Nhà Có Chính Thê

Chương 157: Đuổi theo thuyền kẻ gian




Quách Tĩnh Tĩnh khi còn bé cũng thích xem phim điện ảnh Hồng Kông, khi đó, mơ ước của mỗi một nam sinh đều là hy vọng mình có thể trở thành người đàn ông như Trần Tiểu xuân, Trịnh Y Kiện, có một bang cái gọi là huynh đệ cùng nhau sống chết, trong trường học lập đoàn thể nhỏ, bốn, năm người khoác vai nhau, đi bộ cũng phải đi ngang.

Thầy chủ nhiệm đứng ở tầng hai nhìn thấy tình huống này, chỉ bọn họ mà mắng: "Lớp hai năm ba! Lại là mấy người các cậu! Lấy đồng phục từ trong quần ra cho tôi, còn có cái quả đầu kia, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lập tức! Lập tức! Đi tiệm làm tóc cắt ngay, nếu ngày mai lại để tôi thấy cái đầu này của các cậu thì từng người từng người gọi phụ huynh đến cho tôi!"

Mà Quách Tĩnh Tĩnh chưa từng được tham gia mấy đoàn thể như vậy, cậu luôn giống như đại đa số học sinh ở trong trường đứng ở bên cạnh xem, làm bộ đi ngang qua, trong mắt chứa đầy sự hâm mộ.

Xe trước mặt càng ngày càng lái tới chỗ vắng vẻ hoang vu, Quách Tĩnh Tĩnh biết trong loại tình huống này không thể theo dõi quá chặt chẽ được. Quách Tĩnh Tĩnh đi theo bọn họ từ phía bên phải ở dưới cầu dẫn, dưới cầu chính là sông Trường Giang, đất vàng trên đường bị xe chở hàng nặng đè xuống tạo ra mấy cái ổ sâu, thật may tính năng xe của Hạ Phạm Hành  không tệ, Quách Tĩnh Tĩnh lái không cảm thấy quá nghiêng ngả lắc lư, chỉ có điều lái chưa được bao lâu mà trên kính xe đã đọng lại một lớp bụi bẩn.

Phía trước là một công trường xây dựng đá, có mấy chiếc xe bị hỏng đang được đậu trên một dốc đá trống, đi về trước nữa là một trạm cát, ở vùng đó trừ có cát vàng ra còn có cỏ khô. Quách Tĩnh Tĩnh biết, nếu như cậu cứ đi theo như thế thì khả năng bị phát hiện chính là hai trăm phần trăm. Cậu suy nghĩ một chút rồi chuyển hướng sang chỗ khác, Quách Tĩnh Tĩnh ngừng xe ở chỗ mấy chiếc xe hỏng đang đậu ở công trường.

"Bây giờ em đang ở dưới cầu sông Trường Giang, bọn họ mang Trương Kỳ đi tới trạm cát rồi. Bên kia bờ sông đậu mấy chiếc thuyền, trước tiên em sẽ đi xem tình huống một chút. Anh yên tâm, em sẽ không động thủ đâu, chẳng qua chỉ muốn chắc chắn bọn chúng giấu người ở cái thuyền nào thôi, em sẽ trốn kĩ, chờ các anh tới."

"Không..."

Không cái gì Quách Tĩnh Tĩnh không nghe thấy, cậu chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại tắt máy thôi. Quách Tĩnh Tĩnh mờ mịt nhìn màn hình, chưa từ bỏ ý định ngón cái nhấn một cái, không sáng. Cậu mím môi, bỗng nhiên có chút khẩn trương, có thể tưởng tượng Hạ Phạm Hành ở đầu kia của điện thoại cũng bắt đầu có tâm tư muốn diệt cậu rồi.

Thật ra thì cái điện thoại này thời gian chờ sạc đầy pin rất lâu, khoảng cách một lần sạc điện thoại cũng phải ba bốn ngày, chẳng qua là cậu lỡ quên mất, bây giờ điện thoại di động hết pin, tự động sập nguồn hoàn toàn là một bất ngờ.

Lại suy nghĩ một chút, Quách Tĩnh Tĩnh nhét điện thoại vào trong túi, nhìn chung quanh một lần, chạy tới trước đầu xe, tận dụng đám bụi ở trên kính xe mà viết lên mấy chữ.

"Em lên thuyền nhìn một chút, anh đừng lo lắng."

Hy vọng chờ đến lúc Hạ Phạm Hành đến thì những chữ này cũng không bị bụi mới che mất. Sau khi viết xong, Quách Tĩnh Tĩnh xoay người đứng lên trạm cát.

Vào giờ này trạm cát vẫn chưa có ai cả, đống cát cao như cái núi nhỏ, chất ở bờ sông vàng óng ả. Quách Tĩnh Tĩnh tận dụng đống cát, một vật để che đậy cũng không có, may mà còn có đống cát này có thể làm chỗ ẩn thân.

Cách đống cát không xa có  một cái phà lên bờ. Bên bờ sông có không ít thuyền bé, trừ mấy cái thuyền phun cát ở bên ngoài còn có mấy chiếc thuyền trở hàng lớn neo đậu ở giữa lòng sông, cho nên phần lớn vẫn thuyền bè lớn nhỏ hạng trung lấy việc đánh bắt cá để kiếm sống, trên giây kẽm buộc trên cột ở trên boong tàu còn phơi quần áo chưa khô, những người này đều là những người coi thuyền như là nhà.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh cũng không  nhìn không thấy bóng dáng ai đâu, không biết có phải là tới chợ thức ăn rồi không. Thuyền bè kiểu dáng cũng không khác nhau là mấy, Quách Tĩnh Tĩnh không xác định được Trương Kỳ rốt cuộc bị dẫn tới chiếc thuyền nào, bọn họ dừng xe ở dưới một tàng cây, cách mặt sông còn có một đoạn, cho nên bây giờ điều cậu có thể làm chỉ có chờ đợi mà thôi.

Cũng may không đợi bao lâu thì mặt sông có động tĩnh, trên một chiếc thuyền đánh cá nhìn trông có vẻ bình thường, có người ra khỏi nẹp, Quách Tĩnh Tĩnh liếc mắt liền nhận ra được người đàn ông ra đầu tiên, chính là người đã bảo cậu đừng xen vào chuyện của người khác, gã ta hình như đang gọi điện cho ai đó.

Người nọ đứng một hồi rồi lại tiến vào, Quách Tĩnh Tĩnh nhân cơ hội chạy tới cái thuyền kia. Cậu dĩ nhiên sẽ không trực tiếp lên thuyền mà là chọn cái thuyền ở bên cạnh. Điều bây giờ cậu phải làm không phải là một người một ngựa xông lên mà là chờ cứu viện, điều này cậu vẫn hiểu rõ ràng.

Nhưng điều khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới là bọn họ lại chuẩn bị lái thuyền, chân vịt chuyển động rẽ nước, tiếng động cơ xình xịch khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy. Lúc thuyền bị đẩy ra khỏi bờ Quách Tĩnh Tĩnh cũng đấu tranh tư tưởng một phen, Hạ Phạm Hành không biết lúc nào sẽ tới, nếu như bây giờ thuyền ra sông rồi thì coi như bọn họ tới cũng đuổi không được.

Mắt thấy thuyền sắp ra khỏi bến, Quách Tĩnh Tĩnh không có thời gian quyết định quá lâu, bản năng vẫn thúc đẩy cậu rút ra một tấm bàn đạp, vác ngang qua giữa hai chiếc thuyền. Quách Tĩnh Tĩnh bước nhanh chạy qua bàn đạp, cũng may là mùa đông, người lái thuyền đóng kín cửa sổ, cộng thêm tiếng sóng nước và chân vịt lại lớn, người kia cũng không phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh lên thuyền. Sau khi đi lên, Quách Tĩnh Tĩnh xông tới cái nẹp, ủy thân kéo ra một cái nắp đất ở trên boong, cánh tay chống ở hai bên trốn vào, đây là cái hộp tối mà ngư dân dùng để đựng cá sống đánh bắt được, có hình thang, miệng vuông trên boong không lớn, người mập một chút thôi là không xuống được, nhưng ở dưới đáy lại rất rộng rãi, có thể để không ít cá.

Bởi vì hộp tối được bố trí ở trên boong, vì phòng ngừa có người ngã xuống ở trên cửa ngầm chỉ có một cái đĩa tròn được khảm nạm, người không sống ở trên thuyền căn bản sẽ không biết được, hơn nữa muốn kéo cửa ra còn cần chút kỹ thuật khôn khéo, nếu không thì không nhất định có thể kéo ra được.

Lúc Quách Tĩnh Tĩnh trốn vào thuận tay mang cả cửa nắp ở đỉnh đầu, nhưng may mắn là bên trong hộp tối không có nước, nếu không trời lạnh như thế này bị ướt thì không xong rồi.

Thật ra thì để biết được chỗ ẩn thân như vậy còn phải cám ơn ông nội cậu Trương Quốc Phú. Trước kia giao thông không phát triển, ra cửa, gần thì đi bộ, xa thì chỉ có thể ngồi thuyền. Trương Thanh không hay ra cửa, sau khi Trương Quốc Phú không bán trân châu thì theo bạn trải qua hai năm chở người, đánh cá kiếm sống. Một năm kia khi nghỉ hè, Trương Thị sẽ để cho Trương Quốc Phú đem Quách Tĩnh Tĩnh lên thuyền chơi, vì thế cậu mới biết được bí mật ở trên boong tàu. 

Bên tai là tiếng nước vỗ vào thân thuyền, bỗng nhiên ùm một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh biết, hẳn là bàn đạp cậu vác lên giữa hai thân thuyền, bởi vì hai thuyền xa nhau mà rơi vào trong nước sông. Quách Tĩnh Tĩnh nhích lại gần vách thuyền, tận lực cách cửa xa một chút, để ngừa phòng vạn nhất.

Quả nhiên, trên boong lập tức truyền tiếng bước chân báo hiệu có người tới, có người đang gọi: "Chuyện gì xảy ra thế? Mới vừa đó là tiếng gì đó?"

"Không biết, anh Siêu, như là tiếng cái gì rơi xuống sông ấy."

Bọn họ vây quanh cái nẹp nhìn chung quanh một lần cũng không thấy có gì rơi xuống, người được gọi là anh Siêu liền nói: "Các cậu quan sát cho tôi một chút, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ có rắc rối lớn đấy. Hai cậu ở lại trên boong quan sát chặt chẽ cho tôi!" "Biết rồi ạ anh Siêu."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn phía trên, trong này gió thổi không lọt, chỉ có một mảnh bóng tối, Quách Tĩnh Tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng tim đập, trên boong có hai người đang khe khẽ thì thào, tựa hồ là đang nói tới Trương Kỳ.

"Tiểu tử kia điên rồi, từ khi bị bắt tới giờ cứ kêu không ngừng, hừ! Nó cũng là ăn gan hùm mật gấu rồi, thậm chí ngay cả người của Đường tổng cũng dám đánh!"

"Một hồi nữa gặp  giám đốc Hoàng là có kịch vui để xem rồi, nghe ý của Đường tổng đoán chừng..."

Đoán chừng cái gì Quách Tĩnh Tĩnh không có nghe rõ, Quách Tĩnh Tĩnh có loại dự cảm chẳng lành. Cậu trước kia cũng đắc tội với Đường Đại Nghiệp, chắc khi đó Đường Đại Nghiệp cũng muốn dạy dỗ cậu cho nên mới mang cậu đi tới Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng Trương Kỳ lại bị trực tiếp dẫn tới bờ sông, đây tuyệt đối không phải điềm lành.

Nhưng  Quách Tĩnh Tĩnh không thể làm gì cả, cậu bây giờ duy nhất có thể làm chỉ có chờ, không biết Hạ Phạm Hành bên kia có thấy chữ cậu lưu lại hay không.

*

Trên thực tế, sau khi thuyền ra sông hai mươi phút Hạ Phạm Hành cũng đã chạy tới rồi, xe do Dương Tuyền lái, Hạ Phạm Hành một đường luôn giữ kết nối điện thoại với Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng đi được nửa đường thì điện thoại của Quách Tĩnh Tĩnh  bỗng nhiên không có tiếng nữa.

Hạ Phạm Hành gọi thêm mấy cuộc, bên kia biểu hiện đã tắt máy. Biểu tình của Hạ Phạm Hành lúc đó thật sự rất dọa người, làm cho Dương Tuyền ở một bên cũng câm như hến, không dám lên tiếng. Xe vừa mới lên cầu, Hạ Phạm Hành hạ cửa kính xe xuống, cũng không để ý tới gió sông lạnh thấu xương, nửa người lộ ra ngoài xe, híp mắt nhìn trạm cát ở dưới cầu.

"Xuống dưới cái cầu dẫn thứ nhất ở trước mặt."

" Được."

Dương Tuyền đổi đường xe, sau lưng một chiếc xe đổi đường theo, cái thứ nhất sau khi đi xuống dưới cầu dẫn cũng là một đoạn đường lắc lư nghiêng ngả toàn cát vàng.

Hạ Phạm Hành nâng cửa xe lên, xe đến gần trạm cát, thời điểm đi ngang qua bãi đậu xe của công trường, Dương Tuyền nhắc nhở: "Phạm Hành, kia có phải xe cậu không?"

Hạ Phạm Hành lúc này mới dời tầm nhìn sang, đúng là xe của hắn.

Dương Tuyền nhắc nhở người phía sau, dừng lại ở bên xe Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành mở cửa  xuống xe, Dương Tuyền đuổi sát theo hắn cùng nhau đi xuống.

"Như thế nào rồi? Tĩnh Tĩnh có ở bên trong không?"

Hạ Phạm Hành xít lại gần cửa sổ xe nhìn một chút, vểnh môi lắc đầu, thời điểm ánh mắt quét qua đầu xe lập tức nhìn thấy chữ mà Quách Tĩnh Tĩnh để lại ở trước xe.

—— Em lên thuyền nhìn một chút, anh đừng lo lắng.

Mặt Hạ Phạm Hành lập tức trở nên cứng ngắc như đá, khí lạnh trong mắt  có thể khiến cho người ta chết rét. Dương Tuyền yên lặng ở trong lòng giơ ngón cái cho Quách Tĩnh Tĩnh: Cậu chết chắc rồi Quách Tĩnh Tĩnh ạ!

"Làm sao bây giờ? Bên kia thuyền cũng không ít, mấu chốt chúng ta bây giờ cũng không xác định Tĩnh Tĩnh có phải đã bị bọn họ bắt đi hay không, còn nữa, nếu như chúng ta tùy tiện, vạn nhất bị phát hiện, chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ lấy Tĩnh Tĩnh làm con tin thì thế nào?"

Sau lưng người ở trên xe phỏng đoán thấy hai người bọn họ đứng ở đầu xe, sắc mặt không được tốt lắm, cũng  xuống theo, bốn người đàn ông thân hình cường tráng, cả người đều mang khí thế mạnh mẽ của quân đội, một người trong đó mở miệng hỏi Dương Tuyền: "Thế nào rồi?  Xe này là của người của các cậu sao?"

Dương Tuyền gật đầu: " Vâng, Lưu đội, cậu ấy chắc đã theo đám người kia lên thuyền rồi, chúng tôi bây giờ cũng không xác định cậu ấy có phải đã bị bắt đi hay không."

Lưu đội trầm tư trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn chỗ thuyền bè đậu.

"Tàu chở hàng đầu tiên có thể loại bỏ, đầu tiên là do thân thuyền quá cao, thứ hai muốn lên thuyền thì phải qua thuyền nhỏ đã, quá hao tổn thì giờ cũng dễ dàng bị bại lộ, vạn nhất gặp tình huống đột phát thì thuyền khởi động cũng tốn thời gian, còn mấy cái thuyền câu kia thì dùng phương pháp loại trừ thì cũng có thể loại trừ một ít. Không bằng như vậy đi, các cậu trước tiên tạm thời ở lại nơi này đi, tôi đưa anh em đi kiểm tra thuyền bè một chút. Các cậu có ảnh của cậu bạn kia không? Có thể để cho chúng tôi nhìn một chút được không?"

"Có." Hạ Phạm Hành vừa nói vừa cầm lấy điện thoại ra mở thư viện cho bọn họ nhìn ảnh của Quách Tĩnh Tĩnh, trong hình  Quách Tĩnh Tĩnh đang ngủ, nhắm hai mắt một bộ vô hại.

Lưu đội nhìn ảnh, ngẩng đầu lơ đãng nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành trên mặt mang theo sự âm ngoan, trầm giọng nói: "Trừ em ấy ra, an nguy của những người khác đều không liên quan tới tôi."

Trong mắt Lưu đội thoáng qua một nét kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhưng rất nhanh y đã che giấu được, nặng nề gật đầu với Hạ Phạm Hành, mang theo mấy tên thủ hạ, động tác thành thạo thêm lanh lợi, cấp tốc chạy tới chỗ thuyền bè đang đậu.

Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng thuyền bè. Dương Tuyền biết, Hạ Phạm Hành cũng rất muốn đi, nhưng hắn biết rõ bản thân mình, hắn mặc dù thân thủ không tệ nhưng không có kinh nghiệm tác chiến tập thể, đi qua cũng không có tác dụng gì mấy.

Nhưng vào loại thời điểm này, chờ đợi thường càng làm cho người ta lo âu vạn phần.

"Phạm Hành, đừng quá lo lắng, Tĩnh Tĩnh không có việc gì đâu, Lưu đội là người mà Tử Chương đề cử, bọn họ nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp cậu tìm người."

Khóe miệng Hạ Phạm Hành mím chặt, không nói một lời.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Cám ơn hoa lài đích hoa trà, LUcifer89, nhỏ tinh đình 1017