Nhà Có Chính Thê

Chương 159: Mạo hiểm cứu người




Vào những ngày mùa đông thì trời thường tối mau, hơn nữa khí trời cũng không tốt lắm, mới qua năm giờ mà sắc trời đã tối xuống, mặc dù không đến nỗi đen kịt nhưng dưới tình huống không đèn thì cách một thước cũng không thể thấy rõ mặt người.

Chiếc thuyền này sau khi lái được một đoạn, trong đó có qua một lần cập bến, Quách Tĩnh Tĩnh suy đoán bọn họ đi ăn cơm, sau đó mới tiếp tục xa bờ rồi một mực dừng lại ở giữa lòng sông không chuyển động nữa, xem ra bọn họ không tính tới việc lên bờ giải quyết Trương Kỳ.

Khi trời tối, trên thuyền càng lạnh hơn, người ở lại trông gác trên boong cũng sớm vào trong khoang thuyền rồi. Quách Tĩnh Tĩnh thử vén nóc lên, để lộ  ra một cái khe hở nhìn ra phía ngoài, giang châu thỉnh thoảng có thuyền bè qua lại phát đèn tín hiệu cùng tiếng nổ vang, trên boong, giây điện trần nối vào một cái bóng đèn, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt yếu ớt.

Quách Tĩnh Tĩnh biết, bây giờ đối với cậu mà nói có thể là một cơ hội tốt. Máy phát điện ở khoang tàu, trong khoang tàu bây giờ chắc chỉ còn lại một người phụ trách lái thuyền, chỉ là một người thôi! Quách Tĩnh Tĩnh vẫn  có lòng tin rằng bản thân có thể thần không biết, quỷ không hay đánh gã ta choáng tới ngất đi!

Dẫu sao cậu cũng là tốt nghiệp trường cảnh sát mà ra, thân thủ vẫn phải có.

Quách Tĩnh Tĩnh hít một hơi thật sâu, một tay chống đỉnh nắp, một tay sờ sờ bụng: "Phải ủy khuất con rồi, chờ chúng ta ra khỏi nơi này rồi, trước tiên sẽ đánh Trương Kỳ một trận, sau đó mang con đi ăn ngon thật ngon ha. Cật bính (*) thì sao? Ngó sen mùa này rất ngọt rất giòn, dùng để chiên cật bính khẳng định rất ngon..."

Hỏng rồi, không thể nói nữa, càng nói thì càng đói! Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình bây giờ cũng có thể ăn sạch cả một con heo luôn!

"Trương Kỳ cái tên khốn kiếp này, chuyện tốt thì chẳng bao nhiêu mà chuyện xấu thì có thừa, vô liêm sỉ!"

Sắp chết đói rồi, khẩu khí này trong lòng của Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn tính lên đầu Trương Kỳ, mặc dù cậu hôm nay đã ở trong cái khoang này mắng một ngày rồi nhưng mà không mắng ra miệng thì còn chưa đã ghiền, bây giờ bổ sung thêm một câu coi như là tạm thời xả giận đi!

Mắng xong, Quách Tĩnh Tĩnh cẩn thận dời đỉnh nắp đi. Động tác của cậu rất nhẹ, tận lực giảm thấp thanh âm tôn va chạm, cho nên để rời cái nắp sắt này đi cũng phải tốn tới năm phút, cũng may đèn hướng tới khoang thuyền, bóng người ở bên trong đung đưa, đang làm gì Quách Tĩnh Tĩnh đều có thể nhìn rõ ràng, thừa dịp người không chú ý, cậu nhảy ra khỏi khoang chứa cá tôm, nhanh chóng đến gần bên bờ.

Không biết là do động tác vừa rồi quá lớn, tiểu tử trong bụng bị đánh thức, bé con luôn luôn thích dày vò người khác vào buổi tối, lăn qua lộn lại nháo cực kỳ lợi hại. Nếu là lúc bình thường, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ còn dựa theo lời bác sĩ, vui đùa với bé một chút, trò chuyện cùng bé, thỉnh thoảng Hạ Phạm Hành cũng sẽ sáp tới gần, cách cái bụng cùng bé trao đổi cảm tình, nhưng mà hôm nay hiển nhiên không phải lúc.

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay vỗ lên chỗ có cảm giác, hạ thấp giọng uy hiếp nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu con quấy rối ba nữa thì chờ con ra rồi, ba... Sẽ để cho cha con đánh con đó!"

Quách Tĩnh Tĩnh vốn muốn nói "ba sẽ đánh con", nhưng mà suy nghĩ lại một chút thì cậu không làm người xấu đâu, để cho Hạ Phạm Hành làm đi.

Không thể không nói cách này thật sự có hiệu quả, bé con hơi động một chút rồi yên tĩnh lại, Quách Tĩnh Tĩnh nét mặt vô cùng hiền lành, sờ bụng mình: "Con ngoan."

Nói xong thì bó sát lại phần áo ở vùng bụng, gió đêm trên mặt sông thổi rát mặt người nhưng đừng thổi cho bé con lạnh cóng! Đoán chừng là mới vừa rồi còn nói muốn đánh người, vào lúc này trong lòng lại cảm thấy không nỡ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phản ứng kịp rằng lạnh thì cũng chỉ lạnh chết cậu thôi, không thể lạnh được bé con trong bụng đâu.

Quyết định đánh người choáng váng trước thì cậu vẫn còn có một việc muốn xác nhận một chút. Bọn họ bây giờ đang ở lòng sông, một hồi nữa cứu người ra thì muốn rời đi nhất định phải có thuyền cứu sinh, Quách Tĩnh Tĩnh dọc theo hàng rào lượn quanh một vòng, ở trên vách phía bên phải thuyền tìm được một cái thuyền nhỏ dùng để đánh cá bị buộc dây treo ở giữa không trung. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng vui mừng, cái cần tìm chính là cái này!

Quách Tĩnh Tĩnh dè đặt đến gần cửa khoang thuyền, cũng may cửa khoang dùng khóa cửa hiện đại, nếu dùng cái loại khóa cái nút từ trong như trước kia thì lại phải tốn chút công phu.

Lưng Quách Tĩnh Tĩnh dán sát vách thuyền, chỉ đưa ra một tay đến gần chốt cửa, cửa kính đơn sơ được làm bằng nhôm, lúc kéo ra bởi vì lung lay mà sẽ phát ra tiếng vang, nhưng chỉ cần kéo ra kẽ hở là tốt rồi, đây đều là việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, tuyệt đối không thể thao tác quá gấp.

Người ở trong khoang thuyền căn bản không nghĩ tới trên thuyền còn có người khác, tất nhiên cũng sẽ không khóa trái cửa lại. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh chuyển động mở đinh ốc còn khá tốt, nhưng tới lúc kéo cửa ra, bởi vì gió sông mà khó khăn lắm mới kéo ra được cái khe cửa lại bị lực gió đẩy khép lại, chất liệu nhôm quá nhẹ, đung đưa tạo ra thanh âm không nhỏ, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng rụt tay về, người lui về phía sau.

Cũng may người ở bên trong cũng không có phát giác, hùng hùng hổ hổ nói một câu: "Cái thời tiết khỉ gió này, chết rét hết cả người, hôm khác phải đổi cửa thôi, gió lớn chút là lung lay kinh, còn có để cho người khác ngủ hay không."

Nhịp hô hấp của Quách Tĩnh Tĩnh trở nên chậm lại, mặt đã bị gió thổi tới độ cứng ngắc, đoán chừng mở miệng thì nói cũng không còn lưu loát nữa rồi. Cậu lại đợi một hồi rồi động thủ lần nữa, chốt cửa bị mở đinh ốc, Quách Tĩnh Tĩnh không còn rón rén giống như vừa nãy nữa, lúc người đó quay lưng thì kéo cửa đi vào.

"Ai..."

Người nọ lời còn chưa dứt, Quách Tĩnh Tĩnh đã trực tiếp cho gã một cú, người nọ trợn trắng mắt rồi liền té xuống đất. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay đỡ, kéo gã vào trong khúc quanh chỗ bánh lái của thuyền. Trong khoang tàu có sợi dây dự phòng, dây trên thuyền chài không to nhưng tuyệt đối đủ bền chắc, Quách Tĩnh Tĩnh trói người chặt kín, chặn miệng lại, dùng vải bạt để che mưa một bên đậy người lại.

Xử lý xong những thứ này, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới yên tâm đi tới chỗ nẹp, thả thuyền gỗ nhỏ trên thân tàu xuống dưới sông, dùng sợi dây cột chắc để phòng ngừa bị sóng gió cuốn đi. Sau đó cậu trở lại khoang thuyền, tìm được máy phát điện, trực tiếp cắt đứt nguồn điện.

Trong nháy mắt, thân thuyền chìm trong một khoảng đen tối.

Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trong khoang thuyền chờ đợi, quả nhiên, trong khoang thuyền có người đi lên, hùng hùng hổ hổ đi tới bên này.

"Chuyện gì xảy ra thế? Làm sao mà đột nhiên lại bị cúp điện? Cậu giở trò quỷ gì thế?"

Người được cử tới đến gần bên này, Quách Tĩnh Tĩnh quay lưng lại giả vờ đang sửa chữa máy phát điện.

"Chuyện gì xảy ra đấy?" Người nọ kéo cửa ra đứng ở cửa hỏi.

Quách Tĩnh Tĩnh hạ thấp giọng nói một câu: "Máy phát điện hình như xảy ra vấn đề rồi."

"Cái gì?" Người nọ đi tới, "Có thể sửa không?"

"Để tôi thử xem một chút." Quách Tĩnh Tĩnh đụng chỗ này, sờ chỗ kia một cái, cố ý kéo dài thời gian, quả nhiên, người nọ không đợi được, đưa tay kéo cậu một cái.

"Làm sao lại chậm như vậy? Cậu có thể sửa không đấy? Tránh ra, để cho tôi nhìn một chút."

Quách Tĩnh Tĩnh theo lực đạo trên tay gã, cố ý tỏ ra lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thừa dịp lúc gã ngồi xổm xuống kiểm tra máy phát điện lại đánh cho bất tỉnh.

Quách Tĩnh Tĩnh nhanh chóng thay quần áo của gã, lấy mũ của gã đội lên, thật sự ấm áp.

Thu thập xong, Quách Tĩnh Tĩnh ra khỏi khoang thuyền, đi tới cabin.

Lúc chạm vào cái cầu thang sắt trong bóng tối, Quách Tĩnh Tĩnh không dấu vết quan sát một chút tình huống ở bên trong, có ba người đàn ông ngồi ở bên cạnh cái bàn ở trung tâm, cầm trong tay bài tú lơ khơ, khó trách vội vã muốn có điện. Ở chỗ chân tường gần cửa sổ có một người đàn nằm đó, hẳn là Trương Kỳ, chắc cậu ta bị đánh rồi, nằm ở đó như xác chết. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ hy vọng cậu ta đừng bị thương quá nghiêm trọng, cậu không muốn lúc mấu chốt lại bị cản trở đâu.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Câu này là do người trước kia được gọi là anh Siêu hỏi, Quách Tĩnh Tĩnh không tiếp cận bọn họ quá gần mà không dấu vết đi vòng qua lại gần chỗ Trương Kỳ.

Cậu vừa đi vừa trả lời: "Máy phát điện bị hư rồi." Cậu mặc dù tận lực bắt chước giọng điệu của người kia, nhưng mà dù sao cũng không phải xuất thân chuyên nghiệp, không thể nào giống hết được, chỉ có thể tận lực nói ít đi.

"Mẹ nó! Thật xui!" Anh Siêu đặt bài xuống bàn, hùng hùng hổ hổ hút thuốc.

"Anh Siêu, mấy người anh Hoàng lúc nào mới tới? Trời đã tối rồi."

"Anh Hoàng không tới đâu, nói là để cho người họ Phùng tới, nhưng Đường tổng cũng sẽ tới cùng, chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta nhẫn nại một chút... Đợi đã, A Thủy, mày làm gì vậy?"

Anh Siêu nói đến một nửa liền phát hiện "A Thủy" đi tới chỗ Trương Kỳ, đứng dậy gọi người lại, cũng may Quách Tĩnh Tĩnh cũng không ngu, mặc dù không biết tên của người này nhưng dừng bước lại cũng không xấu.

"A Thủy, mày tới chỗ tên tiểu tử kia làm gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu, cabin tối hơn bên ngoài nhiều, càng không thấy rõ mặt người, chỉ biết mặt anh Siêu đang hướng sang bên này, Quách Tĩnh Tĩnh chần chờ một chút rồi trả lời: "Tiểu tử kia giống như đang động đậy, tôi đi xem một chút."

"Phải không?" Anh Siêu không nghi ngờ nhiều, giọng ghét bỏ nói: "Vậy mày nhìn xem, nếu tiểu tử kia tỉnh thì mày cứ đập cho bất tỉnh tiếp đi, tránh cho một hồi nữa tỉnh lại làm ồn tới Đường tổng, sắp bị cậu ta phiền chết rồi."

"Biết rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh không tiếng động thở ra một hơi, đi tới bên người Trương Kỳ, ngồi xổm xuống ở trước mặt cậu ta, tư thế này khiến Quách Tĩnh Tĩnh thật sự khó chịu, bụng đè ép lên bắp đùi, vô cùng không thoải mái.

Nhưng mà không xích lại gần thì cậu không thấy rõ mặt Trương Kỳ, cũng không biết người bị như thế nào. Trên mặt có chút thảm, chỗ xanh chỗ tím, có điều chỉ cần không gãy tay gãy chân là được.

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay vỗ vào mặt Trương Kỳ, Trương Kỳ cau mày, lúc hai mắt mở ra thì miệng cũng mấp máy, cũng may Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết tính cậu ta, không đợi cậu ta phát ra âm thanh đã bịt kín mồm lại.

"Không muốn chết thì đừng lên tiếng, nghe tôi nói!" Quách Tĩnh Tĩnh hạ thấp giọng, cắn răng uy hiếp.

Trương Kỳ hiển nhiên đã nhận ra cậu, trừng mắt như mắt trâu. Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, cậu ta liền gật đầu liên tục, tỏ ý mình biết rồi.

"Nhìn thấy cái thang bên kia không? Một hồi nữa tôi để cho cậu chạy, cậu lập tức mau chóng dọc theo cái nẹp trên cái thang, phía bên phải thuyền tôi đã thả thuyền cứu sinh rồi, cậu sau khi đi lên thì chạy thẳng tới thuyền cứu sinh, nhanh chóng nhảy xuống có hiểu không?"

"A Thủy, mày ở đó nói nhỏ cái gì vậy?"

Anh Siêu tựa hồ đã phát hiện có cái gì không đúng, mang theo hai người còn lại tới chỗ Quách Tĩnh Tĩnh, sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Quách Tĩnh Tĩnh thấp giọng nói: "1, 2, 3, chạy!"

Trương Kỳ từ dưới đất nhảy lên, bò dậy, như thỏ chạy tới chỗ cái thang, động tác hết sức lanh lẹ.

"Ngăn nó lại!" Anh Siêu chỉ vào Trương Kỳ rống lên một câu, quay đầu trợn mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, "Mày không phải là A Thủy, mày là ai?"

Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không trả lời gã, đứng dậy đánh một quyền vào mặt anh Siêu.

"A!" Anh SIêu không để ý, bị đánh một quyền, một quyền này khiến anh Siêu vô cùng tức giận, một bên vừa xoa quai hàm vừa chỉ vào Quách Tĩnh Tĩnh."Bắt nó lại cho tao! Lại dám đánh tao? Tiểu tử mày chán sống rồi! Hai chúng mày tất cả lên cho tao!"

Người đuổi theo Trương Kỳ bị kêu trở lại, Trương Kỳ lần mò bò lên nẹp, Quách Tĩnh Tĩnh thấy cậu ta thành công ra khỏi cabin, một bên ứng phó một bên rút lui về hướng cái thang. Mới vừa lúc nãy những người này đã nói Đường Đại Nghiệp sắp tới rồi, huống chi  bây giờ tình trạng thân thể của cậu cũng không thích hợp để đánh lâu dài.

Sau khi đạp một người một cước, Quách Tĩnh Tĩnh nhân cơ hội bắt nắm lấy tay vịn của cái thang, sải bước lên cầu thang. Cửa khoang rất hẹp, động tác của Quách Tĩnh Tĩnh lại rất nhạy bén, nhanh chóng chui ra ngoài, người phía sau đạp nước cũng không kéo đến chân cậu. Quách Tĩnh Tĩnh sau khi đi ra liền thuận tay đóng lại cửa khoang, cài nút cửa lại, trên cửa không có khóa, móc khóa sắt ẩn không thể giữ chân bọn họ được bao lâu, nhưng chút thời gian này đã đủ để cho Quách Tĩnh Tĩnh chạy trốn rồi.

Nhưng chờ tới lúc cậu đi tới chỗ hàng rào mới phát hiện Trương Kỳ đứng ở đằng kia, lại không nhảy lên thuyền.

"Ngớ ra làm gì? Mau nhảy đi!"

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay đẩy Trương Kỳ một cái,  hai tay Trương Kỳ lập tức nắm chặt lấy vòng rào, khẩn trương nuốt nước miếng.

" Cái này... Thuyền này nhìn qua cũng biết là do mấy tấm ván  ghép lại, một chút cũng không bền chắc, chúng ta đi lên nhất định sẽ bị sóng lật, đến lúc đó nhất định sẽ chết mất."

"Nói nhăng gì đó! Bao nhiêu người dựa vào cái thuyền cá nhỏ này mà sống đều không sao, làm sao có thể nói lật là lật được, mau nhảy đi, bọn họ đuổi tới thì cậu vẫn phải là chết thôi!"

Lời là nói như vậy, nhưng Trương Kỳ nhìn cái thuyền nhỏ ở trên nước bị sóng gió làm cho lung lay kia, làm sao cũng không dám nhảy.

"Tôi... Tôi không biết bơi, tôi không dám nhảy..."

"Mau nhảy đi!"

Quách Tĩnh Tĩnh thật sự hận không thể đạp quách cậu ta xuống, cửa khoang ở sau lưng đã bị người bên trong đá văng rồi, chốt cửa sắt hoàn toàn rơi xuống.

Người đi ra khỏi cabin, anh Siêu nhìn bọn họ cười âm ngoan. Gã nhìn thấu được nỗi sợ của Trương Kỳ, ngoài miệng đe dọa: "Tao khuyên chúng mày tốt nhất đừng làm chuyện điên rồ, đáy thuyền kia bị thủng rồi. Chúng mày cho rằng tao sẽ tùy tiện treo một cái thuyền cứu sinh, tùy ý để cho người chạy trốn sao?"

"Đừng nghe hắn, nhảy đi!" Quách Tĩnh Tĩnh vừa nhìn chằm chằm bọn họ vừa thúc giục Trương Kỳ.

"Anh không nghe thấy sao? Thuyền này bị thủng rồi, nhảy là chúng ta sẽ chết đó!" Trương Kỳ tin nên cậu ta không dám nhảy.

Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, trong mắt cậu bắt đầu xuất hiện tâm tư muốn bóp chết người rồi.

"Cậu không nhảy đúng không? Được, vậy cậu cứu ở lại nơi này chờ chết đi!"

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói, một chân đạp lên lan can chuẩn bị nhảy.

"Ngăn nó lại cho tao!"

Anh Siêu tất nhiên không thể nào để cho cậu rời đi, lập tức lên tiếng ngăn lại. Quách Tĩnh Tĩnh một cước đạp cho người ngã lộn mèo, xoay người vừa mới chuẩn bị nhảy thì có một luồng ánh sáng mạnh quét tới chỗ cậu, khiến cậu trong lúc nhất thời không thể nào mở mắt ra được.

Người sau lưng đi tới kéo cậu xuống, chế trụ hai cánh tay. Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt, mắt khó khăn lắm mới bình thường lại một lần nữa cứng lại. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa có du thuyền đang đến gần, đèn đuốc sáng choang nhìn tương đối sang trọng hoa lệ. Quách Tĩnh Tĩnh biết, lần này cậu thật sự không trốn thoát được rồi, bởi vì Đường Đại Nghiệp đã đến.

Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ cũng chưa từng chán ghét một người tới mức độ như vậy, lửa giận cơ hồ muốn từ trong ánh mắt của cậu phun trào ra ngoài. Cậu nhìn Trương Kỳ đang co lại ở bên hàng rào, cắn răng gằn từng chữ: "Tôi con mẹ nó vốn dĩ không nên cứu cậu mới đúng!"

□ tác giả lời ong tiếng ve:

(*) cật bính: là một món ăn nhẹ truyền thống ở Bắc Kinh. Sợi mì được làm bằng da, củ cải cắt nhỏ hoặc hẹ với thịt lợn băm nhỏ để nhồi, và chúng được đặt tên sau khi được cuộn thành hình dạng eo lợn. Khi những chiếc bánh được nướng, chúng được ngâm trong dầu và chiên...