Nhà Có Chính Thê

Chương 171: Xác định vợ




Sau khi ăn xong cơm tối ở nhà Quách Tiểu Niên xong, Quách Tiểu Niên sống chết không để cho Quách Tĩnh Tĩnh rời đi,  nháo loạn lên muốn ngủ cùng Tĩnh Tĩnh, vừa vặn Quách Tử Hoa cũng có ý tưởng này, liền thuận thế để cho Quách Tĩnh Tĩnh ở lại.

"Những thứ này là quần áo chị mua cho cho Tĩnh Tĩnh, chị mua rất nhiều, vừa vặn các em ngày mai có thể cùng nhau mang về." Quách Tử Hoa một khi đã nói đến chỗ này liền rất rất hưng phấn, Quách Tĩnh Tĩnh thấy cái quần lót nhìn quen mắt kia, mặt đỏ ửng lên.

Quách Tử Hoa lại nói với Hạ Phạm Hành: "Đây là của em, vóc người của em cùng Hoài Minh không khác nhau là mấy, đồ lót là trước đây chị mua, anh ấy còn chưa mặc, nhưng mà quần áo ngủ không có đồ mới, hy vọng em không để ý."

"Làm sao lại thế chứ, em cảm ơn."

Hạ Phạm Hành gật đầu với Phương Hoài Minh, nhận lấy quần áo từ trong tay y.

"Vậy anh chị không quấy rầy nữa, các em tắm xong cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, cũng không còn sớm nữa đâu." Phương Hoài Minh vừa nói vừa ôm vai Quách Tử Hoa chuẩn bị ra cửa.

"Đúng rồi!" Đi được một nửa, Quách Tử Hoa chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành, ánh mắt kia có chút nghiền ngẫm, "Hai đứa tối nay phải kiềm chế nha, cẩn thận có người đột nhiên tập kích đó."

"Đi thôi."

Phương Hoài Minh không biết làm sao nhìn Quách Tử Hoa, đưa người ra khỏi phòng.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, trong mắt tỏ ý không hiểu, Hạ Phạm Hành thở dài: "Em đi tắm trước đi."

"Vâng, "

Quách Tĩnh Tĩnh cầm quần áo vào phòng vệ sinh, Hạ Phạm Hành đỡ trán, vui mừng vì Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu Quách Tử Hoa vừa nói những gì, nếu không người nọ da mặt mỏng, không biết sẽ đỏ mặt thành cái dạng gì nữa. Mà Quách Tĩnh Tĩnh cầm quần áo dựa lưng vào cửa phòng tắm, cánh tay che nửa gương mặt, đỏ như tôm luộc.

Quả nhiên thật sự bị Quách Tử Hoa nói trúng, Quách Tĩnh Tĩnh tắm xong đi ra đã nhìn thấy trong phòng có nhiều một người. Quách Tiểu Niên mặc quần áo ngủ họa tiết hoạt hình, ngồi ở trên thảm cùng Hạ Phạm Hành chơi xếp gỗ, bên người còn thả đầy đồ chơi khiến người xem choáng váng đầu hoa mắt.

Quách Tiểu Niên tai thính, vừa nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hưng phấn nhìn sang bên này.

"Tĩnh Tĩnh! Thầy tắm xong rồi sao?"

"Ừ, "

Quách Tĩnh Tĩnh vừa lau tóc vừa đi tới bên này, Hạ Phạm Hành đứng dậy cầm lên máy sấy tóc trước đó đã hỏi mượn Quách Tử Hoa, Quách Tĩnh Tĩnh thuận thế ngồi xuống, Hạ Phạm Hành đứng ở sau lưng thay cậu sấy tóc, hai người phối hợp tương đối ăn ý.

Quách Tiểu Niên ngồi ở đó, trong tay còn cầm một cái xếp gỗ, hai quả đấm nhỏ kéo cằm, nhìn cái này một chút rồi lại nhìn cái đó một chút, cuối cùng nói một câu: "Thật giống như ba mẹ con nha..."

Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành đồng thời quay đầu nhìn về phía Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên từ dưới đất bò dậy, chỉ vào hai người bọn họ nói: "Ba con cũng sẽ sấy tóc cho mẹ con như thế. Ba con nói, bởi vì thích cho nên mới làm như vậy. Chú Hạ, chí có phải cũng thích Tĩnh Tĩnh hay không?"

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, gật đầu với Quách Tiểu Niên: " Ừ, thích lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành ôn nhu nói: "Đừng động, chờ thêm chút nữa đi, anh còn chưa sấy xong."

"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu lại, ngoan ngoãn không động nữa.

"Vậy làm sao bây giờ!" Quách Tiểu Niên gấp gáp chạy tới, cứng cổ nhìn Hạ Phạm Hành, chống  eo nói: "Com cũng thích Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh là của con. Chú Hạ thúc có thể đổi người khác không?"

Hạ Phạm Hành lắc đầu: "Không được."

Quách Tiểu Niên thở phì phò, phồng má như con ếch, khóc lóc om sòm nói: "Con mặc kệ, con nhỏ nhất, mọi người phải nhường con. Con chỉ thích Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh là của con, ai con cũng không cho."

Vừa nói nhóc vừa bất thình lình nhào vào trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh nhất thời không phòng bị, bị đẩy đến đau.

"A..." Bụng bị đụng phải, có chút đau.

"Em sao thế?" Hạ Phạm Hành vội vàng buông máy sấy tóc xuống, kéo Quách Tiểu Niên ra, ngồi xổm xuống trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh."Đụng vào chỗ nào rồi? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra một chút không em?"

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, cong lưng lại một hồi. Quách Tiểu Niên cũng sợ hãi, thấy Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ảm đạm.

"Tĩnh Tĩnh, con... Con không phải cố ý đâu."

"Tiểu Niên, thầy không có chuyện gì, con đừng sợ." Đau một chút thôi lại ổn, Quách Tiểu Niên tuổi còn nhỏ, chắc nhóc cũng bị dọa sợ rồi. Quách Tĩnh Tĩnh an ủi đất cười một tiếng, thử ưỡn thẳng lưng ra, thở ra một hơi.

"Khá hơn chút nào không?" Hạ Phạm Hành nhíu mày không buông.

"Không sao, em ổn rồi." Quách Tĩnh Tĩnh cười một chút với Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành sờ lên gò má cậu, chắc chắn rằng Quách Tĩnh Tĩnh thả lỏng rồi mới tin cậu thật sự không sao.

Hạ Phạm Hành xụ mặt nói với Quách Tiểu Niên: "Tiểu Niên, lần sau không thể lỗ mãng như vậy, biết không?"

Quách Tiểu Niên giương mắt nhìn Hạ Phạm Hành, hiếm thấy ngoan, nhỏ giọng trả lời một câu: "Con biết rồi."

" Ừ, bây giờ con nên nói với Tĩnh Tĩnh cái gì đây?"

Quách Tiểu Niên bước chậm tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, dời bước một chút liếc mắt nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành không ngăn cản, Quách Tiểu Niên đưa tay nắm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, cúi đầu thái độ thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, Tĩnh Tĩnh."

"Không sao" Quách Tĩnh Tĩnh tất nhiên sẽ không so đo với nhóc, dẫu sao nhóc cũng là một đứa trẻ, huống chi còn không biết Quách Tĩnh Tĩnh đang mang thai, sao có thể hoàn toàn trách nhóc được.

Quách Tiểu Niên nghe nói Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, vẫn không yên lòng nhìn Hạ Phạm Hành. Trẻ con rất nhạy cảm, nhất là biết nhìn sắc mặt của người khác, phân rõ hình thức, nhóc biết lời này Quách Tĩnh Tĩnh nói không ngừng, còn phải nhìn sắc mặt Hạ Phạm Hành nữa. Thấy Hạ Phạm Hành tựa hồ không tức giận như vậy, Quách Tiểu Niên lúc này mới ngọt ngào cười một tiếng, lấy lòng nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, vậy thầy có muốn uống sữa không? Con đi lấy cho thầy, trong phòng con có rất nhiều."

"Không cần, thầy không uống, com giữ lại cho mình uống đi, uống nhiều một chút cho cao lên." Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cho rằng bản thân sở dĩ không có cao như Hạ Phạm Hành cũng là bởi vì khi còn bé không có sữa mà uống.

"Dạ!" Quách Tiểu Niên gật đầu một cái, cúi đầu nhìn bụng Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mặc quần áo ngủ trên người, lộ ra đang mang bầu là tất nhiên. Đối với bọn họ, Quách Tiểu Niên là đứa con nít, cái gì cũng không hiểu, thật ra thì Quách Tiểu Niên cũng không phải hoàn toàn không biết gì hết.

"Tĩnh Tĩnh, trong bụng thầy có em bé sao?"

Lúc Quách Tiểu Niên hỏi như vậy, sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng trở nên cứng đờ, trắng bệch nhìn Quách Tiểu Niên không biết trả lời thế nào.

Quách Tiểu Niên tò mò đưa ra tay sờ sờ, Quách Tĩnh Tĩnh muốn tránh, nhưng. sau lưng chính là ghế sa lon, căn bản không tránh khỏi, chỉ có thể tùy Quách Tiểu Niên đặt tay lên. Ngón tay nhóc ngắn nhỏ, trên mu bàn tay còn có thịt ụ ụ, lòng bàn tay nóng lạ thường, cách quần áo Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có thể cảm giác được cái nhiệt độ cơ hồ có thể đả thương cậu kia.

Hạ Phạm Hành biết Quách Tĩnh Tĩnh đang khẩn trương, nhưng hắn không có ngăn cản hành động của Quách Tiểu Niên, chẳng qua chỉ đem nắm chặt nắm đấm của Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng bàn tay mình.

Hạ Phạm Hành quay đầu hỏi Quách Tiểu Niên: "Tiểu Niên thích em trai không?"

"Thích ạ, " Mắt Quách Tiểu Niên sáng lên."Như vậy thì có người chơi với con rồi, con có thể cho em đồ chơi của mình. Trong bụng Tĩnh Tĩnh là em trai hay là em gái thể ạ?"

"Giống Tiểu Niên là một bé trai đó."

"Như vậy sao, " Quách Tiểu Niên lại sờ  sờ, yêu thích không buông tay, "Hóa ra mẹ không có gạt con, con thật sự là do ba con sinh ra."

"Hả? Lời này có ý gì?" Hạ Phạm Hành nghe không hiểu.

"Bởi vì mẹ con nói, con không phải do mẹ sinh ra là ba con sinh, nhưng là mọi người đều nói, ba sẽ không sinh con được, chỉ có mẹ có thể sinh. Con bây giờ đã biết rồi, ba cũng có thể sinh con, bởi vì Tĩnh Tĩnh có thể mà."

Đây coi như là đánh bậy đánh bạ sao? Hạ Phạm Hành cười khẽ, Quách Tử Hoa nói lời này nhất định là cố ý trêu Quách Tiểu Niên, Phương Hoài Minh sủng vợ hơn bất kỳ người đàn ông nào, cho dù nói y sinh con y cũng sẽ không nỡ phản bác lại vợ mình, cho nên mới khiến cho Quách Tiểu Niên nghĩ như thế, có điều như vậy ngược lại cũng không tệ.

"Tiểu Niên, liên quan tới chuyện ba con có thể sinh con, con không thể nói cho những người khác có biết không?" Lúc Hạ Phạm Hành nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng quay đầu nhìn hắn. Thật sự phải nói chuyện này với Tiểu Niên sao? Quách Tĩnh Tĩnh vô cùng khẩn trương. 

Quách Tiểu Niên nháy mắt mấy cái,  rất hiểu chuyện gật đầu: "Con biết rồi, mẹ con cũng nói như vậy. Mẹ nói đàn ông cũng cần thể diện, loại chuyện này nói ra sẽ thật sự mất mặt lắm. Tĩnh Tĩnh thầy yên tâm, con khẳng định sẽ không nói ra đâu, nhưng mà..."

Quách Tiểu Niên bĩu môi, mặt đầy mất mát.

"Hóa rs Tĩnh Tĩnh đã là người của chú Hạ rồi à, vậy con phải làm thế nào đây?"

Cái gì gọi là "người của chú Hạ" chứ? Mặc dù lời này cũng không sai, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh  cảm thấy "không thoải mái" lắm, giống như Quách Tiểu Niên nói, chuyện liên quan đến mặt mũi của đàn ông, thân là đàn ông nhất định phải tranh thủ.

Hạ Phạm Hành ngược lại rất hưởng thụ những lời này, vẻ mặt ôn hòa sờ đầu Quách Tiểu Niên một cái.

Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, đoán chừng là cảm thấy bản thân quả thật không sánh bằng người ta, như quả bóng xì hơi ngồi xuống thảm ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, ôm chân Quách Tĩnh Tĩnh, gương mặt dán vào đầu gối, kêu than: "Con thật là khổ sở, con thất tình rồi, nhưng mà con không thể làm người thứ ba được, làm người thứ ba là chia rẽ tình cảm của người khác vô cùng bại hoại, con không thể làm như vậy đâu."

Quách Tĩnh Tĩnh hết ý kiến, gãi đầu Quách Tiểu Niên hỏi nhóc: "Vậy con muốn thế nào đây?"

Quách Tiểu Niên quệt mồm, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo lại. Trẻ con chính là như vậy,  một giây trước còn như trời long đất lở, một giây kế tiếp lại như mưa tạnh trời quang, mặt trời rực rỡ chiếu sáng.

"Tĩnh Tĩnh, chờ con thầy ra đời rồi thầy có thể  để em ấy làm vợ con không? Thầy yên tâm, con sẽ đối với ẻm thật tốt. Con sẽ cho em ấy đồ chơi, đồ ăn ngon cũng cho em ấy. Bây giờ con sẽ bắt đầu gửi tiền để sau này mua nhà lớn cho em ấy."

(Cần gì gửi tiền vì em giàu sẵn rồi =))

Quách Tĩnh Tĩnh nín biệt, uyển chuyển nói một câu: "Con gái mới có thể làm vợ, bé trai các con chỉ có thể coi như anh em thôi."

"Không sao, con không ngại." Quách Tiểu Niên mặt đầy nghiêm túc.

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, mặt cũng nhíu thành bánh bao rồi.

Hạ Phạm Hành ngược lại mặt đầy cao thâm, sờ cằm nhìn Quách Tiểu Niên, luôn cảm thấy trong mắt còn cất giấu ý tứ khác.

Quách Tiểu Niên tiến vào rất nhanh, vào lúc này đã tự mình định vị, nằm ở trên đùi Quách Tĩnh Tĩnh sờ bụng cậu mà nói: "Em phải ra nhanh lên một chút nha, như vậy chúng ta mới có thể chơi với nhau được. Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em, nếu như ai dám bắt nạt em anh sẽ giúp em đánh nó! Tĩnh Tĩnh, em ấy có tên chưa ạ?"

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, cậu đúng là chưa từng nghĩ cái vấn đề này. Cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cũng cười lắc đầu một cái, hắn cũng chưa nghĩ được. Ngược lại cũng không phải nói là chưa nghĩ ra mà là hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua, đứa trẻ tên gì đều do Quách Tĩnh Tĩnh quyết định. Đứa nhỏ tên gì, họ gì, hắn cũng sẽ không can thiệp vào.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Thu thập một chút nhỏ bảo bảo tên, nhũ danh cùng đại danh đều phải, còn chữ họ Hạ nga ~~~

Lời của editor: Tui thề truyện này làm nhân vật kinh, xong xưng hô lúc này lúc khác thì trong quan hệ có sự thay đổi. Đổi lại sợ mọi người không hiểu được =((

.