Nhà Có Chính Thê

Chương 152: Thế giới hai người




Trương Vu Hà cưỡng ép Trương Thị ở lại, cũng bày ra một bộ trưởng bối ngạo nghễ nói: "Bà cậu cũng đã mở miệng rồi, đi ăn với bọn tôi luôn đi."

"Không cần, cám ơn." Quách Tĩnh Tĩnh không muốn kêu ông ta là chú, Trương Vu Hà cũng không phải toàn gọi là "cậu" này "cậu nọ" sao, ngay cả tên cậu cũng chẳng thèm gọi lấy một lần đó sao?

"Bà nội, con đi về trước, con còn phải về cho gà ăn."

Ý muốn rời đi của Quách Tĩnh Tĩnh rất kiên định, Trương Thị biết nói thêm nữa cũng vô ích, huống chi Trương Vu Hà vào cửa với thái độ đó bà cũng thấy hết rồi, dù bà có lòng muốn đưa Quách Tĩnh đi ăn cùng nhưng cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ ở trên bàn ăn gượng gạo không được tự nhiên nên trầm trầm gật đầu một cái, đồng ý.

"Vậy được, vậy con thừa dịp trời còn sáng mau trở về đi thôi, cũng đừng quên ăn cơm, dù chỉ có một mình ở nhà thì cũng phải ăn."

"Con biết rồi ạ, bà nội, vậy con đi, ông nội con đi." Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa nhìn về phía Trương Vu Hà, nghĩ đến Trương Thị cậu vẫn là mở miệng nói một câu: "Chú, cháu đi trước."

Cậu gọi Trương Vu Hà đã coi như là hết tình hết nghĩa, còn Yamada Edako kia thì hoàn toàn không cần thiết. Quách Tĩnh Tĩnh gọi xong, xoay người đi ra ngoài.

Yamada Edako kéo ngón tay, Quách Tĩnh Tĩnh là cố ý, ngay cả chú cũng đã gọi rồi thì kêu thêm một tiếng thím cũng không được sao? Bà ta mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không gọi bà ta lại thấy mình như đang chịu nhục, cắn môi đi tới bên người Trương Vu Hà, đưa tay kéo ống tay áo ông ta, trong mắt đều là ủy khuất.

Trương Vu Hà biết bà ta trong lòng đang suy nghĩ gì nhưng lại không thể thay bà ta giải bày, chỉ có thể an ủi vỗ lên mu bàn tay, bởi vì ông ta rất rõ ràng, ở trong lòng mẹ, vị trí của Yamada Edako còn kém xa Quách Tĩnh Tĩnh, có thể nói, Quách Tĩnh Tĩnh ở trước mặt mẹ làm trò gì cũng đều là đúng, đổi thành Yamada Edako thì cái gì cũng thành sai, cho nên ông ta biết, coi như Yamada Edako ủy khuất thì ông ta cũng không thể nói hộ dù chỉ một câu.

"Đúng rồi, mẹ, mới vừa nghe mẹ nói Trương... Anh Thanh không ở nhà? Anh ấy đi đâu vậy ạ?" Trương Vu Hà đột nhiên hỏi.

"À, A Thanh à..."

"Nó không đi chỗ nào cả, " Trương Quốc Phú còn chưa nói hết, Trương Thị liền đã cắt đứt lời lão, "Đi một chuyến xa nhà, năm mới sẽ về. Nó đi gấp, cũng không có thời gian nỏi rõ với mẹ nên nói qua với cùng Tĩnh Tĩnh, chờ nó trở lại sẽ nói rõ ràng cho mẹ nghe. Ai! Anh trai của con là người như thế đấy, nói gió chính là mưa, bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà còn như trẻ con."

"Phải không ạ?" Trương Vu Hà cười một tiếng, ánh mắt lại nhìn Trương Quốc Phú một cái. Ba ông ta rõ ràng là có lời muốn nói nhưng mà mẹ lại không cho ba cơ hội nói xong.

Trương Quốc Phú cũng biết Trương Vu Hà nhìn mình, lão ngẩng đầu, hướng về phía Trương Vu Hà lắc đầu: Mẹ con không để cho ba nói, đừng hỏi đừng hỏi, tránh chọc mẹ con mất hứng.

Trương Vu Hà đã thấy Trương Thị thiên vị Trương Thanh như thế nào, tự nhiên biết  ba nói cũng là nói thật, liền không hỏi nhiều nữa.

"Vậy chúng ta đi tới nhà hàng trước đi, trước khi tới con đã dặn dò bên kia rồi, thức ăn đã làm xong rồi. Mẹ, còn có cá tạp (*) mẹ thích ăn..."

(*) nguyên văn là 江鱼杂 - giang cá tạp, mình không biết đây là món gì, mọi người giúp mình nhé

Đoàn người lên xe, không  bao lâu đã đến trấn trên. Nhà hàng mà Trương Vu Hà đặt là Giang Nam thủy hương, không phải là nhà hàng năm sao gì cả, bất quá ông ta biết, ba cùng mẹ ăn ở nơi này tuyệt đối vui vẻ hơn ăn ở trong phòng tây cao cấp.

Quả nhiên, thời điểm thức ăn được bưng lên, sắc mặt Trương Thị cùng Trương Quốc Phú cũng không tệ lắm.

Trương Quốc Phú chỉ  mâm cá tạp kia khen không dứt miệng, nói gì mà chính là cá sông khai sai, vảy cá tỏa ra ánh sáng, không giống những loài cá thả ở trong ao, màu u tối nhác nhác.

Bọn họ ăn ở trong đại sảnh, người lớn tuổi không thích ở trong không gian phong bế, dầu gì vị trí chọn cũng không tệ, trong chỗ quẹo cũng an tĩnh và an toàn.

Nghe được người chung quanh nói tới mâu thuẫn Trung Nhật gần đây, Trương Quốc Phú cũng là một người thích chú ý đến quốc sự, huống chi con trai mình cũng là giám đốc doanh nghiệp Nhật Bản, Trương Quốc Phú tự nhiên càng ở hóng hơn.

Trương Quốc Phú lắng tai dự thính nghe lời bàn của mọi người chung quanh, để đũa xuống nhỏ giọng hỏi Trương Vu Hà: "Vu Hà, gần đây công ty các con thế nào rồi? Trung Nhật vì vấn đề đảo mà mâu thuẫn hình như càng ngày càng trở nên gay gắt, còn có người nói muốn bắt đầu từ hôm nay ngăn chặn hàng Nhật, vậy công ty này của con..."

"Ba,  điều này ba hoàn toàn không cần quan tâm, " Trương Vu Hà cười tuyệt đối ung dung, thật giống như vấn đề mà lão hỏi chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ như hạt bụi. "Trong những năm này vấn đề không phải vẫn luôn tồn tại đó sao? Trước sự kiện kia ở Nam Kinh, huyên náo ồn ào thật dữ, nhưng cũng chỉ là ở mỗi Nam Kinh mà thôi, người trong nước hầu như đều liên tục bày ta cái dư luận xã hội phải ngăn chặn hàng Nhật, nhưng rồi kết quả thế nào? Chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to thôi."

"Đó cũng không nhất định đâu, ba gần đây xem tin tức thấy chuyện lần này không giống như trước đây, đây là liên quan đến vấn đề lãnh thổ, người ta cướp nhà cướp cửa rồi còn có thể thờ ơ sao?" Trương Quốc Phú nói thẳng ra, không chú ý tới Yamada Edako ngồi một bên sắc mặt có chút cứng ngắc.

"Được rồi, nếu ba đã nói như vậy thì con phân tích cho ba nghe, trong chuỗi công nghiệp ô tô toàn cầu, Nhật Bản là cơ sở cung cấp phụ tùng cơ bản, cái này cũng không chỉ là nhằm vào xe của Nhật Bản mà bao gồm cả kiểu xe Âu Mỹ, mô hình thương hiệu độc lập, tất cả những thứ này đều là của Nhật Bản. Trừ xe ra còn có máy chụp hình của Nhật, màn ảnh, thức ăn bao gồm cả công nghệ đường sắt cao tốc đều là mua từ Nhật. Để chứng minh cho cái này thì trong cuộc sống của một người với điều kiện tiên quyết là không bị bại liệt thì căn bản không thể ngăn chặn việc sử dụng đồ Nhật hàng ngày, những kẻ "yêu nước" ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng trên thực tế chính bọn họ cũng đang dùng đồ vật do Nhật sản xuất mỗi ngày đấy ba có biết không? Ngay cả việc ấn chế thẻ căn cước của chúng ta cũng đến từ Nhật Bản, cũng là đồ Nhật, chẳng lẽ chúng ta phải ngăn chặn cả thẻ căn cước của mình luôn sao?"

Trương Vu Hà lời nói này Trương Quốc Phú cũng hiểu chút,đều là nghe người ta nói thôi, thành thật mà nói thì quả thật làm cho người ta cứng họng(**), nhưng càng như thế thì càng khiến người ta giận hơn!

(**) nguyên văn là 人有些牙口无言,, dịch ra là người có chút răng lợi không nói, cầu cao nhân tới giúp TT

" Cái nước Nhật bé tí đó á..."

Trương Quốc Phú muốn nói Nhật Bản bé tí đó chẳng là cái gì cả, chợt nhớ tới con dâu mình chính là người Nhật bản, cháu trai Trương Kỳ có một nửa dòng máu là từ Nhật, lời cũng không thể nói, nói ra chính là tự vả vào mặt mình, nguy cấp lập tức thu hồi lại, cầm đũa hô to một tiếng: "Ăn đi ăn đi, không nói những chuyện mất hứng kia nữa, mau ăn mau ăn, Edako, con cũng mau ăn đi, con cá này mùi vị ngon lắm, ăn nhiều một chút."

"Cám ơn ba ạ." Yamada Edako coi như thờ ơ, mặc dù trong lòng bất mãn Trương Quốc Phú nhục mạ, làm phiền Trương Vu Hà nhưng bà ta cũng không dám nói bậy bạ.

Tóm lại chuyện này cứ như vậy mà qua đi, Trương Quốc Phú nói những thứ kia đối với Trương Vu Hà mà nói đều nói "không thể nào", "không có căn cứ",  ông ta tự nhiên cũng sẽ không đem những thứ này đặt ở trong lòng.

Cho tới sau này, chuyện thật sự xảy ra ở trên người ông ta, ông ta mới thấy buồn cười biết bao.

*

Bất kể bên này có náo nhiệt như thế nào đi nữa thì tóm lại cũng không liên quan tới chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh, từ khi rời khỏi chỗ Trương Thị, Quách Tĩnh Tĩnh một đường đi hướng bên trái, đi tới căn nhà gạch đỏ.

Đèn trong ngôi nhà gạch đỏ đang sáng, thêm cả đèn đường ở cửa dưới mái hiên cũng sáng, làm sáng rực cả con đường đá ngoài cổng.

Trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút ngọt ngào,  buồn rầu trước đó tiêu tan đi hết, cậu hơi chu miệng, bước chân rảo nhanh về nhà.

"Em trở về rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa cởi mũ và bao tay vừa hướng trong phòng gọi một tiếng. Hạ Phạm Hành mặc một cái áo cashmere cao cổ, trên người buộc một cái tạp dề màu xanh đậm, vén cao ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay, ngón tay thon dài cầm muỗng canh, hình như đang nấu canh, nghe thấy tiếng Quách Tĩnh Tĩnh liền nghiêng người nhìn qua cửa, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu.

"Trở về rồi à? Em rửa tay trước đi, cơm tối lập tức xong ngay."

"Để em đi xem chuồng gà một chút, một hồi nữa em rửa." Quách Tĩnh Tĩnh tham lam nhìn một lúc lâu, thật lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, đẩy cửa sau đi tới chuồng gà.

Trời tối, nhiệt độ cũng hạ xuống, mấy con gà còn dư lại chen chúc một chỗ trong chuồng, có con hai mắt trợn trắng dã, có con vẫn còn vòng tới vòng lui. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn kỹ, nhiều lần xác nhận bên ngoài không còn con gà nào chưa vào chuồng rồi lúc này mới đóng cửa chuồng lại, chèn miếng vá được dùng làm khóa vào.

Thuận tiện rửa tay ở cái ao nước lạnh bên cạnh sân rồi cậu đẩy cửa sau ra đi vào trong, Hạ Phạm Hành đã bày thức ăn lên bàn, hai món chay tươi ngon, cộng thêm tôm ngâm nước muối cùng một mâm cá kho, súp sườn heo hầm trong nồi sứ, cực kì thơm, cộng thêm mấy miếng củ cải trắng, uống vào trong miệng một chút cũng không cảm thấy ngấy.

Quách Tĩnh Tĩnh trước tiên uống hơn nửa chén canh nóng, thân thể mới vừa bị gió lạnh thổi qua lập tức trở nên ấm áp hơn hẳn.

Hạ Phạm Hành bóc vỏ tôm xong, chấm chút giấm rồi đưa đến miệng Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên há miệng cắn, đầu lưỡi cuốn vào trong miệng nhai nhai, Hạ Phạm Hành lại giúp cậu bóc con thứ hai, cười hỏi: "Bà nội không giữ em lại ăn cơm à?"

"Giữ lại chứ." Miệng Quách Tĩnh Tĩnh đang bận bịu, tay nghề của Hạ Phạm Hành gần đây rất tốt, cậu gần đây rất thèm ăn, có lúc đói cậu còn cảm thấy nếu cho cậu ngồi trên núi cơm cậu cũng có thể ăn hết.

"Vậy em nói như thế nào?" Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng ít nhất còn phải chờ chút thời gian cơ, Quách Tĩnh Tĩnh đau lòng bà nội, tuy nói rằng cậu sẽ nhất định trở về ăn cơm nhưng nếu Trương Thị thật sự kiên quyết muốn giữ lại thì người trước mặt nhất định sẽ mềm lòng.

Cho nên bữa cơm này, Hạ Phạm Hành thật ra thì đã chuẩn bị xong cho mình rồi, không nghĩ tới cuối cùng người chẳng những trở về mà lại còn trở về nhanh như thế, khiến cho Hạ Phạm Hành có chút tò mò.

Quách Tĩnh Tĩnh gặm cục xương, nghe lời này, động tác ngừng một lát rồi mới há miệng trả lời một câu: "Chú mang vợ đến" Nói xong, cậu dùng sức hút hút tủy xương, hút hết sạch vào trong miệng.

Hạ Phạm Hành ngược lại có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Cho nên là bởi vì Trương Vu Hà tới nên mới có thể trở về nhanh như vậy sao?

Hạ Phạm Hành híp mắt, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, Quách Tĩnh Tĩnh thì vẫn đang chờ đợi con tôm trong tay hắn. Bóc thì cũng bóc xong rồi thế sao còn không đút vào trong miệng cậu đi? Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn là mình làm mình hưởng thì tốt hơn, vì vậy cậu đứng dậy khỏi ghế, há miệng cắn con tôm trong tay Hạ Phạm Hành.

Làm khó cho Hạ Phạm Hành, hắn cầm gần ở giữa con tôm, Quách Tĩnh Tĩnh làm như thế miệng lưỡi không tránh được trực tiếp bao lấy nửa đoạn ngón tay của Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành tỉnh hồn, ánh mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh trở nên sâu thẳm.

"A Tĩnh..."

Hạ Phạm Hành nguyên vốn muốn bảo Quách Tĩnh Tĩnh nhả ra, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác mình cắn mới chỉ có nửa con tôm, cậu muốn ăn hết cả con cơ liền làm như đang hút tủy xương, hút một hơi, Hạ Phạm Hành như bị giật điện, lập tức  rút tay trở lại, Quách Tĩnh Tĩnh ngậm con tôm, ngẩng đầu nhìn hắn.

Làm gì đấy?

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, thần sắc huân nhiên nói: "A Tĩnh, em tối nay đừng hòng ngủ..."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa thấy vẻ mặt này của Hạ Phạm Hành liền biết hắn có ý gì, vội vàng thu lại cái cổ đang rướn về phía trước, lắc lắc đầu.

Hạ Phạm Hành không rõ ý tứ hừ cười một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Ăn nhiều một chút em nhé."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, không nhịn được run rẩy một chút.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Cám ơn đần y nhân, nhỏ loa đình 1017, Lucifer89, maviseen đích khen thưởng