằm không được mấy phút đã thúc giục người khác ôm đi.


“Nào, em cẩn thận một chút, cái tay này đặt ở sau ót, cái tay này đặt ở mông.”
“Như này … Như này phải không?” Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất khẩn trương, vừa làm theo lời Hạ Phạm Hành dạy vừa nuốt nước miếng.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Em đừng khẩn trương thế, Bảy Bảy thật sự rất ngoan.”
“Vâng.” Quách Tĩnh Tĩnh ngoài miệng đáp lời nhưng trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Như vầy, ôm như vầy.”
“Ây… Thật là mềm.”
“Trẻ con dĩ nhiên là mềm rồi.”
Hạ Phạm Hành cười cười rút tay ra.

Nói Quách Tĩnh Tĩnh ôm con còn không bằng nói là đang nâng đứa nhỏ, hai cánh tay cậu cứng ngắc không dám động đậy.
“Cẩn thận một chút, em ôm con sát vào trong ngực, nếu không một hồi nữa em sẽ bị mỏi, hơn nữa trẻ con nhát gan, dựa vào ba mình sẽ  có cảm giác an toàn hơn.”
“Ồ…”
Quách Tĩnh Tĩnh di chuyển, vô cùng chậm chạp, trong thời gian này, chỉ cần Bảy Bảy đang ngủ say đột nhiên động tay, cậu sẽ lập tức dừng động tác lại, cứng ngắc chờ Bảy Bảy nằm im rồi mới tiếp tục ôm vào trong ngực.
Hạ Phạm Hành nhìn cậu như vậy cũng thật bất đắc dĩ, có điều hắn cũng không tính hỗ trợ.
Lúc Bảy Bảy dán lên ngực mình, Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác như có một nguồn nhiệt dính vào, phần ngực bị máy điều hòa thổi lạnh của cậu bỗng trở nên ấm áp.

Quách Tĩnh Tĩnh khẩn trương mở to mắt nhìn Hạ Phạm Hành: “Có phải con  rất nóng không? Có cần cởi chăn ra không anh?”
“Không được đâu,” Hạ Phạm Hành lắc đầu, “Không thể cởi ra được.

Trên người con không có mỡ, cởi ra chăn sẽ bị lạnh.”
“Vậy à.”
Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Bảy Bảy.

Bảy bảy bây mỗi ngày trừ ngủ chỉ có ăn, nhất là lúc vừa mới uống sữa xong, miệng vẫn còn đang chóp chép, mút môi dưới giống như đang mút sữa vậy.
Hạ Phạm Hành thấy bả vai Quách Tĩnh Tĩnh từ từ buông lỏng xuống, cười cười đưa tay xoa xoa đầu Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu né tránh, nhìn hắn có chút u oán nói: “Đừng đụng vào đầu em, lâu ngày chưa gội hôi lắm rồi.

Thật sự không thể gội đầu sao? Em khó chịu lắm.”
“Không còn cách nào khác cả, ba nói không cho em tắm, phải ở cữ xong mới được, nếu không sau này sẽ bị đau nửa đầu.”

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe xong, mặt nhăn như hoa cúc.
“Một tháng á? Sớm biết thế em đã để đầu trọc rồi.”
Hạ Phạm Hành bó tay nhìn cậu, hỏi: “Thật sự khó chịu như vậy sao?”
“Anh thử một chút thì biết, ” Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi, “Thật sự hôi lắm rồi.”
“Anh ngửi xem.”
Hạ Phạm Hành giữ đầu cậu lại ngửi ngửi vài cái, sau đó bĩu môi.

“Không dễ ngửi lắm nhỉ.”
“Đúng không? Hơn nữa gần đây ngủ một giấc tỉnh lại luôn bị đổ mồ hôi đầy người.

Hạ Phạm Hành, em muốn gội đầu, en muốn tắm.”
Hạ Phạm Hành không lên tiếng.
“Hạ Phạm Hành, em thật sự rất khó chịu, vừa hay ba em không có ở nhà, anh cho em gội đầu tắm giặt có được không?” Hạ Phạm Hành do dự một chút rồi nói: “Như vậy đi, gội đầu thì được nhưng tắm thì không được.

Anh dùng khăn lông lau qua giúp em, có được hay không?”
Bất kể như thế nào thì có thể gội đầu đã là quá tốt rồi, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng trưng ra mặt mày vui vẻ: “Được.”
Dáng vẻ tận lực lấy lòng này khiến Hạ Phạm Hành nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Hắn khom người nâng cằm Quách Tĩnh Tĩnh hôn lên môi cậu.

Lần này không phải là hôn nhẹ mà là hôn sâu, đầu lưỡi Hạ Phạm Hành mang lực đạo càn quét ở trong miệng Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy trong cổ họng tê dại từng cơn, thân thể như bị lây mà tê dại đến đòi mạng.
Lúc răng môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thấy, thở dốc càng thêm gấp gáp, mặt đỏ tới tận mang tai, hai tai đỏ thấu tựa như con tôm bị luộc chín vậy.
Hạ Phạm Hành cười cực kỳ gian tà, hắn đưa đầu ngón tay lau đi nước bọt dính ở cằm cậu rồi thấp giọng nói: “Ngay cả con cũng sinh rồi sao em còn xấu hổ thế? Bảo anh giúp em làm chuyện xấu, dù sao cũng phải để cho anh nếm chút ngon ngọt đi, đúng không?”
Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, trong ngực bỗng nhiên phát ra tiếng động.

Quách Tĩnh Tĩnh sợ cứng đờ cả người, như rô bốt cứng ngắc cúi đầu nhìn về phía Bảy Bảy ở trong ngực.


Bảy Bảy không biết đã tỉnh từ lúc nào, hai mắt mở lớn, không thèm chớp mắt một cái mà nhìn hai người họ, ánh mắt rất là vô tội.
Quách Tĩnh Tĩnh run run, trong ngực bùng lên một ngọn lửa nóng, tựa như có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu tỏa khói vậy.

Hạ Phạm Hành nhéo nhéo chóp mũi cậu’ “Đừng lo lắng, Bảy Bảy còn nhỏ không hiểu những thứ này đâu.

Ngoan, anh đi pha nước nóng cho em.”
Nói xong cũng vào phòng tắm, lưu lại Quách Tĩnh Tĩnh cùng bảy bảy mắt lớn trừng mắt nhỏ, bảy bảy cũng rất mạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh Tĩnh, một khắc không dời đi tầm mắt, Hạ Phạm Hành nói, hắn bây giờ đã có thể thấy khoảng cách gần đồ, Quách Tĩnh Tĩnh không xác định hắn có phải hay không có thể thấy rõ mình mặt.
Có điều trên đời này có thứ gọi là có tật giật mình.

Bất kể Bảy Bảy có thể nhìn thấy hay không, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cảm thấy bé có thể nhìn thấy, ấy vậy mà bé cứ hết lần này tới lần khác trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mà trong lòng càng thấy ngại.

Quách Tĩnh quýnh đít dùng chân đỡ thay một tay, sau đó dùng cái tay ấy che đi hai mắt của Bảy Bảy.
“Không cho phép con nhìn!”
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt nói, lời nói ấy sao lại có mùi thẹn quá thành giận.
Có điều bị cậu che mắt rồi, không biết là có phải không nhìn thấy cha mình hay không mà bé vặn vẹo thân mình, hai tay nhỏ vùng vẫy loạn xạ khóc oa oa.

Bé vừa khóc làm cho Quách Tĩnh Tĩnh sợ muốn xỉu, cậu vội vàng rút tay mình về đặt ở mông nhỏ, nhạt nhẽo học theo mấy người Trương Thanh nói với Bảy Bảy: “Con ngoan, đừng khóc nhé.”
Bảy Bảy dĩ nhiên sẽ không nghe hiểu, khóc còn lớn tiếng hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào.”
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết nên làm cái gì cho phải, chỉ biết ra sức nói đừng khóc đừng khóc.

Hạ Phạm Hành đang mở nước, nước ở trên tay cũng không kịp lau, đi ra hỏi: “Sao thế?”
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng giơ Bảy Bảy lên: “Con khóc.”
Hạ Phạm Hành thấy cậu như vậy, phỏng đoán nếu hắn ra chậm một bước Quách Tĩnh Tĩnh chắc sẽ ném con đi mất, ném đi không phải vì ghét bỏ mà là vì sợ.
Hạ Phạm Hành đi tới, rút khăn giấy ở đầu giường ra lau đi nước đọng trên tay, sau đó mớii sờ tới tã của Bảy Bảy.
“Chắc không phải là đi tiểu đâu, đoán chừng là con đói bụng đấy.

Anh đi pha sữa bột, em ôm con thêm chút có được không?”
Quách Tĩnh Tĩnh thúc giục: “Vậy anh nhanh lên đi.”
“Được rồi.”
Hạ Phạm Hành giúp Bảy Bảy pha sữa bột.

Quách Tĩnh Tĩnh ở bên này có cảm giác một ngày dài như một năm, bên tai đều là tiếng khóc ồn ào của Bảy Bảy, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn Hạ Phạm Hành, hy vọng hắn có thể nhanh lên một chút.
Trước đó cậu nằm tương đối nhiều nên không chú ý lúc mọi người pha sữa cho Bảy Bảy, vào lúc này thấy Hạ Phạm Hành tỉ mỉ nhỏ nước nóng đã chuẩn bị xong vào mu bàn tay để thử nhiệt, cảm thấy ổn rồi lại múc sữa bột vào, đung đưa trái phải, bước này nhìn trông đơn giản nhưng hắn lại làm vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

Lại hồi tưởng mới vừa rồi Hạ Phạm Hành sờ tã của Bảy Bảy để xem bé có đi tiểu hay không, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cậu phát hiện Hạ Phạm Hành hoàn toàn giống như đã biến thành một người khác.
Hạ Phạm Hành pha xong sữa bột rồi thì đưa bình sữa cho Quách Tĩnh Tĩnh: “Nào, em cẩn thận đút cho con uống đi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhận lấy, cầm ở trong tay căn bản không biết đút như thế nào.

Hạ Phạm Hành nắm lấy tay cậu, dạy cho cậu.
“Giống như vậy là được rồi.”
Miệng bình sữa đặt ở miệng của Bảy Bảy, nhưng mà Bảy Bảy không có há miệng mút sữa, chỉ oa oa khóc không ngừng như cũ.

Quách Tĩnh Tĩnh gấp gáp hỏi: “Sao con lại không ăn?”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng chứ không trả lời, tỏ ý cậu nhìn là biết.

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, chỉ thấy một giọt sữa rỉ ra từ trong núm vú cao su, chảy vào trong miệng Bảy Bảy.

Bảy Bảy chép chép miệng, chắc là đã nếm được vị sữa nên không còn khóc nữa, bắt đầu mút môi, núm vú đặt ở miệng bé cũng theo đó mà bị mút vào.

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy sức bé thật lớn, tay cậu đặt trên bình sữa cũng như bị Bảy Bảy mút vào.
Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy mới lạ, cười một tiếng hỏi cậu: “Đáng yêu không?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, hai con mắt tỏa sáng nhìn Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành chỉ cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh như vậy cực kì đáng yêu.
Bảy Bảy uống sữa xong rồi, mút môi chóp chép xong lại bắt đầu ngủ tiếp.

Hạ Phạm Hành đưa tay tới: “Đưa anh đi, em cũng nghỉ ngơi một lát đi.

Sao mà trên trán toàn là mồ hôi thế kia?”
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đưa Bảy Bảy cho Hạ Phạm Hành.

Cậu thở ra một hơi thật dài, cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy thẳng người, để bé nằm ở trên vai mình rồi vỗ về lưng bé.
Quách Tĩnh Tĩnh tò mò hỏi: “Anh đang làm gì đó?”
Hạ Phạm Hành một bên ôm Bảy Bảy đi tới đi lui, một bên trả lời: “Uống xong sữa rồi thì phải ôm con, vỗ lưng con như thế này, nếu như trực tiếp thả con lên giường ngủ con sẽ chớ hết sữa.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, một lúc lâu sau không lên tiếng, cuối cùng mới hỏi: “Sao anh biết những chuyện này?”
Hạ Phạm Hành xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảy Bảy, tiếp đó dí má mình vào khuôn mặt bé xinh của bé, mỉm cười với Quách Tĩnh Tĩnh vô cùng êm ái hiền dịu..