Nhà Có Chính Thê

Chương 179: Dòng nước ngầm của Hạ gia




"Thế nào rồi?"

Hạ lão gia tử ngồi ở trên ghế thiền, nửa người nghiêng dựa sang một bên, một cánh tay dựng ở phía trên, cùi chỏ chống vào tay vịn, một tay khác cầm khăn, luôn luôn che miệng ho khan.

Hạ Toàn Hữu là người của Hạ gia, ông nội lão đời kia đi theo Hạ gia, điều này lúc đó là một loại vinh dự, nói rõ chủ nhân tín nhiệm đối với nhà bọn. Từ đó trở đi, cả nhà họ đều hết mực trung thành với Hạ gia, đến đời của lão con trai lại không thừa kế nghiệp cha, Hạ lão gia tử đưa con trai lão đi nước Mỹ du học, sau khi về nước mở công ty ở Thượng Hải, con gái cũng gả đi rồi. Tuổi tác của Hạ Toàn Hữu cũng không còn nhỏ, con gái có lòng tiếp đưa lão đi hưởng phúc nhưng bản thân lão lại không muốn đi, quyết một lòng đi theo Hạ lão gia tử, chăm sóc cái nhà này từ trong ra ngoài.

Con trai lão cũng từng không hiểu được những tư tưởng cũ về nô tính của cha, Hạ lão gia tử đồng ý nhưng Hạ Toàn Hữu lại không vui, vì cái này mà hai người còn xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà con trai lão cuối cùng cũng không phải Hạ Khải Minh, lúc quay đầu muốn nhờ vả thì vẫn sẽ nhớ tới người cha này, nhớ tới núi dựa lớn Hạ gia này.

Hạ lão gia tử chính là đang hỏi Hạ Toàn Hữu. Tuổi lão nhỏ hơn Hạ lão gia mấy tuổi, nhưng đối với Hạ lão gia mười mấy năm  vẫn không thay đổi thái độ, lão khẽ vuốt cằm, cử chỉ cung kính.

"Bệnh viện bên kia nói rồi, không có chuyện gì lớn, thiếu gia cũng tỉnh lại rồi, chỉ là mất máu quá nhiều, thân thể hơi yếu ớt. Phạm thiếu gia trẻ tuổi, an dưỡng một chút là tốt rồi." Hạ Toàn Hữu cười ôn hòa, mặt đầy vết chân chim nhìn mười phần thân thiết.

Hạ lão gia mím môi, nhìn tây phủ hải đường ở trên bệ cửa sổ (*), vẻ mặt u ám không rõ.

(*) Tây phủ hải đường: tên khoa học là Malus micromalus  là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng.

Hạ Toàn Hữu nhìn lão như vậy, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng.

"Ngài... Có muốn đến xem Phạm thiếu gia không? Cậu ấy lần này bị thương nặng, ngài vội vàng đón người về như vậy không phải là sợ ở bên ngoài sẽ xảy ra sự cố sao?"

Hạ lão gia một lúc lâu không lên tiếng, Hạ Toàn Hữu thần sắc bình tĩnh, đứng tại chỗ chờ ông đáp lời.

"Không đi." Hạ lão thật lâu mới đáp lại một câu, "Trước hết để cho nó an dưỡng đi."

Hạ Toàn Hữu trong lòng thở dài, lão chưa từng thấy qua mối quan hệ ông cháu nào tồi tệ đến như thế, người ngoài có lòng chỉ điểm nhưng hai người này lại không có lòng phối hợp, hết thảy vẫn dậm chân tại chỗ.

"An Huy bây giờ là tình huống gì?"

"Đường Đại Nghiệp chết rồi, chắc bà chủ bên này sẽ sớm nắm được tin tức thôi, ngay tại hiện trường bắt được người, nhưng mà hắn nói người không phải do hắn giết, ngư dân chung quanh đều nói nghe thấy tiếng súng vang nhưng lại không tìm thấy súng."

"Chết rồi?" Sắc mặt Hạ lão trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Toàn Hữu.

Hạ Toàn Hữu thấu được sự thâm trầm trong mắt ông. Đường Đại Nghiệp động vào Hạ Phạm Hành, coi như không chết thì Hạ lão gia tử cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho gã, mấu chốt phải là phải nhìn xem chết như thế nào.

Hạ Toàn Hữu cau mày, thấp giọng nói: "Người không thể nào là Phạm thiếu gia giết được, điều này ngài phải tin tưởng cậu ấy."

Hạ lão gia không lên tiếng, nói rõ trong lòng ông vẫn là có khúc mắc.

Tuy nói đã sớm nhìn thấy sống chết nhưng mà tổ huấn của Hạ gia còn đang bày ở nơi đó, cõi đời này ai cũng có thể giết người, duy chỉ có tay người Hạ gia không thể dính máu được. Hạ Toàn Hữu thấy bộ dáng này của Hạ lão gia, vội vàng nói một câu: "Chuyện này ngài nhất định phải tin Phạm thiếu gia."

Hạ lão gia cách một hồi rồi mới mở miệng nói: "Ông tiếp xúc với người bị bắt một chút đi, xem hắn nói như thế nào."

Hạ Toàn Hữu ngẩng đầu nhìn Hạ lão gia một cái rồi gật đầu: "Tôi biết rồi, vậy tôi đi làm đây."

Từ trong thư phòng đi ra, trên đường đi gặp phải Đường Hồng Lan, bà ta vẫn trang điểm tinh xảo như cũ, không có nửa điểm đau buồn khi em trai chết. Hạ Toàn Hữu khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh lùng. Đường Hồng Lan biết Hạ Toàn Hữu không thích mình, từ khi bà ta gả vào cửa đến giờ cũng chưa từng cho bà ta sắc mặt tốt, trong lòng thầm mắng lão dù sao cũng chỉ là một người làm thôi, nhưng trên mặt nên cung kính vẫn là cung kính, không có cách nào cả, ai bảo lão gia tử tín nhiệm lão, thâm niên của Hạ Toàn Hữu còn lâu hơn cả bà ta.

"Chú Toàn, ba tôi ở trong thư phòng sao?" Đường Hồng Lan thấy Hạ Toàn Hữu từ trong thư phòng đi ra ngoài, hỏi như vậy nhất định là có lòng khách sáo.

Hạ Toàn Hữu tất nhiên biết chút tâm tư đó của bà ta, gật đầu nói: "Có."

Nói xong, rõ ràng thấy Đường Hồng Lan một bộ còn có lời muốn nói nhưng Hạ Toàn Hữu lại nghiêng đầu rời đi. Đường Hồng Lan nhiều năm như vậy cũng luyện được chút bản lãnh, trong lòng có tức giận như thế nào đi nữa thì trên mặt vẫn tỏ ra đoan trang, xoay xoay vòng ngọc trên tay rồi ổn định lại ưu tư, đi vào thư phòng.

"Ba." Đường Hồng Lan cau mày vào cửa, "Con tới xin phép ba."

"Xin nghỉ à?"

Đường Hồng Lan gật đầu: " Dạ, chính là em trai họ của con Đường Đại Nghiệp, ba biết rồi đấy, nó tối hôm qua qua đời, là bị người ta mưu sát, chết rất thảm, sáng sớm bên kia liền gọi điện thoại cho con, để con nhất định phải đi một chuyến."

Hạ lão gia nghe xong, trên mặt không nhìn ra vui giận, chỉ gật đầu một cái: "Nên đi xem một chút."

Đường Hồng Lan cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ lão gia nhưng như cũ không nhìn ra cái gì, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Con cũng nghĩ như vậy, trước bất luận nó có phải là lỗi do tự mình gánh hay không, dẫu sao bây giờ người cũng đã mất rồi, con cũng sợ dì với mẹ con không chịu được cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng mà lúc này vừa lúc là cuối năm, chuyện của con cũng đang tiến hành tổng kết, con muốn chờ bên này xử lý xong thì chắc chắn phải chờ thêm chút thời gian nữa, cho nên có thể để Phạm Hành thay con đi xem trước được không ạ?"

Đường Hồng Lan nói xong, khó hiểu cười một tiếng: "Ba cũng biết, trong lòng Hạ Phạm Hành từ trước tới giờ vẫn không thích con. Nó lần này đi An Huy, nghe nói quan hệ với Đại Nghiệp không tệ, trong lòng con rất vui mừng, nhưng mà con biết, thằng bé đối với con vẫn là... Cho nên, muốn mời ba giúp một chuyện, để cho Phạm Hành mấy ngày nay giúp phối hợp với bên kia một chút."

"Phạm Hành? Nó bây giờ đang ở kinh đô, chuyện này chắc nó không giúp được đâu."

"Ở kinh đô sao?" Đường Hồng Lan lộ ra vẻ giật mình, có điều rất nhanh liền thu liễm trở lại, "Nó trở về lúc nào thế? Sao lại không về nhà ăn bữa cơm? Đi hơn nửa năm rồi, trở về thì dầu gì cũng nên tới thăm ba một chút. Con biết trong lòng ba vẫn luôn thương nhớ nó, cũng không biết nó ở bên ngoài sống có tốt hay không."

"Tính nó, nó không muốn về thì ai ép được?" Hạ lão gia nghiêm mặt, trông vô cùng tức giận.

Đường Hồng Lan thấy ông như vậy thì đành rút lại lời nói.

"Ba, ba cũng đừng nóng giận, Phạm Hành tính tình lãnh đạm, không thích biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng thằng bé vẫn có ba, ba chính là ông nội ruột của nó mà."

"Chỉ mong  trong lòng nó cũng nghĩ như vậy!" Giọng Hạ lão gia vẫn có chút tức giận, Đường Hồng Lan cũng không muốn trêu chọc ông nên tìm lí do đi ra ngoài. 

Hạ lão gia nhìn bóng lưng Đường Hồng Lan rời đi hồi lâu, tròng mắt sâu xa.

Đường Hồng Lan ra cửa, con trai bà ta Hạ Vân Long gọi điện thoại tới.

"Mẹ, như thế nào rồi? Ông nội có thái độ gì? Cậu có phải do Hạ Phạm Hành giết không?"

"Nói bậy bạ gì đó!" Đường Hồng Lan âm thầm nhìn một chút, che điện thoại trách mắng "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có mà nghĩ gì nói nấy, nếu như lời này mà truyền tới tai ông nội con thì đời này con đừng hòng lấy được những gì con muốn!"

Hạ Vân Long cũng biết mình quá mức nóng lòng, trong điện thoại lập tức thay đổi thái độ mềm mỏng: "Mẹ, con...con đây là do quá kích động, là con sai, sau này con sẽ không như vậy nữa. Mẹ biết mà, con không biết chừng mực như vậy chỉ có khi ở trước mặt mẹ thôi, con luôn không nhịn được. Mẹ yên tâm, con đều nghe mẹ hết, vậy mẹ chuẩn bị khi nào đi An Huy?"

Đường Hồng Lan đỡ trán, con trai một khi đã nhận lỗi là bà ta không nỡ mắng nữa.

"Còn đi cái gì mà đi, Hạ Phạm Hành đã trở lại rồi."

Đây là điều mà bà ta ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, sáng sớm nhận được điện thoại nói Đường Đại Nghiệp đã chết, Đường Hồng Lan lập tức liên tưởng đến Hạ Phạm Hành, nếu như là Hạ Phạm Hành giết Đường Đại Nghiệp, nếu quả thật là Hạ Phạm Hành làm, như vậy Hạ Phạm Hành đời này cũng đừng nghĩ lấy được vị trí gia chủ Hạ gia. Bà ta hận không thể lập tức bay tới An Huy, điều tra chuyện này thật tốt, không đưa được người vào phòng giam thì cũng phải để cho Hạ Phạm Hành thân bại danh liệt!

Nhưng mà một câu nói của Hạ lão gia đã phá hủy đi hết thảy mọi kế hoạch mà bà ta đã tính toán trong một đêm. Ai có thể nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại sẽ ở kinh đô chứ! Một người đang kinh đô thì làm sao có thể chạy tới An Huy giết người trong một đêm chứ? Hắn rốt cuộc trở về lúc nào? Tại sao mình một chút tin tức cũng không nhận được?

Đường Hồng Lan càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, trầm giọng nói với Hạ Vân Long: "Vân Long, bất kể như thế nào thì những ngày này con phải đi làm thì cứ đi làm đi, ông nội con để cho con làm gì thì con cứ làm đó, những chuyện khác con tạm thời coi là không biết đi."

"Con biết rồi, mẹ, con nghe mẹ là được."

Đường Hồng Lan cúp điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo. Cháu trai ruột chính là cháu trai ruột, đến thời khắc mấu chốt thì lão gia tử lại bảo vệ cháu trai mà giấu diếm bà ta. Như vậy cũng tốt, càng gạt càng nói rõ có vấn đề, cõi đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện gì chỉ cần làm qua thì sẽ luôn để lại sơ hở.

*

Kinh thành bên kia đang giông tố mù mịt, Quách Tĩnh Tĩnh bên này cũng không tốt hơn. Cuộc điện thoại của Quách Tử Chương khiến cậu thức trắng cả đêm không ngủ. Sáng sớm, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi tới Trương gia, cậu đã chuẩn bị xong tùy thời có thể tới kinh thành cho nên chuyện Trương Thị  bên này thì càng phải nắm chặt.

Nào biết, Yamada Edako căn bản không để cho cậu vào cửa.

"Mẹ nói mẹ không muốn gặp cậu nữa" Yamada Edako thon nhỏ, bà ta đứng ở cửa thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể dùng vũ lực với bà ta, nói tóm lại, Quách Tĩnh Tĩnh đi đến chỗ nào thì bà ta cản đến chỗ đó, không cho vào cửa.

Mắt thấy láng giềng cũng vây quanh lại rồi, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Yamada Edako trầm giọng nói: "Tôi cái gì cũng sẽ không làm, chỉ là muốn đưa bà nội đi bệnh viện làm kiểm tra, nếu như không có đáng ngại thì tôi lập tức đi ngay."

"Không cần, " Yamada Edako kiên quyết, "Chỉ cần cậu đừng tới nữa thì tôi nghĩ bệnh của mẹ sẽ tốt hơn thôi."

Trên thực tế Trương Thị căn bản không biết Quách Tĩnh Tĩnh tới, Trương Quốc Phú nghe Yamada Edako cùng Trương Kỳ nói bóng gió bên tai, không cho phép nói chuyện này cho Trương Thị. Trương Thị vào lúc này quả thật cũng không thoải mái, tối hôm qua trở về liền nằm trên giường cho đến bây giờ vẫn chưa dậy, trên đầu vấn một cái khăn, mặt hướng vào trong giường, ai cũng không thèm để ý.

Trương Quốc Phú đóng kín cửa phòng, nửa chừng lại đến xem một lần, Trương Thị còn đang ngủ, lão lại khóa chặt cửa lại rồi  nhấc chân ra cửa.

"Cậu trở về đi thôi, trở về đi, không cần cậu đến xem, tự tôi chăm sóc được, về đi." Trương Quốc Phú khoát tay đuổi người đi.

Yamada Edako cũng nói: "Mẹ còn đang nghỉ ngơi, mọi người cũng đang nhìn đó, chẳng lẽ cậu muốn mẹ mãi mãi không khỏi được bệnh sao?"

Trương Kỳ tính tình kích động, Yamada Edako sợ cậu ta đi ra gây chuyện liền không để cho cậu ta ra cửa. Trương Kỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh bị đuổi, trong lòng đắc ý không chịu được.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thái độ này của bọn họ, nhất quyết hôm nay không để cậu gặp được Trương Thị rồi, người vây xem chung quanh cũng càng ngày càng nhiều, Quách Tĩnh Tĩnh không muốn để cho Trương Thị mất mặt, huyên náo gà chó không yên, cho nên trước khi có quá nhiều người vây lại thì quay người rời đi.

Lời của editor: tui giận Trương Quốc Phú quá