Nhà Có Chính Thê

Chương 151: Hạ Tuyền liên minh




Lúc Trương Thanh đi theo Quách Dực không để cho Quách Tĩnh Tĩnh tới đưa, để cậu an tâm dạy học, Quách Tử Chương đi theo đến phi trường.

Trong phòng nghỉ VIP, Quách Tử Chương đứng ở trước cửa sổ gọi điện cho Dương Tuyền.

"Dương Tuyền, tôi phải đi Thượng Hải một đoạn thời gian, Phạm Hành bên này giao cho cậu đấy"

Quách Tử Chương nói xong, Dương Tuyền bên kia hồi lâu không lên tiếng. Quách Tử Chương nhìn điện thoại di động biểu thị thời gian nói chuyện, nói rõ người bên kia không treo máy.

"Dương Tuyền?"

"Tử Chương, " Thanh âm của Dương Tuyền cuối cùng từ bên kia truyền tới, "Cậu đi Thượng Hải là vì bệnh của chú cậu có đúng không?"

"Đương nhiên rồi."

"Cũng tốt, tách ra một đoạn thời gian, để cho nhau một chút yên tĩnh, để cho tôi nghĩ rõ ràng..."

"Nghĩ rõ ràng cái gì?" Quách Tử Chương cảm thấy mình giống như nghe không hiểu lắm người này đang nói cái gì, mặc dù trước kia thỉnh thoảng cũng không hiểu lắm nhưng lần này lại không giống trước kia.

"Không có gì, Tử Chương, chờ cậu từ Thượng Hải trở lại, tôi có chuyện phải nói cho cậu biết."

"Chuyện gì?"

"... Chờ cậu trở lại đi. Bái bai!"

Quách Tử Chương nhìn bị cuộc trò chuyện bị cắt đứt, không nhịn được phỉ nhổ: "Lại quên uống thuốc rồi..."

Tiếng nói vừa dứt, điện thoại di động lại reo, là Hạ Phạm Hành gọi tới, nói đôi câu liền phát hiện giọng Quách Tử Chương không đúng lắm, thuận miệng hỏi một câu: "Sao đấy? Có tâm sự gì sao?"

Giữa bạn bè với nhau thì dù có tranh chấp cũng chỉ là do bất đồng ý kiến, cũng không đến nỗi làm ảnh hưởng tới cảm tình mười mấy năm. Hạ Phạm Hành hỏi một chút, Quách Tử Chương cũng khoanh tay nói: "Còn không phải là do tên ngốc Dương Tuyền kia sao."

"Dương Tuyền?" Hạ Phạm Hành dừng lại một chút, "Cậu ta không phải là đã nói cái gì với cậu đó chứ?"

"Cũng là bởi vì cậu ta không nói gì, " Quách Tử Chương nói xong, lúc này mới phát giác câu này của Hạ Phạm Hành sai sai, "Cậu có phải đã biết cái gì đúng hay không?"

"Hê hê."

"..." Người này quả nhiên biết!

"Cậu yên tâm, chuyện này có liên quan tới cậu, một ngày nào đó cậu sẽ biết thôi." Sao của Hạ Phạm Hành lại giống như đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?

"Vậy tôi tình nguyện cả đời không biết."

"Không —— thể —— nào!"

Cái này còn là lần đầu tiên Hạ Phạm Hành cùng Dương Tuyền kết thành liên minh, đá anh ra ngoài. Trước kia lúc bắt nạt Dương Tuyền, Quách Tử Chương  vẫn không cảm thấy gì cả, chỉ coi chơi rất vui, bây giờ đến phiên chính anh tự mình thể nghiệm, tư vị này thật sự khiến người ta thấy khó chịu!

"Được rồi, tôi không nói nhiều với cậu nữa tránh cho cậu càng khó chịu hơn, đến bên kia, có kết quả gì liền gọi điện thoại cho tôi nhé. Cậu cũng đừng quá lo lắng, Tôn giáo sư tôi đã gặp qua rồi, ba tôi năm đó được xem là khách quý tham gia một lễ trao  giải học thuật, trong hội nghị hai người đó đã gặp nhau, sau khi trò chuyện mấy câu, trở về tán thưởng y thuật của ông ấy ghê lắm!"

"Ba cậu tôi cũng hiểu đôi chút. Ông ấy năm đó không muốn để cho Tôn giáo sư đi tới Tể Ninh đúng không?"

"Tể Ninh là bệnh viện tổng hợp, Tôn giáo sư mà tới thì cũng là phí hoài nhân tài." Cho nên không phải là không mời mà là do Hạ Khải Minh là yêu cái tài và yêu cả người tài. Năm đó quả thật Hạ Khải Minh đã mời Tôn giáo sư, nhưng người ta lại lập tức từ chối. Tể Ninh đãi ngộ tốt, thực lực mạnh mẽ, đúng là một nơi rất tốt để đầu quân, chỉ là không phải mục tiêu của ông. Điều ông cần chính là dùng hết khả năng để xem án lệ cùng bệnh nhân, càng nhiều càng tốt, nơi ông cần phải tới chính là bệnh viện chuyên u bướu.

Hạ Phạm Hành cố ý gọi điện thoại tới, thật ra thì chính là vì để nói với Quách Tử Chương về cái này, ít ra cũng coi như là an ủi trong lòng. Một người dù cho nội tâm có mạnh mẽ đến như thế nào đi chăng nữa, có lẽ họ vẫn có thể thản nhiên đối mặt với việc bản thân mắc bệnh ung thư, nhưng  nếu như người nọ đổi thành người họ thân nhất, điều này sẽ lập tức chạm tới nơi yếu ớt nhất bên trong họ.

Hạ Phạm Hành không vạch trần, Quách Tử Chương cũng biết, hai người cách điện thoại hừ cười một tiếng, hết thảy đều không nói gì.

*

Trương Thanh trước khi đi đã liên lạc xong với khách hàng mua gà rồi. Quách Tĩnh Tĩnh phải đi làm, liền gọi điện thoại để  Trương Thị giúp bán, thật ra thì cũng không cần làm gì cả, khách hàng tới, bắt gà bỏ vào lồng đem đi, một tay giao hàng một tay giao tiền, chẳng tốn thể lực chút nào.

Trương Quốc Phú đối với lần này cũng không có ý kiến gì, chỉ là kỳ quái Trương Thanh làm sao đột nhiên lại quyết định vội vã như thế, cũng may buổi tối Quách Tĩnh Tĩnh tan làm trở lại đã nói rõ tình huống cho họ.

"Như vậy nói, trí nhớ của A Thanh đã khôi phục rồi à?" Trương Thị trong mắt mơ hồ lộ ra ánh lệ, bị đèn chiếu sáng ở đáy mắt, sáng rực.

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, nắm lấy tay Trương Thị nói: " Dạ, khôi phục rồi ạ. Bà nội, ba con nói, ba lần này đi Thượng Hải có thể phải đợi đến năm sau mới có thể trở về, đến lúc đó, ba sẽ dẫn người tới, tự mình tới nói rõ ràng với ông bà."

" Được, con nói với ba con là bà sẽ chờ." Trương Thị vỗ một cái lên mu bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh. cảm thấy như được an ủi tuổi già.

Trương Quốc Phú thật tò mò liền hỏi: "Làm sao lại lâu thế? Năm sau? Khi nào cơ?"

"Ông nói gì đó, cũng tách ra hơn hai mươi năm rồi, hôm nay A Thanh khôi phục trí nhớ, dù sao cũng phải tìm thân nhân bạn bè  của mình ôn chuyện, thời gian dài một chút vậy thì có cái gì hiếm lạ!"

Trương Thị cắt đứt lời Trương Quốc Phú, không muốn để cho lão nói tiếp, nhưng mà Trương Quốc Phú vẫn còn nói tiếp.

"Vậy... A Thanh không phải là nên trở về đi tìm người thân sao? Nhắc tới cũng thật là, nó cũng không phải là Tôn Ngộ Không, có thể chui ra từ trong khe đá sao? Nếu trí nhớ khôi phục rồi, nhất định phải trở về gặp cha mẹ anh em chứ? Đến lúc đó chắc tôi với bà sẽ bị cho ra rìa mất."

"Nói nhăng nói cuội gì đó! A Thanh là hạng người như vậy sao?"

"A Thanh quả thật không phải người như vậy, nhưng dù sao đối phương cũng là cha mẹ ruột của nó, cũng nuôi nó hai mươi năm, thế đạo này, vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã."

"Không máu mủ thì sao? Không máu mủ thì A Thanh cũng là con trai tôi." Trương Thị ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng vẫn quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh một câu, "Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh, ba con có cụ thể nói lúc nào trở lại không?"

Quách Tĩnh Tĩnh biết, trong lòng Trương Thị ít nhiều vẫn có chút khẩn trương, loại cảm giác này cậu cũng vừa mới vừa thể nghiệm qua, không đành lòng Trương Thị bị khiếp sợ, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn nói ra một chút chuyện của Trương Thanh.

"Bà nội, ba con... Đã không còn thân nhân rồi. Ba nói với con, lúc ba còn rất nhỏ, cha mẹ ba đã qua đời rồi."

"Làm sao lại..." Trương Thị trợn mắt, có chút khó tin. Trương Quốc Phú cũng ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.

"Cho nên, ba lần này đi Thượng Hải  thật ra là bồi một người đi khám bệnh, người nọ bệnh rất nặng, ba không yên tâm, muốn ở bên cạnh người đó."

"Cái gì? Lại là vì cái này? Vậy...  A Thanh làm sao không nói cho bà biết chứ!" Trương Thị nhăn mày."Chuyện này xảy ra đột nhiên, ba cũng là mới vừa quen biết được người đó liền biết được chuyện này, bởi vì bệnh tình không thể trì hoãn, cũng không kịp tới nói với ông bà."

Trương Thị dừng một chút, trong đầu nghĩ người nọ chỉ sợ sẽ là người Trương Thanh lúc còn trẻ đi? Nói là không kịp nói phỏng đoán quả thật bệnh không nhẹ, Trương Thanh lần này đi theo khẳng định vẫn là tình xưa khó quên, muốn cùng đi chăm sóc bệnh nhân, đây chính là công việc cần đến thể lực. Trương Thị cũng không muốn vạch trần bây giờ,  Trương Thanh không nói thấu có lẽ cũng là chiếu cố đến Quách Tĩnh Tĩnh đi. Suy nghĩ một chút, Trương Thị cũng không nói thêm gì khác, chỉ dặn dò Quách Tĩnh Tĩnh: "Bà biết rồi, Tĩnh Tĩnh, lúc con gọi điện cho ba con nhớ dặn dò ba phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm khổ mình. Bây giờ y học phát triển như thế, bệnh gì cũng có thể trị hết, đừng có tổn hại cơ thể mình."

"Con biết rồi bà nội."

Nói xong chuyện của Trương Thanh, Trương Thị liền muốn giữ Quách Tĩnh Tĩnh lại dùng cơm, nhưng lời vừa nói ra miệng thì từ ngoài cửa có một chiếc xe lái tới, nguyên lai là hai vợ chồng  Trương Vu Hà.

Trương Vu Hà lúc trước vì chuyện Trương Kỳ mà từ Nhật Bản trở lại, sau này vẫn ở lại trong nước, ông ta với Trương Thị tuy nói còn chưa phá bỏ ngăn cách hoàn toàn, nhưng mẹ con cuối cùng vẫn là mẹ con,  nhiều năm như vậy không gặp, hiểu lầm cùng oán trách dù lớn thế nào thì cứ để nó trôi đi. Trương Vu Hà cũng là người có hiếu tâm, nhiều năm không được ở bên ba mẹ tận hiếu, mắt thấy quan hệ mẹ con có chút hòa hoãn, tất nhiên phải nắm chặt thời cơ, nhưng đa số thời gian ông ta đều bận bịu với sự nghiệp, công việc đang đợi ở Thượng Hải còn nhiều lắm, thỉnh thoảng được rảnh rỗi cũng sẽ trở lại một chuyến, thăm cha mẹ một chút.

"Ba, mẹ."

Trương Vu Hà hiển nhiên không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh sẽ ở đây. Từ lần trước sau khi xích mích với hai cha con, nếu Trương Thanh ở đây Trương Vu Hà có lẽ còn xã giao có lệ một chút, có điều Quách Tĩnh Tĩnh lại không giống. Ông ta là trưởng bối, tất nhiên sẽ không quay đầu đi lấy lòng tiểu bối. Sau khi bước vào cửa, Tĩnh Tĩnh thấy ông ta đi vào liền đứng lên, chuẩn bị gọi người, chỉ là Trương Vu Hà hiển nhiên không thèm để ý, lúc đi qua bên người, ánh mắt nhìn cũng không thèm nhìn Quách Tĩnh Tĩnh lấy một cái.

Yamada Edako từ trước đến giờ luôn tôn trọng, theo ông ta. Trương Vu Hà có thái độ gì thì bà ta cũng sẽ có thái độ như thế.

Sắc mặt Trương Thị tối trầm, Trương Quốc Phú ngược lại  có chút vui mừng.

"Vu Hà, Edako, các con về sao không gọi điện cho ba để ba chuẩn bị thức ăn mấy đứa thích! Kỳ Kỳ đứa bé kia đâu? Lần trước không phải còn cùng các con tới đây sao?"

"Kỳ Kỳ có chuyện không tới được ạ, lần này chỉ có con cùng Edako thôi. Ba, sở dĩ không gọi điện thoại cho ba chính là sợ ba mẹ bị mệt mỏi, nhiều tuổi như vậy mà còn phải bận bịu làm mấy chuyện này, con làm sao mà nhìn nổi. Nhà hàng bên kia con đã đặt xong rồi, ba cùng mẹ chớ nấu cơm, ngồi xe con đi chung đi." Trương Vu Hà vừa nói, hai tay nắm ở vai Trương Quốc Phú, làm cảnh phụ tử từ hiếu.

Phía sau Yamada Edako cầm trong tay thực phẩm dinh dưỡng, đi tới trước mặt Trương Thị, cười hiền huệ nói: "Mẹ, đây là con cùng Vu Hà mua cho mẹ và ba ít đồ bổ, còn có nhung hươu này là Vu Hà bày nhờ bạn cẩn thận chọn lựa đem tới, mẹ cùng ba cầm lấy mà pha rượu, thái mỏng làm thức ăn cũng có thể, nếu như không biết làm gì thì để con bảo chuyên gia tới xử lí giúp mẹ."

Yamada Edako vừa nói vừa đem nhung hươu ra cho Trương Thị nhìn, Trương Quốc Phú  hiếm lạ  sờ một cái, nhìn một chút. Một đôi nhung hươu hoàn chỉnh thật lớn, không nói cái gì khác, chỉ cần nhìn đã thấy thật khí phái rồi.

"Sớm nghe nói nhung hươu là đồ tốt, nghe nói Càn Long đặc biệt thích ăn cái này, cơ hồ mỗi ngày đều ăn, kết quả ăn xong thành thượng đế trường thọ nhất trong lịch sử. Đồ tốt như vậy      đoán chừng tốn không ít tiền đúng không? Xem mấy đứa kìa, lãng phí tiền làm gì?" Trương Quốc Phú dù nói vậy nhưng trong mắt biểu lộ rất thích, con trai mua cho đồ tốt như thế có thể không thích sao.

Nhưng Trương Thị chỉ liếc nhanh một cái, ngoài miệng không mặn không nhạt đáp lại Yamada Edako một câu: " Vâng, chúng tôi chỉ là những ông già bà già ở nông thôn thôi, đồ tốt thế cho chúng tôi cũng không biết ăn như thế nào đâu, thật lãng phí."

Sắc mặt Yamada Edako cứng đờ, vội vàng nói: "Không không không, mẹ ơi con không có ý đó."

Bà ta vừa nói vừa hướng ánh mắt cầu cứu với Trương Vu Hà. Trương Vu Hà cười giảng hòa nói: "Mẹ, mẹ đâu có phải người bình thường? Mẹ năm ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi bốn anh em chúng con nuôi lớn, mẹ ở trong lòng con là người vĩ đại nhất."

Trương Vu Hà nói như vậy, Trương Thị liền trừng ông ta: "Đừng có mà nịnh, nếu con mà nghĩ như vậy thì rời đi sớm làm gì?" Lời tuy nói như vậy nhưng cũng không có quá nhiều ý oán trách ở bên trong.

Trương Vu Hà mặt dày cười một tiếng, nói mấy câu không phải đâu, trước đây bất kể mình sai ở chỗ nào thì dù sao cũng phải chủ động nhận sai.

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, bây giờ phỏng đoán cũng không còn chuyện gì nữa, cậu vốn cũng không muốn ở lại nhà Trương Thị ăn cớm, đứng dậy liền nói: "Bà nội, ông nội, vậy con đi về trước ạ."

Trương Thị kéo cậu lại nói: "Cũng đến giờ cơm rồi, ăn xong rồi để cho chú con lái xe đưa con trở về là được, hơn nữa ba con cũng không ở nhà, một mình con trở về ăn gì?"

Trương Thị nói xong thì nháy mắt với Trương Vu Hà, Trương Vu Hà vừa vào cửa liền xem người như không khí, khó trách Quách Tĩnh Tĩnh phải đi về.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Lời của editor: Dạo này bận PUBG biếc quá thành ra quên luôn edit truyện -((