“Thật không có mà, chỉ là em hơi nhớ anh thôi.” Quách Tĩnh Tĩnh rụt vào trong chăn.
Cậu không dám lớn tiếng, cậu không muốn để Hạ Phạm Hành nghe ra tâm trạng tồi tệ của mình, cũng không muốn để Quách Tử Chương lo lắng.
“Haha, ngoan, anh cũng nhớ em.”
A Tĩnh, em chờ một chút nữa, chờ một chút nữa là anh có thể trở lại bên cạnh em rồi.” Giọng điệu của Hạ Phạm Hành không cao nhưng tuyệt đối thiết tha.
“Vâng.” Quách Tĩnh Tĩnh đáp ứng, vành mắt có hơi cay cay.Thật ra thì cậu không muốn khóc, nhưng giống như một phản ứng tự nhiên vậy, sau khi ê ẩm sưng, vành mắt bắt đầu hơi nóng lên.
“Đúng rồi, anh nghe nói Tử Chương trở lại rồi?” Cái này dĩ nhiên là Dương Tuyền nói cho hắn biết.
Dương Tuyền còn khoe khoang với hắn, rằng Quách Tử Chương vì y mà cố ý hoàn thành nhiệm vụ trở về nước trước thời gian đã định, có thể thấy Quách Tử Chương không thể rời khỏi y đến nhường nào.
“Dạ, trở lại rồi, anh Chương nói anh không có ở đây, anh ấy không yên tâm.”
“À.”
“Sao thế?” Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu Hạ Phạm Hành làm sao bỗng nhiên lại cười lên.
Vì vậy Hạ Phạm Hành nói hết cho Quách Tĩnh Tĩnh về cuộc điện thoại giữa Dương Tuyền và hắn, bao gồm cả việc y khoe Quách Tử Chương không nỡ bỏ y như thế nào.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong cũng cảm thấy rất buồn cười.
“Dương Nhị Tuyền thật ngu ngốc.”
“Đúng vậy, bây giờ không biết cậu ta đang đắc ý tới nhường nào nữa! Đúng rồi, bà em sao rồi?”
Nói tới cái này, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thoải mái.
“Ông nội em đang ở viện, bà nội ở cạnh ông ấy không chịu đi, ba em muốn để bà nội đi Nam Kinh cùng cô, có điều bà nội không quá tình nguyện.
Ba em nói ông ấy sẽ giúp cô khuyên nhủ bà nội.”
“Chuyện này anh cũng đã nghe em nói rồi.
Thật ra thì, với sự hiểu biết của anh về bà em, cho dù là ai khuyên cũng không có tác dụng nhiều lắm, ” Hạ Phạm Hành nói, sau đó dừng một chút rồi lại hỏi, “Nghe nói mấy người Yamada đến nhà bà em làm loạn? Ba cũng bị bọn họ ngộ thương nữa?”
“Ừm, bị thương ngón tay, nhưng không phải rất nghiêm trọng.”
“Nhưng em vẫn rất tức giận.”
“Phải, mặc dù em không biết quá trình cụ thể, anh Chương sợ em lo lắng nên cũng không nói tỉ mỉ, nhưng để ông nội em tức giận tới mức trúng gió nhập viện thì chắc chắn chuyện này không nhỏ, ba em không sao có lẽ là do may mắn.
Sau chuyện này nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó, bọn họ đền nổi không?’
Quách Tĩnh Tĩnh càng nói càng giận, Hạ Phạm Hành biết, Quách Tĩnh Tĩnh quan tâm Trương Thanh rất nhiều, có lúc ngay cả hắn thấy cũng không nhịn được mà thất ghen tị, cũng may hắn cũng không phải kẻ tranh cãi vô lý.
Hắn biết, nếu như người bị thương đổi thành mình, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ vì hắn mà bất bình như vậy.
“A Tĩnh, em đừng lo lắng, rất nhanh thôi bọn họ sẽ không có thời gian để quấy rối bà nội em nữa đâu, bản thân còn lo chưa xong nữa.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu, hỏi: “Tại sao?”
“Rất nhanh em sẽ biết thôi.” Hạ Phạm Hành hiển nhiên cố ý muốn vòng vo, “Còn về phần Trương Kỳ thì càng không cần phiền lòng nữa rồi, bọn họ thật sự coi Tứ gia của Quách gia là ăn chay sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhớ tới hôm đó nhận được điện thoại của Quách Tử Chương, nói Trương Thanh bị thương, lúc đó Quách Dực đổi sắc mặt rất nhanh, cũng biết Trương Kỳ chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Nghe Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy, tâm tình của Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng khá hơn nhiều lắm, hiếm thấy Hạ Phạm Hành lần này cũng không thúc giục cậu cúp điện thoại sớm nghỉ ngơi, hai người cứ như vậy trò chuyện, có lúc kết thúc một đề tài hai bên cũng sẽ dừng lại mấy phút, có điều ai cũng không cảm thấy phiền não, cũng chưa từng nghĩ muốn cúp điện thoại.
Hai bên lại tìm một đề tài mới, tiếp tục tán gẫu.
Thật ra thì Hạ Phạm Hành sao lại không biết tâm trạng của Quách Tĩnh Tĩnh không tốt chứ? Cho dù có cúp điện thoại thì chắc cậu cũng không ngủ được, so với việc cúp xong lại lo lắng vô ích thì không bằng việc trò chuyện cùng cậu.
氺
Sau khi Trương Thanh nghe tiếng bước chân rời đi ngoài cửa mới buông lỏng tay, tùy ý Quách Dực tiếp tục che miệng mình.
Y mở mắt nhìn xà nhà, âm thầm kéo chăn che mông mình lại.
“Em che giấu cái gì!”
Quách Dực có phản ứng, ông cũng không muốn để hai người Quách Tĩnh Tĩnh nghe thấy động tĩnh nữa, chỉ có thể thấp giọng gào thét, cực kỳ giống như một con thú khốn khổ.
“Khó trách cho tới tận bây giờ em cũng không để cho anh nhìn em tắm, mỗi lần thay quần áo nếu không phải là đưa lưng về phía anh thì cũng lén lén lút lút, hóa ra là em còn đang cất giấu một ‘kinh hỉ’ lớn như vậy, chờ lấy mạng tôi!”
Hai mắt của Trương Thanh trống rỗng, y như không nghe thấy, không nhìn thấy, giống như vò đã mẻ lại sứt, vậy quan tâm làm chi.
“Mộc Thanh!” Quách Dực tức giận muốn bóp cổ y nhưng lại chẳng thể làm được, chỉ có thể thu tay lại, “Em vẫn không chịu nói gì sao?”
Ánh mắt trong veo của Trương Thanh nhìn về phía ông, đôi môi bị cắn chặt mà đỏ thẫm như máu.
“Em không có bệnh, em không muốn gặp bác sĩ.
Nếu như anh muốn sống tốt với em thì chúng ta hãy như trước đây, anh đừng đụng vào em.”
“Không thể nào!” Quách Dực đáp lại vô cùng dứt khoát quyết tuyệt.
“Vậy được, vậy chúng ta chia tay!” Trương Thanh bò dậy, kéo chăn che kín từ eo trở xuống, cứng cổ trợn mắt nhìn Quách Dực.
ngôn tình hoàn
Quách Dực cảm thấy người như Trương Thanh là điển hình của Tiểu Cường đánh mãi không chết, vừa lấy hơi đã muốn bay lên cao, rõ ràng yếu như gì ấy nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn bất kì ai khác.
“Có phải em cho rằng anh không dám giết chết em không, hửm?” Quách Dự đưa tay bóp cằm Trương Thanh.
“Hừ!” Trương Thanh liếc mắt, hết sức khinh thường hừ một tiếng.
“Trương Thanh!” Quách Dực thiếu chút nữa đã cắn nát răng.
Trương Thanh trợn mắt nhìn ông mà quát: “Anh không dám, căn bản là anh không nỡ!”
“Em!”
Quách Dực giơ tay lên, nhưng giơ nửa ngày cũng không thể hạ xuống, bên trong tức sắp ói máu.
Quách Dực vừa mới bệnh nặng mới khỏi, bị kích thích như vậy lập tức tê liệt ngã xuống giường, hồi lâu không bò dậy nổi.
Trương Thanh tránh sang một bên nhìn một hồi, dùng mũi chân đá đá Quách Dực: “Đừng giả bộ, anh đừng hòng gạt em.”
Quách Dực bực bội hừ một tiếng, không động đậy.
Tim Trương Thanh như con kiến trên chảo nóng, vò đầu bứt tai nhìn một hồi, mặc xong quần lót bốn khố thì tới gạt tóc ở trên trán Quách Dực đi.
Quách Dực thuận thế nhào lên, ôm lấy eo Trương Thanh.
“Anh làm gì đó!” Trương Thanh vừa tức vừa giận, thầm chửi mình là heo, rõ ràng biết là trò lừa bịp mà còn mềm lòng.
“Đừng động, anh không đụng tới em.
Anh rất khó chịu, em để cho anh ôm một lát.”
Trương Thanh nghe giọng nói của ông cũng thấy đáng thương, thế nên thu cánh tay đang muốn đẩy ra của mình lại.
“A Thanh, sau này em đừng nói chia tay như vậy nữa, em nói gì anh cũng đồng ý, chỉ cần đừng nói chia tay, được không?”
Thanh âm của Quách Dực như sắp khóc vậy, Trương Thanh cũng thấy thật áy náy.
“Trong lòng em không nghĩ như vậy, chỉ là em… Chỉ là trong lúc cuống cuồng thì nói ra mà thôi.” Trương Thanh ngẩn ngơ, “Sau này em không nói nữa, nói nữa anh vả vào miệng em đi.”
Quách Dực vùi đầu ở chân y, ồm ồm nói: “Sao anh chịu được…”
Trương Thanh không nhịn được mà cười lên, mi mắt cong cong nhìn Quách Dực, giúp ông sửa sang lại mái tóc mới vừa bị mình xoa loạn.
Quách Dực nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự yên lặng sau bão táp này, một cái tay mò lên thắt lưng y.
Trương Thanh híp mắt, phía tay hơi dùng một chút lực, Quách Dực cảm giác da đầu sắp bị kéo xuống rồi, hơn nữa lực đạo của Trương Thanh càng ngày càng lớn.
Quách Dực cắn răng, không buông tay, cứng rắn sờ lên vết thương ở trên chân y.
Cả người Trương Thanh đều nổi hết da gà, thần kinh ở chân cũng trở nên căng thẳng.
Y nhìn chằm chằm động tác của Quách Dực, cũng may trừ tay ra, Quách Dực gần như con cá chết, nằm bất động.
Lúc ngón tay sờ lên, bắp thịt của Trương Thanh rụt một phát.
Quách Dực sờ rất cẩn thận, như đang cù lét vậy.
Ngón tay ông tỉ mỉ mô tả vết thương kia, gần như không chỉnh tề, hẳn là bị vật không bén rạch ra, hơn nữa lúc ấy vết thương này không được xử lí tốt, vết sẹo lồi ra, giống như là một con rết bám ở trên đùi.
Quách Dực càng sờ càng tê dại, có điều không phải là thân thể mà là tim, tê dại đến nỗi sắp không thở nổi.
“Làm sao lại bị thương?” Thanh âm của Quách Dực khàn khàn pha lẫn với thê lương.
“…” Trương Thanh trầm mặc một hồi rồi mới trả lời, “Bị móc sắt rạch phải.”
“Ai làm?”
“Tự em.”
“… Tại sao?”
Trương Thanh không trả lời, Quách Dực đợi mãi, y cũng không mở miệng nữa.
Quách Dực giật giật đầu, chưa được bao lâu Trương Thanh đã cảm giác được trên đùi hơi ấm ấm.
Trương Thanh cúi đầu nhìn sau ót Quách Dực mà rơi lệ, thiếu chút nữa đã nhỏ lên trên tóc ông.
Y lật đật lấy tay lau sạch.
Trương Thanh cắn môi không dám phát ra âm thanh, Quách Dực cũng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng hít mũi một cái.
Trương Thanh xoa đầu Quách Dực: “Đều đã qua rồi, anh cũng đừng hỏi nữa, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì thì nói tới làm chi? Thật ra thì vết sẹo này… Cũng thật đẹp, như một con sâu ở trên chân vậy.
Hơn nữa, trên người đàn ông có chút sẹo cũng là chuyện vinh quang, chẳng lẽ trên người anh không có sao? Vết thương ở miệng buồng tim kia của anh là vết thương do đạn bắn sao? Như một mặt trời vậy, cực kì đẹp mắt!”
“Lần đó anh thiếu chút nữa đã chết ở trên bàn mổ.
Sau khi lấy đạn ra vẫn luôn không ngừng chảy máu, anh ở bệnh viện truyền nước biển cũng gần bảy ngày, đó là lần đầu tiên anh mơ thấy em.
Trước kia anh không nằm mơ được, anh mơ thấy em tới đón anh, nói phải dẫn anh đi lưu lạc.
Anh không chút do dự duỗi tay về phía em, vừa mở mắt đã thất lão Cát ở trước giường anh khóc tới độ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Anh tức mà thiếu chút nữa đã bị sốc, nếu không phải là tình trạng thân thể không cho phép, lúc ấy anh đã muốn đánh chết lão đó rồi.
Nếu không phải do lão ta, anh có lẽ đã có thể nắm lấy tay em.”
Trương Thanh che miệng, thiếu chút nữa đã khóc ra thành tiếng.
“A Thanh, anh biết, anh biết em sợ, em không muốn nói anh có thể không hỏi, nhưng chúng ta tìm bác sĩ khám một chút có được hay không?” Quách Dực nhẹ nhàng nói, mang ý cầu xin không rõ.
Người đàn ông này luôn có dáng vẻ duy ngã độc tôn, ngay cả lúc cầu xin người khác cũng mang tư thái của đại gia, nhưng bây giờ loại cảm giác này cũng đã biến mất.
“A Thanh, không có ai đối mặt với người mình thích mà lại không muốn đụng chạm, chẳng lẽ em một chút cũng không muốn anh sao?” Quách Dực hỏi ngược lại.
Trương Thanh ngẩn người, nhìn Quách Dực, lẩm bẩm nói: “Em có bệnh, tâm của em có bệnh rất nghiêm trọng.
Năm đó lúc nhận nuôi A Tĩnh em đã khóa nó ở trong phòng, khóa tận năm năm, thật ra thì không phải là em sợ nó chạy loạn, mà em sợ sẽ có người tới cướp nó đi khỏi em, giống như A Chương năm đó vậy, sau đó…”
Trương Thanh nuốt nước miếng, nức nở nói: “Sau đó nói với em là con em chết rồi.
Bọn họ nhét một cơ thể bé nhỏ lạnh như băng vào tay em, bọn họ nói đứa trẻ đã chết, chết…”
“A Thanh!” Quách Dực kéo y vào trong ngực, “Bọn họ lừa gạt em, đó đều là giả, Tử Chương bây giờ rất tốt, không phải sao? Em đã gặp được thằng bé, nó rất khỏe mạnh.”
Trương Thanh nắm lấy quần áo Quách Dực mà kêu khóc: “Không phải em không nói cho anh, là em không nói ra được.
A Dực, cái gì em cũng không nói được, những hình ảnh kia hiện lên rõ ràng trong đầu em, nhưng một chữ em cũng không nói được, em cũng quả thật không muốn để cho anh biết, em sợ anh biết rồi sẽ nổi điên với em.
A Dực, em là người điên, thật đấy, em chính là một người điên, bọn họ cũng nói như vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy.”
Thanh âm của Trương Thanh không lớn nhưng cũng không nhỏ, tiếng kêu khóc Quách Tử Chương ở ngoài phòng nghe rất rõ ràng.
Anh cúi đầu ngồi ở đó, trong mắt là một mảnh ướt át cùng đỏ ửng.
Sau đó Quách Dực không nói tới chuyện khám bệnh nữa.
Ông hát cho Trương Thanh nghe một bài hát, một bài hát lưu hành trong niên đại của họ, có nhiều chỗ đã quên mất lời, Quách Dực liền hát nhạc chế, cứ như vậy, ngược lại cực kỳ giống một khúc hát ru, mà bài hát này Quách Dực hát suốt hơn nửa đêm.
________
Lời của editor: tội nghiệp Trương Thanh thật sự… và cả Quách Dực nữa..