Sau khi cùng con trai tán gẫu, tâm tình Trương Thanh rõ ràng đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn hơi dính người. Quách Tĩnh Tĩnh buổi sáng nấu cháo, hy đứng bên cạnh phụng bồi, Quách Tĩnh Tĩnh đi tới hậu viện lùa gà ra khỏi chuồng, y ngồi xổm nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Quách Tĩnh Tĩnh tất cả đều chiều theo y, trừ không để cho y làm việc ra,y thích làm gì cũng theo ý y.
"Chú Trương, buổi sáng tốt lành."
Hạ Phạm Hành đứng dậy, chào hỏi Trương Thanh một tiếng. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu sang nhìn hắn, Hạ Phạm Hành khẽ cười với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh lúc quay đầu lại hai tai hơi hơi đỏ.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, đi tới, cũng không ngại chuồng gà có mùi, thấp giọng hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Đang làm gì thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xổm ở chỗ ổ gà móc móc, lúc rút tay ra, trong lòng bàn tay có một quả trứng gà, phía trên còn dính một cây lông gà, nhìn phá lệ tươi mới.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, nhận lấy trứng gà, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao mà vẫn còn ấm thế?
"Hẳn là mới vừa sinh không lâu."
"Sinh?" Biểu tình Hạ Phạm Hành có chút đặc sắc, trong lúc nhất thời không biết nên ném đi hay là tiếp tục cầm nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh biết hắn thích sạch sẽ, thấy biểu tình này của hắn trong mắt hơi lóe sáng, rõ ràng cho thấy cậu đang cười trên nổi đau của người khác, có điều cũng không quá trớn. Cậu cầm cái giỏ ở trên mặt đất lên: "Đưa em đi."
Hạ Phạm Hành bỏ trứng gà vào, đưa tay đón lấy giỏ.
"Anh cầm giúp em."
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, Hạ Phạm Hành thở dài, chỉ làm như không nhìn thấy ranh mãnh trong mắt cậu, đưa tay nhéo nhéo tai (*) cậu: "Anh vẫn còn cầm cái này được."
(*) nguyên văn là 捏了捏郭靖靖的笔尖, 笔尖 mình tra trên baidu là đầu bút, chóp bút, mình không chắc nó có đại biểu cho cái gì không nên tạm ghi là nhéo tai, mong các đóng góp từ các readers TT
Vừa nói liền nhận lấy giỏ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không tiếp tục tranh với hắn nữa. Thật ra thì cái giỏ này có ai cầm không cũng không có gì đáng ngại, có điều trên đời này, quản trời quản đất thì bạn cũng không quản được một người muốn đánh và một người muốn bị đánh đâu.
Chỉ cầm một cái giỏ, một quả trứng gà như vậy thôi mà phối hợp lại tương đối ăn ý. Trương Thanh bĩu môi, cảm thấy mình bị cướp con rồi, nhưng bây giờ y đã nghĩ thông suốt, người yêu là yngười yêu, người thân là người thân, ở trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh mình vĩnh viễn sẽ là ba thằng bé, đây cũng đã đủ rồi.
Xoay người trở về gian nhà chính, Trương Thanh giúp bọn họ múc điểm tâm vào trong chén, như cũ hai quả trứng gà, Trương Thanh bóc vỏ cho mình lại cũng bóc giúp Hạ Phạm Hành, chia ra bỏ vào trong chén của mỗi người. Lúc rửa tay xong Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã vào nhà rồi.
"A Tĩnh, Phạm Hành đâu? Ăn điểm tâm thôi."
"Anh ấy đang rửa mặt, con bỏ trứng xuống rồi sẽ tới, ba ăn trước đi."
Trương Thanh ngọt ngào cười một tiếng: "Vậy ba chờ con."
" Được ạ."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh như vậy mới cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống, bây giờ nhớ lại cậu vẫn rất cảm kích Hạ Phạm Hành. Nếu không phải Hạ Phạm Hành khích lệ cậu, cậu cũng sẽ không có dũng khí đi bồi Trương Thanh, hai người chắc chắn sẽ còn tiếp tục giằng co, không giống như bây giờ, mặc dù Trương Thanh vẫn không nói gì nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, ít nhất trong lòng bọn họ đã kết nối chặt chẽ với nhau.
Lúc Hạ Phạm Hành ăn cơm chú ý tới trứng gà trong chén mình, hắn từ trước đến giờ luôn bén nhạy, Quách Tĩnh Tĩnh lúc trước ở bên ngoài cùng mình, điểm tâm rõ ràng là Trương Thanh múc ra. Hạ Phạm Hành ngẩng đầu nói với Trương Thanh: "Cháu cảm ơn chú Trương."
"Không cần đâu." Trương Thanh còn không quá quen, gãi gãi mặt cũng không dám nhìn Hạ Phạm Hành, bất quá khóe miệng không nhịn được giương lên một nụ cười.
Quách Tiểu Niên hôm nay tâm tình rất tốt, Quách Tĩnh Tĩnh vừa vào cửa lớp học cũng cảm giác một đôi ra đa to như mắt nai con dõi theo mình. Cậu đi bên trái, đôi mắt ti hí kia liền hướng sang bên trái, cậu đi bên phải, đôi mắt ti hí liền hướng bên phải, cậu đứng ở giữa là có thể cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, mà chủ nhân của ánh mắt đó, nâng hai nắm đấm đầy thịt đỡ khuôn mặt béo béo của mình, một bộ "thầy mau tới hỏi con xem có chuyện gì đi".
Quách Tĩnh Tĩnh đứng đắn dạy học, tạm thời cũng không để ý tới nhóc, cầm sách dạy bọn nhỏ đọc thơ, tất cả trẻ con cũng gật gù đắc ý đọc theo, chỉ có Quách Tiểu Niên từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng ra. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh đi qua bên người nhóc, đưa tay ấn một cái không nặng không nhẹ xuống đầu Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên vểnh miệng, còn thật mất hứng, có điều vẫn ngoan ngoãn cầm sách đọc theo.
" Được rồi, tiết này ta học tới đây thôi, các bạn nhỏ tan học về nhà phải cẩn thận một chút nha, băng qua đường nhất định phải dắt tay ông bà, ba mẹ biết chưa?"
"Chúng 一 con 一 biết一 rồi, tạm 一 biệt 一 thầy 一 ạ " tiểu hài tử luôn trả lời từng chữ từng chữ, mỗ chữ cũng kéo vĩ âm, mười phần khả ái.
Chờ học sinh đi về hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại Quách Tiểu Niên, Quách Tĩnh Tĩnh đưa đầu nhìn bên ngoài một lần, cúi đầu hỏi đứa nhóc bên chân: "Cậu con đâu? Lại quên tới đón con à?"
Quách Tiểu Niên lắc đầu, cũng không trả lời, che miệng hì hì cười.
Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên có một dự cảm xấu. Quách Tiểu Niên đưa tay qua, dắt tay cậu nói: "Tĩnh Tĩnh, con đã nói xong với cậu rồi, từ hôm nay trở đi, buổi trưa mỗi ngày còn đều sẽ ăn cơm với thầy, như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm giữa chúng ta đó nha ~ Hơn nữa, cậu nói cậu sẽ giúp con đưa sinh hoạt phí cho chú Hạ. Tĩnh Tĩnh, tại sao phải đưa sinh hoạt phí cho chú Hạ chứ? Con có ăn cơm với chú ấy đâu, còn nữa, sinh hoạt phí là cái gì? Tiền ạ?"
Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi, đưa Quách Tiểu Niên về tiểu khu. Lúc băng qua đường, Quách Tiểu Niên rất tự chủ nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của cậu.
Thời điểm Hạ Phạm Hành tới mở cửa cũng bó tay. Quách Tử Chương tiền trảm hậu tấu, trực tiếp đưa nhóc con kia tới, thoạt nhìn là nhóc con tự nguyện, trên thực tế còn không phải là Quách Tử Chương trả thù hắn không khuyên Quách Tĩnh Tĩnh gặp mặt Quách Tử Hoa sao.
"Chú Hạ!"
Quách Tiểu Niên đáng thương bị mưu hại lần nữa gặp lại Hạ Phạm Hành, không thể khống chế tốt ưu tư ghét bỏ của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại như cái bánh bao. Tại sao lại như vậy chứ? Không phải chỉ có nhóc cùng Tĩnh Tĩnh thôi sao? Tại sao còn có kỳ đà cản mũi nữa chứ!
Hạ Phạm Hành đành chịu khoanh tay nhìn Quách Tiểu Niên: Nhóc còn ghét bỏ chú đấy hửm? Chú bên này mới vừa có chút tiến triển, cậu nhóc liền nhét nhóc vào giữa, chẳng lẽ chú đây kiếp trước thiếu nợ mấy người à? Một người hai người tới càng thêm loạn.
Lúc ăn cơm Hạ Phạm Hành mới phát hiện, Quách Tiểu Niên không chỉ muốn tới thêm loạn mà nhóc còn muốn làm người thứ ba.
"Tĩnh Tĩnh, một hồi nữa cơm nước xong chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình có được hay không?"
"Không thể, ăn cơm xong con phải ngủ trưa, nếu không buổi chiều học con lại ngủ gà ngủ gật." Quách Tĩnh Tĩnh gắp một đũa trứng chiên cà chua, mùi vị không tệ, hơi chua tí, có điều cà chua mùi vị không đúng lắm, dù sao cũng không phải là rau củ trồng theo mùa, đều được trồng ở trong nhà kính nên cũng ít có hương vị tự nhiên.
Hạ Phạm Hành thấy cậu gắp rồi lại gắp, trong chén Quách Tiểu Niên cũng là cơm trộn canh trứng chiên gà chua, nhớ tới lời Trương Thanh nói, quả nhiên khẩu vị Quách Tĩnh Tĩnh như trẻ con.
Hạ Phạm Hành có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tay lại giúp Quách Tĩnh Tĩnh gắp trứng.
Quách Tiểu Niên gãi gãi mặt, món nhóc thích ăn đều sắp bị Tĩnh Tĩnh ăn sạch rồi, thôi nhưng mà đành chịu thôi chứ biết làm sao giờ, đàn ông hẳn phải nhường cho người mình thích mới phải!
"Tĩnh Tĩnh, vậy thầy có thể ngủ cùng em không?"
Quách Tiểu Niên vui mừng rạo rực hỏi, ra sức cười lấy lòng. Hạ Phạm Hành nhưng lại không bình tĩnh được, nhíu mày nhìn về phía Quách Tiểu Niên. Giường A Tĩnh ngay cả hắn cũng còn chưa lên qua, tiểu tử này lại còn dám cả gan quá phận sao!
Ánh mắt Hạ Phạm Hành chuyển hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh, cũng không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm cậu thôi. Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ không chịu được hắn cứ nhìn mình như vậy, nhìn một cái liền đỏ mặt, vào lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nghĩ rồi cuối cùng vẫn nói với Quách Tiểu Niên một câu: "Không được."
"Tại sao?" Quách Tiểu Niên nóng nảy, "Không ngủ chung thì làm sao mà bồi dưỡng tình cảm được?"
Nói xong nhìn Hạ Phạm Hành một cái, đôi mắt ti hí kia chất chứa tâm trạng: Ăn cơm cũng có kỳ đà cản mũi, vậy chỉ có thể chờ tới lúc ngủ tán gẫu tình ý mà thôi.
"Bồi dưỡng cảm tình?"
Hạ Phạm Hành bất thình lình lặp lại một lần những lời này, Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác da gà da ốc cả người đều nổi hết cả lên rồi, thế mà Quách Tiểu Niên ở bên cạnh lại không biết, hết lần này tới lần khác ra sức tưới thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, chú Hạ, con trưởng thành rồi sẽ phải cưới Tĩnh Tĩnh, " chắc lại nhớ tới những gì lần trước Quách Tĩnh Tĩnh nói, Quách Tiểu Niên lại thêm một câu, "Có điều Tĩnh Tĩnh cũng tương đối muốn kết hôn với con đó, ai, nhưng con cũng muốn cưới nha, thật nhức đầu..."
"Ồ? Thế cơ đấy?"
Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng tiếp theo Hạ Phạm Hành sẽ còn nói cái gì đó nữa, kết quả đợi nửa ngày người đối diện cũng không nói câu gì cả. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn, Hạ Phạm Hành thần sắc bình thường đang ăn cơm, trông cũng chẳng khác bình thường là mấy.
Ăn cơm xong, làm sao cũng không dừng được cái trò khóc nháo của Quách Tiểu Niên, Quách Tĩnh Tĩnh không thể không ngủ cùng nhóc. Khó khăn lắm mới dỗ ngủ được, Quách Tĩnh Tĩnh bò dậy, ngay cả quần áo cậu còn chưa cởi đâu, nhìn qua là biết không định ngủ ở bên này rồi. Quách Tĩnh Tĩnh ra khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng Hạ Phạm Hành, đứng ở cửa do dự hồi lâu, vẫn là gõ cửa phòng.
Không có ai đáp lại, Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi, muốn trở về phòng mình. Mới vừa quay người, cửa phòng liền bị kéo ra, Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa kịp thấy rõ mặt đối phương, Hạ Phạm Hành đã đưa tay kéo cậu vào trong phòng. Thời điểm cửa bị đóng lại, môi Quách Tĩnh Tĩnh cũng bị Hạ Phạm Hành chặn lại.
Lần này Hạ Phạm Hành hôn khác hoàn toàn so với những lần trước, ý đồ muốn chiếm làm của riêng vô cùng rõ ràng, ôn nhu nhưng bá đạo, mỗi nơi đầu lưỡi quét qua đều như muốn tuyên bố chủ quyền, tựa như xoa vào máu thịt ôm Quách Tĩnh Tĩnh thật chặt.
"Ưm 一 "
Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không có cách nào đuổi kịp tiết tấu của Hạ Phạm Hành, bị hôn thiếu chút nữa nghẹt thở, não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, nhưng mà cậu lại không có đẩy Hạ Phạm Hành ra, không phải là không thể mà chỉ là không muốn thôi.
Cách gần như vậy, người ở ngay tại ngực mình, Hạ Phạm Hành tự nhiên không thể nào không phát hiện được Quách Tĩnh Tĩnh quên mất hô hấp, chỉ là đây là nụ hôn trừng phạt, cho nên dù vậy hắn cũng không có dừng lại.
Lúc hai đôi môi tách ra, ngay cả Hạ Phạm Hành cũng thở ra một hơi dài, mặt Quách Tĩnh Tĩnh bị nhiệt độ xông đỏ lên, môi cũng là một bộ mới vừa bị chà đạp đến sưng đỏ. Hạ Phạm Hành tâm tình cũng rất tốt, híp mắt một cái, giơ ngón cái ra giúp Quách Tĩnh Tĩnh lau sạch nước bọt dính ở mép, há miệng ngậm vào trong miệng mình, tựa hồ còn làm động tác đang mút.
Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, cái từ "Yêu nghiệt" này lại cũng có thể dùng để hình dung đàn ông. Hạ Phạm Hành giờ phút này cả người tản ra khí chất kiêu ngạo, rõ ràng chính là đang dẫn dụ cậu.
"A Tĩnh, em không muốn hôn anh sao? Lần này để cho em tới, nhé?"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng là đàn ông, làm sao sẽ không có loại xung động này, huống chi cậu lúc trước không có kinh nghiệm, lại đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, căn bản không tránh khỏi trêu đùa của Hạ Phạm Hành. Đầu óc nóng lên, Quách Tĩnh Tĩnh ôm lấy Hạ Phạm Hành, chẳng ngó ngàng gì tới đẩy người ngã ở trên giường. Động tác này của cậu dọa cho Hạ Phạm Hành sợ hết hồn, vội vàng đỡ eo cậu, cẩn thận che bụng, còn không chờ hắn mở miệng, chó sói nhỏ trên người đã "a ô" một hớp, lần này thật may là cắn hụt, chẳng qua là ngậm môi của hắn dùng sức mút mút.
Hạ Phạm Hành thật không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh bình thường dễ mắc cỡ lại chủ động như vậy, có chút không quan tâm, mặc cho người bên trên làm bậy. Hạ Phạm Hành híp mắt nghĩ: Có lẽ, hắn có thể tăng tốc thêm, kiểu sống nhìn được mà không ăn được như này không lâu sau nữa là hoàn toàn có thể hóa giải rồi.
Lăn lộn một phen, thời gian nghỉ trưa cứ trôi qua như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh thở hổn hển nằm ở trên giường, quần áo hoàn toàn rối loạn, Hạ Phạm Hành ngoài phần áo lộ ở bên ngoài có chút nếp nhăn ra thì cơ hồ không nhìn ra cái gì, sự thật chứng minh, bất kỳ chuyện gì cũng cần phải có kinh nghiệm.
Hạ Phạm Hành dùng khăn giấy lau tay của hai người, liền nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Quách Tiểu Niên gân giọng nãi thanh nãi khí kêu: "Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, tại sao không thấy thầy thế? Con không mặc được quần rồi, Tĩnh Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, Hạ Phạm Hành đưa tay đè lại vai cậu, cúi đầu hôn lên bên tai đỏ thấu của cậu, nói: "Để anh, em nghỉ ngơi thêm một chút đi, còn có chút thời gian."
Vừa nói, Hạ Phạm Hành đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại mở cửa sổ ra, lúc này mới đi tới cửa mở cửa phòng.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh..."
Quách Tiểu Niên còn chưa kịp đi vào, Hạ Phạm Hành lập tức liền đóng cửa phòng sau lưng lại, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ nghe thấy hắn nói: "Tĩnh Tĩnh còn đang ngủ, chú giúp nhóc mặc..."
Không còn nghe được cái gì nữa, bất quá rất rõ ràng lúc xế chiều Quách Tiểu Niên trở nên hơi buồn bã, nhìn mắt nhóc luôn lộ ra một cỗ ai oán, khiến Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dạy học tốt được.
___________________
lời của editor: giờ Hạ Phạm Hành phải chống đỡ kẻ thứ ba là một đứa trẻ con =))))