Quách Dực dùng năm ngày để hỏi tất cả những người liên quan tới chuyện năm đó mà lão Cát tìm được.
Các phiên bản không đồng nhất, có điều đều có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ là bị ép buộc không biết phải làm sao, tất cả đều là ý của cấp trên.
Càng hỏi về sau, Quách Dực gần như chạm tới bên bờ điên cuồng.
Ông bắt đầu không ngủ không nghỉ truy xét chân tướng, động tác cũng càng ngày càng lớn, hình như hoàn toàn không ngại có người biết nhiều hơn về chuyện này.
Gần đây Quách Lương áp lực rất lớn.
Đã có không ít người có tư giao rất tốt gọi điện thoại tới hỏi, Quách Lương chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng.
Sống tới ngừng này tuổi rồi, già rồi mà vẫn còn phải giả vờ ngây ngốc một lần.
Kha Uyển Vân thấy ông những ngày gần đây luôn bất an, đêm không ngủ, tóc rụng từng nhúm từng nhúm lớn, mới được mấy ngày, giữa đầu đã như hói cả một mảng.
Bà tranh thủ thời gian bảo phòng bếp hầm thuốc bổ đưa tới, nhưng bưng vào như thế nào thì mang ra vẫn thế ấy.
Kha Uyển Vân nóng nảy, nhưng với tính cách nói một không hai của Quách Lương, bà khuyên mấy cũng chỉ có thể bị xua đuổi.
Hôm nay còn quá mức hơn, cơm tối ông cũng không ăn, vừa về liền nhốt mình vào thư phòng.
Kha Uyển Vân ngồi ở đó rầu rĩ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới Quách Lương cực kì thích uống trà hạnh nhân, có điều trà này nhà lại làm không được, chưa nói tới có hơn mười loại gia vị, ấm đồng để chế nước sôi nhà cũng không có.
Kha Uyển Vân không suy nghĩ nhiều, đứng dậy sai tài xế lái xe đưa bà đi mua trà hạnh nhân.
Mua trà về, Kha Uyển Vân bưng trà hạnh nhân còn nóng vào thư phòng.
Quách Lương ngồi ở đó, đưa lưng về phía ánh đèn, suy nghĩ đến nỗi xuất thần, ngay cả bà đi vào cũng không biết.
Kha Uyển Vân đưa trà tới bên cạnh ông, Quách Lương nhìn cũng không thèm nhìn mà đẩy luôn ra.
“Không phải ông thích uống trà hạnh nhân nhất sao? Tôi cố ý mua cho ông đây, ông uống thử chút đi?” Kha Uyển Vân tươi cười, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Tôi không có tâm trạng, không muốn uống, bà lấy đi đi.”
“Dầu gì ông cũng uống chút đi, cơm tối ông cũng chưa ăn nữa, dù chuyện lớn tới mấy thì cũng phải ăn cơm chứ.
Ông như vậy tôi với con gái lo lắng lắm.”
“Đã nói không ăn rồi, sao bà nói nhảm nhiều thế!”
Quách Lương quát lớn một tiếng với Kha Uyển Vân.
Kha Uyển Vân bị dọa đến nỗi ngẩn ra, sắc mặt cũng thay đổi.
“Quách Lương ông đừng có chà đạp lên tấm lòng của người khác như thế có được không? Ông không nói không rằng câu nào, cứ một mình gánh chịu như vậy, ông giỏi hơn ai? Tôi không phải là ngày nào cũng đi theo lo lắng đề phòng cho ông sao?
Kha Uyển Vân quay đầu đi, trừng mắt nhìn, hai vành mắt đỏ ửng, trong mắt đều là nước mắt.
Quách Lương thấy bà như vậy cũng phiền não lắc đầu than thở.
“Không phải tôi muốn nhằm vào bà, chẳng qua bây giờ tôi quả thật không có tâm trạng, bà cũng đừng hỏi, bà không biết thì cũng tốt cho bà.”
Kha Uyển Vân không cho rằng như vậy.
“Như thế nào là tốt cho tôi? Ông ở bên ngoài làm gì trở về cũng không thèm nói với tôi, những năm nay ông giống như đang rất chán ghét tôi vậy.
Hai ta ngủ chung một cái giường nhưng tôi càng ngày càng không biết cả ngày ông đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng muốn tìm ông trò chuyện một chút, thấy ông mệt mỏi như vậy lại không nhẫn tâm.
Quách Lương, có phải ông rất hối hận vì đã cưới tôi hay không?”
“Đều là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, bà đang nói cái gì thế!”
Lúc còn trẻ Kha Uyển Vân bởi vì chuyện của Quách Tử Chương mà vẫn luôn tồn tại ngăn cách với phương diện này.
Quách Lương là người biết điều trung hậu, với thân phận của ông làm sao có thể không có ai muốn đi theo.
Ông trước kia cũng từng động tâm, sau đó xảy ra chuyện của Quách Dực, Quách Lương đột nhiên đã hiểu ra, con người sống ở trên đời này có thể có người luôn sát cánh ở bên đã là đủ lắm rồi.
Bất kể như thế nào thì sau đó Kha Uyển Vân biến thành như vậy, Quách Lương cũng có trách nhiệm.
Năm đó ông không nói chuyện Quách Tử Chương cho Kha Uyển Vân nên quả thật đã tạo ra tổn thương nhất định trong lòng bà.
Hôm nay ông cũng già rồi, nội tâm cũng không còn kiên cường nữa, Kha Uyển Vân khóc lóc kể lể như vậy, Quách Lương thở dài, nói chuyện Quách Bình và Quách Dực cho bà nghe.
Sau khi Kha Uyển Vân nghe xong cũng hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi.
“Như vậy nói, chú hai gần đây mọi chuyện không thuận đều là… Đều có liên quan tới chú Tư?”
Quách Lương nhấp mím môi, không nói ra lời, có điều với thái độ này của ông không cần nói Kha Uyển Vân cũng hiểu.
“Vậy…” Kha Uyển Vân nắm chặt hai tay, “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể nhìn anh em họ tương tàn, phá hủy căn cơ của Quách gia được.
Quách Lương, chuyện này ông phải khuyên nhủ chú Tư, vì một tên người ngoài, không đáng giá.”
“Tại sao lại là người ngoài?” Quách Lương mặt đầy u tối, “Đối với A Dực mà nói, Mộc Thanh là người yêu của nó, là ba của con nó, sau này bà đừng nói như vậy nữa.
Nếu để cho A Dực nghe thấy thì bà biết đấy, nó mà điên lên thì không thể nào lường trước được hậu quả.
Kha Uyển Vân run lên.
Bà nhớ tới dáng vẻ lúc nổi giận của Quách Dực, cả người cũng không nhịn được mà run rẩy.
Trong bốn người con của Quách gia, người Kha Uyển Vân sợ nhất chính là Quách Dực, cho dù là năm đó khi Quách lão gia vẫn còn sống thì người Kha Uyển Vân sợ nhất cũng vẫn là Quách Dực.
Kha Uyển Vân nhìn Quách Lương hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Chuyện này ông phải giúp chú hai, không thể để cho…”
“Giúp? Làm sao giúp được?” Quách Lương cắt ngang lời Kha Uyển Vân, “Hai bên đều là em trai tôi, lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là ruột thịt máu mủ, bà bảo tôi làm sao giúp đây? Huống chi với tính cách của A Dực, nếu nó đã hạ quyết tâm làm một việc gì đó rồi, bà cho rằng tôi có năng lực ngăn cản được không?”
“Làm sao lại không có, về công chức vị của ông cũng không thấp hơn chú Tư, huống chi ông dễ dàng nhúng tay hơn chú ấy nhiều, về tư ông còn là anh cả của chú ấy, anh cả như cha mà.”
Quách Lương lắc, chậm chạp nói từng chữ từng câu: “Bà còn không hiểu sao? Nếu như những người đó thật sự quan tâm tới mặt mũi của tôi thì cuộc sống ngày nay của Quách Bình cũng sẽ không thành như vậy.
Thế cục rất rõ ràng, giữa tôi và A Dực, rõ ràng A Dực nói còn hữu dụng hơn, huống chi những gì thằng hai năm đó đúng là rất thất đức.
Hôm nay A Dực muốn trả thù cũng là lỗi của thằng chú tư, phải do nó tự mình gánh…”
“Chú tư làm sao có thể như vậy được? Đây đâu phải chuyện riêng của chú hai, đây là muốn phá hủy Quách gia đó!” Kha Uyển Vân trách cứ, trách Quách Dực làm việc không quan tâm tới hậu quả, không niệm tình thân.
Quách Lương lạnh mặt nhìn bà, thấp giọng hỏi: “Nếu như có người muốn mạng của Tử Hãn, thậm chí đối phương còn là người thân của bà, bà sẽ chỉ thờ ơ như vậy sao?”
Sắc mặt Kha Uyển Vân cứng đờ.
Bà dĩ nhiên không làm được.
Nếu như có người động tới Quách Tử Hãn, bất kể đối phương là ai, cho dù có phải liều mạng bà cũng bảo vệ con trai mình, mà bây giờ mấu chốt là, câu nói kia của bà đã khiến Quách Lương mất hứng.
Quách Lương tính tình ngay thẳng, năm đó tiếp tục lừa gạt chuyện kia nguyên nhân rất lớn là bởi vì Quách lão gia.
Bây giờ nhìn lại, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng quên chuyện này.
Kha Uyển Vân đang suy nghĩ không biết làm thế nào để trấn an Quách Lương, ngoài cửa liền nghe thấy có người gào thét.
“Anh cả! Anh cả!”
Là chú ba Quách An.
Quách An hoang mang rối loạn vào cửa, sắc mặt đều thay đổi.
Ông ta trực tiếp nhào thẳng tới phía Quách Lương.
“Anh cả, anh hai nói chú tư hại anh ấy, rốt cuộc có phải không?”
“Chú nghe ai nói bậy thế!” Quách Lương không quá tình nguyện nói chuyện này cho Quách An.
Quách An tính tình mềm yếu, Quách Lương sợ ông ta biết rồi lại không chịu nổi.
“Anh cả, anh đừng gạt em,”, sắc mặt Quách An vô cùng ảm đạm, “Anh hai đã nói hết rồi, chính là chú tư đang hại anh ấy, anh hai sẽ không vu hãm cho chú tư.”
“Quách Bình? Quách Bình đâu? Chú bảo chú ấy tới đây.” Quách Lương cũng muốn nhân cơ hội trò chuyện một chút với Quách Bình một chút, nhưng gần đây Quách Bình ẩn mình rất kỹ.
Thành thật mà nói, trong loại thời gian đặc biệt này, Quách Lương phải tới chủ động đơn vị tìm ông ta, càng khiến cho người ta hiểu lầm, cho nên từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, Quách Lương cũng không thấy Quách Bình.
“Anh hai uống nhiều nên bất tỉnh nhân sự rồi.
” Quách An nói, “Anh ấy ra sức nói A Dực không niệm tình, xem anh em ruột mình như kẻ thù rồi coi kẻ gây họa là bảo bối.
Anh cả, nhất định là cái tên Mộc Thanh đó bảo chú tư về trả thù cho anh hai, nhất định là hắn! Năm đó anh hai đưa hắn vào phòng giam, sai người cưỡng bức hắn ta, thiếu chút nữa đã hại chết con trai hắn.
Khi ấy hắn nói, hắn thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh hai, không nghĩ tới hắn…”
“Chú ba!” Quách Lương vỗ bàn đứng dậy, quát một tiếng thật lớn ngăn lại Quách An, “Đừng nói nữa!”
Quách An còn chưa biết chuyện gì, Kha Uyển Vân nhìn ra hướng cửa, sợ hãi kêu một tiếng tựa như thấy cửa.
Quách Dực đứng ở kia, toàn thân toát ra lệ khí, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu như máu.
Thấy mọi người đều nhìn về mình, khóe miệng Quách Dực nhếch lên một độ cong quỷ dị.
“Sao không nói tiếp? Anh ba, nói tiếp đi chứ.”
Quách An sợ hãi, chống hai tay lên mặt bàn, hai chân như nhũn ra.
Quách Lương dè dặt nhích tới gần Quách Dực hai bước, thấp giọng nói: “A Dực, chú bình tĩnh chút, chuyện không giống như chú nghĩ đâu.
Mộc Thanh còn sống thật tốt, đây chính là chứng minh, không phải sao?”
Quách Lương không thể đi tới bên người Quách Dực, Quách Dực như gió vọt tới trước mặt Quách An, túm cổ áo Quách An lên và hét: “Nói!”
“A!” Quách An nhắm hai mắt lại muốn tránh, ông ta căn bản không dám nhìn mặt Quách Dực.
“Tôi bỏ anh nói anh có nghe hay không!”
Quách Dực đẩy Quách An té ngã trên đất sau đó nện một quyền lên trên mặt ông ta.
Quách An co rụt lại oa oa kêu khóc nhưng vẫn không mở miệng.
“Quách Dực chú điên rồi, dừng tay ngay!” Quách Lương tới kéo ông ra, tuy nhiên Quách Dực trẻ tuổi, khí lực dồi dào, ông làm sao có thể cũng được, bản thân ông cũng bị ăn mấy phát.
Ông vội vàng nói với Kha Uyển Vân đang kinh ngạc đến ngây người ở một bên, “Uyển vân, bà đi ra ngoài trước đi, mau!”
Kha Uyển Vân sợ hãi vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa ra cửa liền đụng phải Quách Bình cả người toàn mùi rượu.
“Chị dâu, chị… chị sao thế?”
Kha Uyển Vân tỉnh hồn, vội vàng chỉ vào thư phòng nói: “Chú hai, chú tư điên rồi, ngay cả hai anh của chú ấy mà chú ấy cũng đánh, chú ấy thật sự hoàn toàn điên rồi!”
“Cái gì?”
Mặt Quách Bình đỏ lên, không biết là lửa giận hay là do men rượu mà cả mặt và cổ đều đỏ thấu.
Ông ta né người tránh khỏi Kha Uyển Vân, sải bước đi vào thư phòng.
Trong thư phòng đã loạn thành một đoàn, Quách An khóc chảy hết nước mắt nước mũi lăn ở trên đất.
Khí thế của Quách Dực giống như một con chó sói điên, Quách Lương kiềm chế hai cánh tay của ông vì khí lực đó mà lảo đảo, dưới chân không vững, tùy thời đều có thể ngã xuống.
“Quách An, anh ta làm chuyện chỉ có anh rõ ràng nhất.
Hôm nay nếu anh không nói rõ thì đừng hỏng ra khỏi được cái cửa này!”
Quách Dực vẫn còn đang tức giận mà mắng chửi, nửa bên mặt của Quách An đã sưng vù, còn đâu nhìn vẫn ổn, chắc là nỗi sợ hãi còn nặng hơn cả việc bị thương.
Kha Uyển Vân đứng ở bên ngoài nhìn vào, đã trễ thế này người trong cũng bị đánh thức, bà coi như vẫn còn tỉnh táo bảo bọn họ trở về phòng, bất kể nghe thanh âm gì cũng không được phép đi ra.
Bà ngồi ở trên đất ở cửa, cả người xụi lơ, chẳng còn chú ý tới hình tượng.
Quách Bình thấy Quách Dực như vậy thì trước tiên kéo Quách An qua ghế salon, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn Quách Dực.
“Mày muốn biết cái gì, tao đang ở đây, mày muốn biết đúng không? Được, mày hỏi tao đi, chuyện tao đã làm không ai hiểu rõ bằng tao, tao con mẹ nó nói cho mày tất!”.