Nhà Có Chính Thê

Chương 212: Quan hệ hòa hoãn





Lúc thức ăn được bưng lên, ngay cả nhân viên phục vụ trước đó giúp gọi thức ăn cũng phát hiện, bầu không khí bên trong hình như hơi khác. Rõ ràng lúc tới nàng còn cảm thấy không khí này có chút lạnh nhạt và lúng túng, bây giờ lại trở nên quen thuộc một cách khó hiểu, chàng thanh niên ngồi ở trước mặt vị tiên sinh tuấn mỹ vào lúc này đã ngồi ở bên cạnh lão gia phong thái phi phàm, lão gia nói gì, người thanh niên đều nghe rất nghiêm túc.

Nàng mặc dù rất muốn nghe bọn họ đang nói gì nhưng họ lại tận lực thấp giọng, dĩ nhiên không muốn để người khác nghe thấy. Cái nghề này của nàng phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nên nghe thì nghe, không nên nghe thì đừng nghe, vì thế sau khi bưng thức ăn xong thì liền đi ra ngoài, thuận thế đóng cửa bao gian lại.

"Cho nên ông cũng đã gặp qua người có tình huống như cháu sao?" Quách Tĩnh Tĩnh cũng có chút kinh ngạc,hóa ra trên thế giới này thật sự có không ít người như cậu và ba cậu, vị Hạ (*) tiên sinh trước kia, còn có bạn của Hạ tiên sinh nữa, hoặc là còn có nhiều rất nhiều người gặp phải tình huống này.

(*) nguyên văn: 夏, pinyin: /xià/, nhưng họ của Hạ Phạm Hành lại là 贺 /hè/, cho nên Hạ tiên sinh ở đây không phải người Hạ gia, nhưng mà tui lại không nhớ trong truyện có còn ai họ Hạ...

"Tôi chỉ chưa thấy qua, chỉ mới nghe cha tôi nhắc tới, cho nên lúc cháu mới vào cửa tôi có phát hiện ra điều gì đấy không đúng, nhưng lại không dám xác nhận, hóa ra chuyện này là thật, " cho nên mới dùng canh để thử dò, Hạ lão gia không khỏi cảm khái, "Có điều trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học để giải thích được."

Nói đến canh, canh kia quả thật tốt đối với dựng phu Quách Tĩnh Tĩnh, lão gia liếc một cái, đang suy nghĩ xem nên dùng phương thức gì để Quách Tĩnh Tĩnh uống canh thì bên kia Hạ Phạm Hành đã đứng lên, tỉ mỉ cầm lấy cái chén ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, giúp cậu múc canh.

"Em uống nhiều một chút."


Hạ Phạm Hành đẩy canh tới trong tay Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh rất tự giác bưng lên uống. Ánh mắt của Hạ lão gia thoáng hiện lên chút nhu hòa, nhưng chính bản thân ông cũng không phát hiện được.

Hạ Phạm Hành nhìn ông, hắn vừa ngồi xuống lại đứng lên lần nữa, vén tay áo lên cầm cái chén sạch ở một bên, múc thêm một phần, hai tay đặt ở trước mặt ông. Hạ lão gia đầy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên có chút không dám tin.

Hạ Phạm Hành mím môi, lúc này mới thấp giọng nói: "Ông cũng uống chút đi, thời tiết sắp lạnh rồi."

Phải, thời tiết sắp lạnh rồi, nhưng không phải bên dưới còn có để cái bếp lò sao? Có để thêm nửa giờ nữa cũng không lạnh được, nhưng Hạ lão gia lại không nói câu gì mà chỉ đưa tay bưng chén canh kia lên, uống rất cẩn thận.

Hạ Phạm Hành lớn như vậy, đây lại là lần đầu tiên hắn múc canh cho ông.

Lúc tạm biệt, Hạ Phạm Hành nói muốn đưa Hạ lão gia trở về, lão gia lắc đầu một cái nói không cần, có Hạ Toàn Hữu ở đây rồi. Hai người Quách Tĩnh Tĩnh cùng chờ Hạ Toàn Hữu tới với Hạ lão gia, Hạ Toàn Hữu vẫn kêu Hạ Phạm Hành thiếu gia, lúc nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh lập tức đoán được quan hệ của cậu và Hạ Phạm Hành, bởi vì không biết xưng hô như thế nào nên chỉ khẽ gật đầu tỏ ý với cậu, có điều lại nở nụ cười hết sức thân thiện.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn lão, chợt nhớ tới ông Tần trông cửa trường học, khó hiểu sinh ra một phần hảo cảm.

Chờ Hạ lão gia ngồi lên xe, rời đi rồi, Quách Tĩnh Tĩnh mới ngẩng đầu hỏi người ở bên cạnh: "Không phải có rất nhiều lời muốn hỏi rõ ông nội anh sao? Sao lại đến cuối cùng vẫn không hỏi cái gì thế?"

Hạ Phạm Hành ung dung cười một tiếng: "Đột nhiên anh cảm thấy... Không cần thiết nữa, thật ra thì bất kể sự thật có như thế nào đi nữa, đối với một người già mà nói cũng đều là đau đớn không cách nào xóa nhòa, anh cần gì phải tới làm rách vết thương của ông ấy ra, để ông ấy lại đau thêm một lần chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nắm ngược lại tay Hạ Phạm Hành, thành thật nói: "Thật ra thì ông nội anh yêu anh, em có thể nhìn ra từ ánh mắt ông ấy nhìn anh."


Hạ Phạm Hành cười, "chậc" một tiếng rồi nói: "Anh kể cho em câu chuyện này nhé?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn rồi gật đầu.

"Lúc anh còn nhỏ, bởi vì ba anh hay phải đi công tác không ở trong nước nên ông nội sẽ yêu cầu ba đưa anh về ở một thời gian ngắn. Khi đó anh, Hạ Vân Long, còn có em gái của cậu ta..."

"Còn có em gái sao?" Quách Tĩnh Tĩnh đã nghe nói qua rồi, từ sau khi tới kinh thành, cậu đã nghe thấy tên của Hạ Vân Long rất nhiều lần nhưng liên quan tới em gái y thì lại chưa thấy bao giờ, cậu thậm chí còn không biết tên cô gái kia."

"Đương nhiên là có, không phải anh đã nói rồi sao? Năm đó mẹ anh cùng Đường Hồng Lan đều sinh đôi. " Hạ Phạm Hành nhéo chóp mũi của Quách Tĩnh Tĩnh một cái, "Không nên ngắt lời anh, anh sẽ không nhớ được đâu."

" Được." Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, bảo đảm không ngắt lời hắn nữa.

"Cô gái kia tên là Hạ Vân Tuyết, là một cô gái rất đáng yêu. Con bé không quá giống anh trai và mẹ của mình, con bé luôn thích quấn lấy anh hơn so với bọn họ. Khi đó anh lạnh nhạt với tất cả mọi người, bao gồm cả ông nội. Em biết đấy, trẻ con đều có chút... Tự do phóng khoáng." Lúc Hạ Phạm Hành dùng từ này, rõ ràng thấy người bên cạnh híp mắt một cái, hình như có chút khinh bỉ? Hạ Phạm Hành đành chịu nhìn cậu, chẳng lẽ phải dùng từ "phản nghịch" sao? Trong lòng mọi người tự hiểu rõ là được rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt gật đầu, ra dáng "em hiểu mà", tỏ ý Hạ Phạm Hành cứ tiếp tục đi.


Hạ Phạm Hành thở dài: "Ba anh mỗi lần gặp ông nội đều sẽ gây gổ, ông ấy từ nhỏ tới lớn chưa từng giấu diếm thân phận của anh, khi đó, anh rất ghét Đường Hồng Lan và hai đứa con của bà ta, bao gồm cả ông nội anh nữa, thật ra bây giờ nhớ lại thì anh là người đẩy ông nội ra trước."

"Anh và Hạ Vân Long từ nhỏ đã không đội trời chung, hầu như đều là có anh thì không có cậu ta mà có cậu ta thì không có anh. Khi đó cậu ta rất biết nũng nịu, cứ quấn ở trong ngực ông nội khoe tài mãi. Anh không muốn thấy mặt cậu ta, cho nên mỗi lần tan học ông nội để anh và cậu ta cùng nhau làm bài tập, anh đều không quan tâm mà trở về phòng. Anh chưa từng cho họ một sắc mặt tốt, giống như đây đều là do họ nợ anh vậy."

Bây giờ nghĩ lại về trước kia, Hạ Phạm Hành cũng có chút buồn cười, giống như phần lớn những người khi nghĩ về năm xưa vậy, cảm thấy rất ngây thơ, lại mơ hồ có chút cảm giác mất mặt.

"Có một lần, Hạ Vân Long không biết bị cái gì kích thích, chắc là cậu ta cũng chịu anh đủ rồi nên đột nhiên chạy tới khiêu khích anh, tức miệng mắng to với anh, nói sự tồn tại của anh đã hại chết mẹ của mình, sau đó không chỉ mắng anh mà còn mắng mẹ anh nữa. Anh không nhịn được nên đã ra tay với cậu ta. Lúc ấy cũng là con nghé mới sinh không sợ cọp, trong lòng rất dứt khoát suy nghĩ phải đánh chết cậu ta mới được, vì vậy anh ra tay cũng rất nặng, lần đó thiếu chút nữa đã đánh chết cậu ta rồi. Giờ nghĩ lại, nếu không phải ông nội tới ngăn cản thì có thể Hạ Vân Long đã sớm mất mạng rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh cau mày.

"Làm sao? Em cảm thấy anh quá tàn nhẫn à?" Tuy rằng ngoài mặt Hạ Phạm Hành rất tùy ý nhưng trong mắt lại để ý rõ ràng.