Nhà Có Chính Thê

Chương 227: Bị Quách Dực đùa bỡn





Trương Vu Hà ở trong phòng khách, mò bao thuốc lá hút xong mới đứng lên. Ông ta đi tới cửa phòng của Trương Quốc Phú. Lúc này Trương Quốc Phú vừa mới ngủ, còn Quách Dực đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần đầu tiên tiếng động vang lên ở cửa ông cũng mở mắt.

Vén chăn lên, Quách Dực đi tới kéo cửa ra, Trương Vu Hà hiển nhiên không nghĩ tới cửa lại mở nhanh như vậy. Thấy thần sắc thanh minh trong mắt của Quách Dực, trong lòng Trương Vu Hà cảm thấy khó hiểu không rõ. Người đàn ông này biết ông ta sẽ đến tìm mình sao? Chẳng lẽ nói, ông nguyện ý hỗ trợ?

Trương Vu Hà há miệng, đối mặt với ánh mắt thản nhiên của Quách Dực đột nhiên cảm thấy nói không nên lời.

"Đi ra ngoài rồi nói đi."

Ông ta không lên tiếng, Quách Dực mở miệng trước rồi từ bên người ông ta đi ra ngoài. Trương Vu Hà nghiêm mặt đứng một hồi rồi mới đi theo.

Gian nhà chính không phải chỗ nói chuyện thích hợp, dễ dàng bị nghe thấy, Trương Vu Hà tất nhiên không hy vọng bất kỳ ai biết được chuyện này, vì thế hai người đi ra ngoài, đứng ở đầu sông điền mà nói chuyện. Ở đây nhà nối tiếp nhà, trừ đầu sông điền ra thì không thể nói chuyện ở chỗ nào khác nữa.

Quách Dực nhìn mặt sông tĩnh lặng ở dưới chân mình, hỏi: "Có lời gì thì nói thẳng đi."

Trương Vu Hà cau mày, nhìn Quách Dực rồi hỏi: "Anh cùng Trương Thanh..."

"Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi, nếu như anh muốn hỏi chuyện này thì không bằng chúng ta về phòng ngủ đi."

Tuy rằng Quách Dực nói xin lỗi nhưng giọng điệu lại không phải như vậy, tóm lại Trương Vu Hà không có nghe ra được nửa điểm khách khí, ngược lại còn cảm thấy trong thần thái của Quách Dực mang theo cả tư thái và sự ngạo mạn mà chỉ cấp trên mới có.

Trương Vu Hà cắn răng, dừng một chút rồi mới hỏi tiếp: "Liên quan tới chuyện ngày hôm trước tôi đã xác nhận với Trương Kỳ rồi. Đúng là Trương Kỳ không hiểu chuyện..."


"Không hiểu chuyện?" Quách Dực đột nhiên nâng cao âm lượng."Cậu ta là con nít ba tuổi sao? Coi như vậy đi thì một đứa trẻ ba tuổi cũng không thể làm ra những việc không hiểu chuyện như vậy được!"

Sắc mặt Trương Vu Hà trở nên cứng đờ: "Nó còn là vị thành niên..."

"Đây là Trung Quốc, ở Trung Quốc cậu ta đã trưởng thành rồi." Quách Dực lạnh lùng đáp, "Biết người ta rất có thể sẽ kiện cậu ta tội gì không? Thuê người giết người đấy!"

"Không!" Trương Vu Hà kinh hãi, "Tôi đã hỏi Trương Kỳ rồi, nó nói nó không có giết người, cũng không có gan mà đi giết người!" Quách Dực cười lạnh: "Thật sao? Các người có chứng cớ không? Người ta có chứng cớ đấy, hơn nữa con trai của anh quả thực không biết trời cao đất rộng là gì. Chắc cậu ta đã nói nhiều lần câu muốn giết người ta rồi đúng chứ? Những lời này lên tòa án vẫn coi là chứng cứ như thường nhé."

Trương Vu Hà bị nghẹn họng không nói được gì. Trương Kỳ dĩ nhiên đã từng nói, chỉ riêng ở trước mặt ông ta cũng đã nói không biết bao nhiêu hồi, coi như giết người không thành công thì cũng không thoát khỏi tội cố ý giết người, tội danh này cũng không nhẹ.

Quách Dực thở một hơi, mắt nhìn về phía đông.

"Chưa tới hai ba giờ nữa là trời sáng rồi. Một ngày mới sắp bắt đầu."

Trương Vu Hà cúi đầu, thật lâu sau, ông ta mới khàn giọng cất lời: "Có thể... Có thể xin ngài giúp chuyện này được không?"

"Ừ?" Quách Dực cố làm vẻ giật mình."Cũng đừng gọi tôi như vậy, tôi thật sự chịu không nổi."

Trương Vu Hà ngẩng đầu nhìn ông, hạ thấp tư thái nói: "Xin ngài giúp tôi chuyện này, kính nhờ ngài."


Quách Dực không lên tiếng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mà nhìn ông ta.

Trương Vu Hà cảm thấy khó chịu. Ông ta thật sự chỉ muốn xoay người rời đi ngay lập tức. Ông ta rõ ràng có thể cảm nhận được ác ý ở người đàn ông này. Cho dù đã từng gươm súng sẵn sàng với Trương Thanh thì ông ta cũng không cảm nhận được sự lăng nhục rõ ràng như vậy, nhưng người đàn ông này lại khiến ông ta có cảm giác tràn đầy châm chọc.

"Xin ngài..." Giọng Trương Vu Hà khàn đi. Ông ta siết chặt nắm đấm, "Xin ngài gọi điện cho đồn cảnh sát nói một tiếng, hủy việc báo cảnh sát đi, có thể không?"

Quách Dực nhíu mi nhìn ông ta. Trăng sáng rọi vào mặt sông, ánh trăng sáng chiếu lên nửa bên mặt của ông, tựa như một ác ma.

"Tôi biết, chỉ cần người báo án nói rõ ràng sự tình, chứng minh không tồn tại chuyện phạm tội là có thể rút án."

"Anh nhất định muốn tôi gọi cho cảnh sát nói ngọn nguồn mọi chuyện sao?" Quách Dực hỏi ngược lại, nụ cười có phần u mịch.

Trương Vu Hà hít sâu mấy lần: "Không, ngài có thể đổi thành cái khác, chỉ cần ngài có thể chứng minh chuyện này thuộc về chuyện nhỏ là có thể rút án được rồi. Bây giờ chỉ mới trót miệng uy hiếp, còn chưa có xảy ra nguy hại quá lớn đối với xã hội, đây không phải là vụ án công tố, có thể hủy được, tôi biết mà."

Quách Dực nhìn Trương Vu Hà từ trên xuống dưới, châm biếm: "Ông ở Nhật Bản lâu thế mà lại hiểu luật pháp Trung Quốc rõ ràng đấy."

"Dĩ nhiên, " Trương Vu Hà hắng giọng, không có chút khí lực nào mà nói một câu."Bản thân tôi chính là người Trung quốc."

"Thế à? Trương Kỳ thì sao? Cậu ta có phải không?"


Trương Vu Hà thông suốt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Quách Dực. Quách Dực híp mắt một cái, ông biết, ông đã đoán đúng.

"Ngài... Ngài có ý gì?"

"Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không thể được sao?"

Trương Vu Hà rời tầm mắt sang một bên, mập mờ cái nào cũng được mà trả lời một câu: "Nó là con trai của tôi."

Đúng, là con trai của ông ta, nhưng nó cũng là con trai của Yamada Edako.

Nhìn Trương Vu Hà như vậy, Quách Dực cảm thấy thật vô nghĩa. Ông có thể cảm nhận được Trương Vu Hà đang vùng vẫy. Có lẽ người này cũng không có ác ý như trước đây đã thể hiện, ông ta nhìn cường thế mà ác liệt, nhưng trong xương tủy lại chảy dòng máu của Trương Quốc Phú. Ông ta cũng như Trương Quốc Phú, làm một người đàn ông quả thực quá mức hèn yếu.

Người như vậy không kích dậy nổi ý muốn chiến đấu của Quách Dực. Quách Dực ngáp một cái: "Tôi mệt rồi, về ngủ đây."

Trương Vu Hà thấy ông nói xong thì đi về thật, bèn vội vàng kéo tay ông lại: " Chờ một chút, vị tiên sinh này! Ngài còn chưa trả lời tôi!"

"Trả lời cái gì?" Quách Dực nháy mắt mấy cái, mặt đầy vô tội, "Vốn dĩ tôi đâu có báo cảnh sát."

"Cái gì!"

Trương Vu Hà giận dữ, gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng. Ông ta trợn mắt nhìn Quách Dực, có lẽ trong lòng hẳn muốn bóp chết ông lắm. Ông ta cũng bốn mươi năm mươi tuổi đầu rồi mà lại bị một người lừa gạt như vậy, có là ai thì cũng không thể chịu nổi.

Quách Dực đưa ra một tay, khoác lên trên vai của Trương Vu Hà. Ông hơi đưa cằm về phía trước, đến gần tai của Trương Vu Hà lạnh lùng nói: "Ai mà thèm quan tâm tới chuyện hư hỏng nhà mấy người chứ? Đối với tôi mà nói, trừ Trương Thanh và cha mẹ em ấy ra, bất kỳ ai có sống có chết thế nào cũng không liên quan tới tôi. Nhưng mà, có chuyện này đừng trách tôi không cảnh cáo anh, chuyện Trương Kỳ hại Tĩnh Tĩnh chúng tôi sẽ không để yên đâu!"


Không biết tại sao mà dường như có một cỗ khí lạnh dâng lên từ đáy lòng, khiến toàn thân Trương Vu Hà như bị đông cứng lại, ngay cả lửa giận trong lòng cũng bị tưới tắt hơn nửa trong nháy mắt, trên bả vai truyền tới từng trận đau nhói, mồ hôi lạnh tuôn ra từ trên trán của ông ta.

Ngay tại thời điểm Trương Vu Hà thực sự cho rằng Quách Dực sẽ bóp nát vai mình, Quách Dực lại buông lỏng tay, hừ cười một tiếng, cử chỉ êm ái vỗ vỗ bả vai đang đau đớn của ông ta.

"A, còn có người vợ Nhật Bản của anh nữa, phiền anh giúp tôi chuyển lời, là chân tướng sẽ luôn có ngày lộ ra, cho dù đã qua mười năm hay hai mươi năm thì ngày này sớm muộn cũng sẽ tới."

Nói xong, ông cũng không để ý Trương Vu Hà nữa, tự mình trở về nhà ngủ bù một giấc. Ngày mai còn phải xem kịch hay nữa, phải dưỡng thần mới được.

Trương Vu Hà không hiểu những lời cuối cùng mà Quách Dực nói có ý gì, nhưng ông ta biết, có một số việc Quách Dực đã biết mà ông ta lại không biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới Yamada Edako. Nhìn không gian xung quanh bị một mảng đen nhánh bao trùm, Trương Vu Hà cảm giác bản thân đã mắc vào một cái lưới đen to lớn, không có cách nào để tránh thoát, chạy cũng không ra được. Ông ta bị tấm lưới này kéo xuống, thật giống như không kéo được ông ta vào địa ngục thì sẽ không chịu bỏ qua.

Lúc trở về phòng, Yamada Edako đang ngồi ở đầu giường nhìn ông ta vào nhà, còn Trương Kỳ nằm ở trên đùi của bà ta mà ngủ say sưa.

Yamada Edako không có mở miệng, Trương Vu Hà cũng không đem Quách Dực để cho hắn mang lời nói ra, chẳng qua là tìm băng ngồi ngồi xuống, một mình nhìn trên cửa sổ nơi nào đó, yên lặng không nói.

Yamada Edako vẫn chờ ông ta mở miệng trước. Bà ta cho rằng Trương Vu Hà sẽ nói xin lỗi mình trước. Trước kia mỗi lần bọn họ cãi nhau, Trương Vu Hà đều là người nói xin lỗi trước. Nhưng lần này, không có gì cả, Trương Vu Hà trở về nhà liền không nói gì thêm, thậm chí còn không buồn nhìn tới bà ta. Trong lòng Yamada Edako thấy vô cùng tức giận, bà ta dứt khoát nhắm mắt, không để ý tới ông ta nữa.

Cứ như vậy, ngày dần dần sáng.

Bữa sáng là do Quách Dực làm. Quách Dực nhân cơ hội gọi điện cho Dương Tuyền, bảo y hôm nay đừng đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới, bên này đợi một lát sẽ có nhiều người tới, một mặt là lo lắng cho sự an toàn của Quách Tĩnh Tĩnh, mặt khác, bụng của Quách Tĩnh Tĩnh cũng càng ngày càng lớn, vạn nhất bị người ta nhìn ra thì cũng không ổn.

Nấu mì sợi, lại cho thêm trứng gà, hái thêm mấy cây cải xanh xanh biếc ở trong vườn. Trương Quốc Phú còn cố ý đi xem xem, sau đó kinh ngạc giơ ngón cái với Quách Dực. Thật không nhìn ra ông lại còn có ngón này, rõ ràng nhìn thì căn bản không giống như là sẽ biết. Thời điểm lão nhìn thấy Trương Thanh cũng có mặt trong chuyện hôm qua, bèn vỗ một cái lên vai Trương Thanh nói một câu: "Khổ cực cho con rồi."

Trương Quốc Phú bưng tô mì, đi đi lại lại ở trước cửa phòng Trương Vu Hà mấy vòng. Trương Thanh biết lão muốn đưa bữa sáng cho nhà Trương Vu Hà. Mì không giống như cháo, để lâu sẽ bị trương lên.