Hạ Phạm Hành thấy tình huống này, từ một người bình thường luôn chững chạc biết kiềm chế lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Hắn vội vàng tiến lên ôm lấy Quách Tĩnh Tĩnh thả lên giường.
“Em sao thế? Em có ổn không?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Khá ổn, có phải em bị vỡ nước ối rồi không?”
Quách Tĩnh Tĩnh đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác muốn đi nhà cầu.
Kết quả lúc xuống giường, đột nhiên bụng đau xót, cậu còn chưa kịp phản ứng, đầu gối đã mềm nhũn té ngã ở trên đất.
Cậu vội vàng bảo vệ bụng mình, cũng may không đè phải, còn không chờ cậu lấy hơi lại đã cảm giác phía dưới ẩm ướt, có vật gì đó đang chảy ra.
Quách Tĩnh Tĩnh sợ xanh cả mặt, đến bây giờ còn chưa hồi sức được.
Hạ Phạm Hành thấy trong mắt cậu đều mang kinh hoàng, biết cậu bị dọa sợ không nhẹ.
Hắn đưa tay sờ lên gò má Quách Tĩnh Tĩnh trấn an cười một tiếng
“Em đừng quá khẩn trương, không có việc gì đâu.
Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay tới bệnh viện.
Em yên tâm, có anh ở đây, em và bảo bảo sẽ không có chuyện gì hết.”
Quách Tĩnh Tĩnh run run gật đầu một cái: “Là em không tốt…”
Hạ Phạm Hành tiến tới hôn cậu: “Không cho phép em suy nghĩ bậy bạ.
Anh gọi ba đến với em, anh phải đi lái xe.”
Hạ Phạm Hành nhéo một cái lên tay Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó đứng dậy đi nhanh ra cửa phòng, gõ cửa phòng Trương Thanh.
Trương Thanh dụi mắt tới mở cửa, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao thế, Phạm Hành…”
“A Tĩnh bể nước ối rồi ba.”
Hạ Phạm Hành vừa dứt lời, hai mắt Trương Thanh lập tức mở lớn.
“Con nói gì?”
Trương Thanh hỏi xong, không đợi Hạ Phạm Hành trả lời, y đã đẩy hắn ra vọt tới phòng Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành cũng không trì hoãn, xoay người đi tới bãi đậu xe, lái xe tới.
“A Tĩnh!” Trương Thanh chạy đến mép giường, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, giúp cậu gạt tóc mái dài sang hai bên.
“Con sao rồi, A Tĩnh, có đau hay không?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, nói: “Ba, con bị vỡ nước ối, nhưng mà ngày hôm qua đi bệnh viện, không phải bác sĩ Diêu đã nói ít nhất còn có một tuần nữa sao? Ba, như vậy con của con có bị nguy hiểm không?”
“Sẽ không, sẽ không đâu, ” Trương Thanh lắc đầu như trống lắc, “A Tĩnh con đừng sợ, không có việc gì hết, ba là người từng trải, con phải tin tưởng ba, không có việc gì cả.”
Thật ra thì Trương Thanh cũng không biết liệu sẽ có việc gì hay không.
Lúc y sinh Quách Tử Chương, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, càng về sau càng đau đến mức chết lặng.
Quách Tử Chương ra đời, tất cả mọi thứ lại giống như không có gì, không phải nói là trong lúc mơ hồ mà sinh ra Quách Tử Chương, chủ yếu là hồi đó y căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Có điều dĩ nhiên không thể nói cho Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện này.
Gần đây y cũng xem không ít tài liệu ở trên mạng, phụ nữ có thai tâm trạng quá khẩn trương cũng không tốt cho bản thân và thai nhi, y chỉ có thể nói như vậy, trấn an Quách Tĩnh Tĩnh trước.
“A Tĩnh, con đừng sợ, đừng sợ ha.
Nào, làm theo ba, hít thở sâu… thở sâu, đúng rồi, lại nào, hít thở sâu, con phải để tâm trạng ổn định lại, đừng có khẩn trương biết chưa? Ba sẽ luôn ở bên con.”
Trương Thanh gấp muốn chết, nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh mà chặt tới nỗi suýt in dấu ngón tay.
Quách Tĩnh Tĩnh cau cau mày, Trương Thanh nhào tới hỏi: “Con sao thế? Đau bụng à?”
“Không phải, tay con đau…”
“Tay?” Trương Thanh ngẩn người, cúi đầu nhìn một cái, mới nhìn thấy trên mu bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh bị y bóp ra vết đỏ.
Y vội vàng buông tay, “Đúng… Thật xin lỗi con, A Tĩnh, ba… ba thật ra cũng khẩn trương lắm, nhưng mà con không thể khẩn trương được.
Ba khẩn trương thì không sao, nhưng con khẩn trương sẽ không tốt, cho nên ba có thể khẩn trương, con không thể khẩn trương…”
Quách Tĩnh Tĩnh bị Trương Thanh nói mà đầu óc cũng mơ hồ theo, trong đầu đều là khẩn trương hay không khẩn trương, có điều việc này lại khiến cậu mất tập trung.
Nhìn điệu bộ hận không thể vò đầu bứt tai của Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng câm nín.
Rốt cuộc là ai sinh con đây?
Hạ Phạm Hành rất nhanh đã chạy về, ôm ngang Quách Tĩnh Tĩnh lên và nói với Trương Thanh: “Ba, phiền ba mang cái rương kia theo hộ con.”
“Ừ! Đúng, cái rương, cái rương!”
Trương Thanh như con ruồi vòng vo mấy vòng, rốt cuộc cũng thấy được cái rương hành lý để ở góc tường.
Bên trong có đồ y chuẩn bị trước cho việc sinh con của Quách Tĩnh Tĩnh, có quần áo cho Quách Tĩnh Tĩnh thay, còn có chăn bỉm, sữa bình, sữa bột các loại, những thứ này đều không thể ném đi.
Vì vậy Hạ Phạm Hành ôm Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh kéo rương hành lý, cả ba người đi ra xe.
Hạ Phạm Hành vừa đạp cần ga vừa gọi điện cho Dương Tuyền.
“A Tĩnh sắp sinh rồi, chúng tôi đang tới bệnh viện, cậu chuẩn bị nhanh lên.”
“Cái gì! Tôi đi ngay đây!”
Dương Tuyền hô to hai tiếng, sau đó là tiếng điện thoại bị ném xuống đất.
Hạ Phạm Hành cũng không quan tâm, ném điện thoại sang ghế bên người lái, sau đó lái khỏi tiểu khu lên đại lộ.
Trương Thanh còn đang lải nhải vấn đề khẩn trương hay không khẩn trương, Quách Tĩnh Tĩnh sợ Hạ Phạm Hành phân tâm nén kéo tay Trương Thanh an ủi y: “Ba, con không sao, cũng không cảm thấy đau lắm, ba đừng khẩn trương.”
“Ừ, ba không khẩn trương, không khẩn trương,” Trương Thanh hít thở sâu, “Ba bình tĩnh, hít hơi… Hà hơi… Hít hơi… hít hơi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe y nói “hít hơi, hà hơi”, cũng không tự chủ mà hô hấp theo tiết tấu của y, thật sự có tác dụng.
Lúc đến bệnh viện, bọn họ đi vào bằng lối đi riêng.
Dương Tuyền cùng Trầm Hà đã chờ sẵn, Diêu Lộ cũng đang chạy từ nhà tới bên này.
“Bây giờ thế nào rồi? Để tôi xem một chút.”
Vào phòng sinh, Trầm Hà kiểm tra cho Quách Tĩnh Tĩnh một chút, đoán chừng còn phải chờ một thời gian nữa.
“Tĩnh Tĩnh, đừng khẩn trương, không sinh đứa nhỏ ra ngay được đâu.
Nếu như cảm thấy giảm đau thì nhớ nói cho tôi, bây giờ đừng quá khẩn trương, không có chuyện gì hết.”
Trầm Hà cười trấn an Quách Tĩnh Tĩnh, biết cậu sinh con đầu lòng, lại còn là đàn ông nên chắc chắn sẽ khẩn trương hơn phụ nữ bình thường, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều.
Vào lúc này lời của bác sĩ là hữu dụng nhất, Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, gật đầu một cái rồi nằm ở đó mà chờ đợi bớt đau.
Y tá thay Quách Tĩnh Tĩnh đổi quần áo, lúc cởi quần Quách Tĩnh Tĩnh có chút quẫn bách.
Dù sao đối phương cũng là phụ nữ, mà người phụ nữ duy nhất cậu nắm tay đời này cũng chỉ có Triệu A Mỹ chứ không còn ai khác, hơn nữa nhà cậu cùng Trương Thanh đều là đàn ông, như vậy việc để cho phụ nữ cởi quần giúp càng khiến cậu ngại thêm.
Hạ Phạm Hành nhìn thấy thì đi tới nói một câu:
“Để tôi đi.”
Y tá có lòng tốt cười một tiếng sau đó tránh ra, Hạ Phạm Hành cẩn thận cởi quần thay Quách Tĩnh Tĩnh, trải khăn sạch trên cáng giường, bên trên đắp chăn mỏng, bây giờ không cần phải mặc quần nữa.
“A Tĩnh, con sao rồi? Có muốn uống chút nước hay gì không?” Trương Thanh sợ Quách Tĩnh Tĩnh khô miệng nên cắm ống hút vào trong ly, luôn miệng hỏi một câu.
Hạ Phạm Hành vẫn đứng ở một bên chờ đợi, khăn lông ở dưới người Quách Tĩnh Tĩnh bẩn hắn sẽ thay giúp cậu, cứ như vậy mà một đêm đã trôi qua.
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không thấy tình huống gì, Trầm Hà bèn gọi Hạ Phạm Hành tới một bên, nói với hắn cùng Dương Tuyền: “Vẫn chưa thấy đỏ, đứa bé cũng chưa tới xoang chậu nữa, nước ối của Tĩnh Tĩnh chảy không ít, chắc không đợi được hai mươi tư giờ đâu.
Nếu như còn chưa có dấu hiệu gì thì tôi đề nghị sinh mổ, nếu không sẽ nguy hiểm cho cả ba và con.
Nếu quả thật muốn sinh mổ thì không bằng chuẩn bị từ bây giờ như vậy Tĩnh Tĩnh sẽ phải chịu khổ đấy, các cháu thấy thế nào?”
Dương Tuyền vội vàng nói: “Vậy thì mổ đi ạ? Còn chờ cái gì nữa?”
Dương Tuyền cũng gấp muốn chết.
Quách Tĩnh Tĩnh sinh con y còn gấp hơn cả Hạ Phạm Hành, đi đi lại lại ở hành lang mấy vòng.
Hạ Phạm Hành trầm giọng nói: “Cháu vẫn muốn hỏi ý Tĩnh Tĩnh.”
Trước đó Hạ Phạm Hành cũng đã hỏi Quách Tĩnh Tĩnh, ý của Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên là muốn đẻ thường, bởi vì Trương Thị đã nói với cậu đẻ thường sẽ tốt cho cơ thể của đứa trẻ.
Người ta thường nói “dưa chín cuống rụng” không phải là không có đạo lý.
Quách Tĩnh Tĩnh không phải người mê tín, nhưng có lúc đối với phương diện này vẫn có mấy phần cố chấp, không phải là mù quáng, chỉ có thể nói là kỳ vọng mà cha mẹ đối với con, bởi vì tất cả mọi người đều hy vọng mình đứa con mình sinh ra có thể khỏe mạnh.
Trầm Hà trải qua nhiều rồi, tất nhiên hiểu ý của Hạ Phạm Hành, vì thế gật đầu nói: “Vậy cháu hỏi thằng bé đi.”
Hạ Phạm Hành đi tới mép giường, ngồi xổm người xuống sờ lên mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc ngón tay Hạ Phạm Hành chạm tới cậu ngay lập tức biết là người nào.
Cậu mở mắt ra quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành dịu dàng cười một tiếng.
Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất sáng, sáng tới nỗi khiến cho hắn mê muội.
“A Tĩnh, bác sĩ Trầm vừa nói với anh, nếu như hai mươi bốn giờ rồi còn chưa thấy đỏ thì chúng ta nhất định phải sinh mổ.
Em muốn chờ một chút hay bây giờ mổ luôn? Thật ra thì anh đã hỏi bác sĩ Trầm rồi, bác sĩ nói đẻ thường không khác mổ bụng là mấy, một cái đau lúc sinh, một cái sinh xong rồi mới đau, cho nên bất kể lựa chọn cái nào thì em cũng sẽ phải chịu khổ.”
Hạ Phạm Hành trìu mến gẩy tóc Quách Tĩnh Tĩnh, hắn nắm lấy tay cậu, đưa tới môi mình mà hôn.
Quách Tĩnh Tĩnh biết, Hạ Phạm Hành nói như vậy là sợ cậu có cảm giác có tội.
Rõ ràng đã nói là đẻ thường rồi nhưng cuối cùng vẫn mổ bụng, cậu biết, Hạ Phạm Hành không nỡ để cậu có cảm giác tội lỗi.
Liếm liếm đôi môi đã khô khốc, Quách Tĩnh Tĩnh mơ hồ nói: “Em muốn chờ thêm chút nữa, nếu quả thực không được thì em sẽ mổ bụng, có thể không?”
“Có thể, dĩ nhiên có thể, em muốn như thế nào đều theo em.” Hạ Phạm Hành đáp lại rất nhanh, thanh âm không cao nhưng tuyệt đối vội vàng.
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại chờ đợi.
Hạ Phạm Hành không rời đi mà đứng ở kia ở bên cạnh cậu, vẫn là Trương Thanh sợ hắn đứng tê chân nên nhét một cái ghế để cho hắn ngồi.
Hạ Phạm Hành ngồi lên băng ghế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Quách Tĩnh Tĩnh.
Tới chạng vạng tối Quách Tĩnh Tĩnh có dấu hiệu đỏ, có điều đây chỉ mới là gian nan lúc ban đầu.
Trầm Hà cùng Diêu Lộ giúp Quách Tĩnh Tĩnh đỡ đẻ, nhân viên sinh mổ cũng ở phòng làm việc chờ đợi thông báo, dựa theo ước định đã quyết định âm thầm với Quá nhiều trước đây mà Trầm Hà mời Trương Thanh cùng Hạ Phạm Hành ra khỏi phòng sinh, không để cho bọn họ ở bên cạnh nhìn.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác còn chưa phải là lúc cực kỳ đau, cậu hỏi Trầm Hà một câu: “Họ ở ngoài có thể nghe thấy tiếng ở bên trong không ạ?”
Trầm Hà đáp: “Họ ở ngay cánh cửa bên ngoài, tôi đã bảo họ đợi ở hành lang nhưng họ không đồng ý, cho nên chắc có thể nghe được.”
Sau khi Trầm Hà nói như vậy, lúc Quách Tĩnh Tĩnh sinh con vẫn cắn răng thật chặt, không hét to, cho dù Diêu Lộ nói với cậu lúc không chịu được thì cứ kêu đi, nhưng cậu không làm như vậy.
Sau một đoạn thời gian đau đến tê tâm liệt phế, đứa trẻ rốt cuộc đã ra đời.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác hai chân mình như đã chết lặng, giơ ở giữa không trung không ngừng run rẩy.
Diêu Lộ ôm đứa trẻ, Trầm Hà dọn rửa sạch cho bé.
“Là một đứa bé trai, rất đẹp, lớn lên sẽ giống Hạ tiên sinh nhiều hơn, nhưng mà cái mũi tương đối giống cháu nha.”
Giờ phút này, Quách Tĩnh Tĩnh ngoại trừ mệt mỏi ra đã không thể bày ra vẻ mặt nào nữa rồi.
Cậy mơ màng nhìn đứa bé trong tay Diêu Lộ, cũng chỉ có thể nhìn thấy được một cục thịt nhăn nheo, căn bản không thấy rõ được dung mạo, toàn thân chẳng khác gì vớt lên từ trong nước.
Cậu nhìn Diêu Lộ vỗ một cái lên cái mông nhỏ của đứa bé, đứa bé oa oa khóc, thanh âm lảnh lót.
Quách Tĩnh Tĩnh gắng sức nhếch miệng, rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt ngủ mê man.
Hạ Phạm Hành, anh có nghe thấy không? Đó là con của chúng ta.
_________________
hai bạn trẻ lên chức ba rồi ~.