Nửa tiếng sau, trong chiếc xe đậu ở cửa hông của Viện Bảo tàng, Lâm Du ngẩn ngơ nhìn người đang ngồi đối diện. Cả buổi rồi vẫn chưa hoàn hồn được, cứ như bị dắt mất hồn.
Văn Chu Nghiêu choàng áo khoác, nhìn cậu mà buồn cười, còn hỏi: "Nhìn lâu thế vẫn chưa đủ à?"
Lâm Du lắc đầu, rồi lại gật gật, nhưng vẫn không nói câu nào.
Hơn một năm gần hai năm rồi, Lâm Du có quá nhiều lời muốn nói, nhưng đến thời khắc được gặp mặt đối mặt này, cậu lại chẳng nói được gì.
Cậu quan sát Văn Chu Nghiêu, hiện tại khoảng cách gần nên mới nhận ra sắc mặt anh tái tới khác thường. Tuy Văn Chu Nghiêu đã rất cố gắng che giấu, từ lúc xuất hiện đến khi ở riêng với cậu bây giờ đều không có gì lạ thường, lúc này cũng đang thả lỏng người ngồi tựa vào lưng ghế, nhưng Lâm Du quá hiểu anh.
"Thấy không đủ vui mừng bất ngờ hả?" Văn Chu Nghiêu vẫn giữ nụ cười nhẹ.
Lâm Du gật gật, "Vui chứ, chưa bao giờ vui mừng như vậy."
Ngoài cửa sổ xe nổi gió to, cành khô với sỏi vụn bị gió thổi tạt vào cửa kính kêu lách cách nho nhỏ. Lâm Du nhìn ra ngoài, nhận ra người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía xe. Chẳng phải ai xa lạ, là Mộc Chuẩn, vệ sĩ thân cận của Văn Chu Nghiêu.
Cũng gần hai năm rồi Lâm Du không gặp cậu ta, tái ngộ cảm thấy người này giờ còn trầm tính hơn trước.
Chẳng hạn như ngay lúc này, trước cửa Viện Bảo tàng, cậu ta tận tụy canh giữ bên ngoài, như một khẩu súng luôn sẵn sàng mở chốt an toàn, từng tế bào trong người cùng vào tư thế sẵn sàng đợi lệnh.
Rất nhiều chi tiết nhỏ từng bị bỏ qua trước đây từ từ hội tụ lại.
Lâm Du là người thông minh.
Ánh mắt cậu vẫn hướng ra ngoài, lên tiếng: "Anh, từ lúc gặp mặt tới giờ sao anh vẫn chưa ôm em?"
Có vẻ như Văn Chu Nghiêu bị câu hỏi mang theo tủi thân và trách móc này của cậu làm sửng sốt, anh sững ra một lúc rồi mới bật cười bất đắc dĩ, chìa tay ra với cậu, ý không thể rõ hơn.
"Qua đây em, anh ôm nào." Anh bảo.
Quả nhiên Lâm Du ngả tới, nhưng ngay trước khi đụng tới lồng ngực Văn Chu Nghiêu, cậu đột ngột đưa tay vạch lớp áo trong của Văn Chu Nghiêu ra.
Rồi kinh hãi sững sờ vì tầng tầng lớp lớp băng vải bên trong.
Cậu biết ngay mà, cậu biết ngay mà!
Bản thân Lâm Du còn không nhận ra tay mình đang run rẩy, càng lúc càng tệ, suýt chút không kềm được nữa. Cuối cùng vẫn nhờ một tiếng thở dài thật khẽ vọng xuống, rồi Văn Chu Nghiêu đưa tay ôm lấy tay cậu.
"Anh lại còn định giấu em?" Lâm Du hất tay anh ra, ngẩng đầu trừng anh bằng cặp mắt đỏ bừng, gằn giọng hỏi: "Chuyện thế nào?"
Văn Chu Nghiêu tặc lưỡi, lôi cậu trở lại.
Lâm Du thấy mình sắp lao vào ngực anh, vội đưa một tay chống vào lưng ghế phía sau anh, quát khẽ: "Anh điên à?!"
Văn Chu Nghiêu kéo bên tay đang chống của cậu lên, ôm chầm lấy cậu.
"Cứ muốn ôm em." Anh nói như thở than, cọ cằm vào vai cậu, cất lời: "Nhịn lâu lắm rồi, sợ em phát hiện nên mới không dám."
Nói xong còn cười khẽ.
Lâm Du tiến thoái lưỡng nan, không biết anh bị thương đến mức nào nên không dám cử động mạnh.
Muốn hung dữ vài câu lại chẳng nỡ lòng, cổ họng nghẹn ứ.
Cuối cùng cậu cũng đành ngồi xổm trước chân Văn Chu Nghiêu, với tay ôm choàng lấy anh, nức nở gọi anh.
"Khóc à?" Một tay Văn Chu Nghiêu vòng quanh eo ôm kéo cậu lên một chút, rồi anh cúi xuống, tay kia ôm mông bế hẳn cậu lên. Lâm Du hoảng hồn, vất vả bám vào vai Văn Chu Nghiêu.
Khi cậu đã ngồi quỳ giữa h4i ch4n Văn Chu Nghiêu trên ghế anh mới nói: "Đừng căng thẳng vậy, gần lành hẳn rồi."
Nghe vậy Lâm Du mới hơi thở phào.
"Không có khóc." Lâm Du đáp.
Văn Chu Nghiêu cũng chẳng ép cậu thừa nhận, chỉ véo cằm cậu, nhíu mày nhìn cậu, "Gầy đi nhiều thế này."
"Nhớ anh quá." Lâm Du đáp khẽ.
Gần nhau như thế, nhớ thương lại cuồn cuộn kéo đến.
Miệng cậu lầm bầm nhớ anh nhớ anh, không kềm được mình cọ mũi vào má anh.
Động tác không khác chi chú cún con ấy thể hiện sự thân mật và không ngừng muốn sát gần hơn khó kềm nổi của cậu. Nào còn chút gì của ông chủ Lâm sát phạt tứ phương, càng không giống vị thợ cả Du cầm dao khắc trong tay đậm chất cao quý.
Cậu chỉ là Lâm Du, kẻ sống lại một đời, được lớn lên bên cạnh một người.
Lâm Du mà lớn mấy rồi khi gặp anh cũng chẳng còn ra dáng.
Văn Chu Nghiêu cũng đau lòng, chiều ý cậu, cởϊ áσ khoác trên người xuống quấn cậu lại kéo vào lòng, để yên cho cậu cọ.
Một người thả lỏng tựa vào ghế, một người cứ cọ dụi mãi không ngừng.
Dụi đủ rồi thì vùi đầu vào hõm cổ anh, nói giọng ồm ồm: "Rốt cuộc sao lại bị thương?"
"Qua cả rồi, kể em nghe em lại thấy khó chịu."
Thế này là định sẽ không cho cậu biết rồi.
Hai người không ở lại trước cửa Viện Bảo tàng lâu. Hôm nay Văn Chu Nghiêu đến với thân phận nhà họ Văn, rất nhiều người muốn lân la làm quen. Thấy có người đi từ trong ra là Văn Chu Nghiêu vẫn cậu đi ngay.
Lâm Du không định để anh về thẳng nhà ngay.
Chưa nói đến hiện tại anh đang bị thương thì về nhà chưa biết chừng lại một trận loạn lạc, việc gì lại không nghỉ ngơi dưỡng thương.
Nhưng còn chưa kịp nói gì Mộc Chuẩn đã chạy xe thẳng đến một ngôi biệt thự ở ngoại thành.
Lâm Du quan sát khung cảnh mà nhìn biết ngay có người quét dọn thường xuyên, hỏi Văn Chu Nghiêu: "Sắp xếp sẵn từ trước à?"
Văn Chu Nghiêu ừm một tiếng rồi nói: "Tạm thời thôi, nhưng đã cho người quét tước rồi, mấy ngày này ở đây tạm rồi tính tiếp."
Biệt thự hai tầng, trang hoàng đậm phong cách phục cổ, trên tầng còn lưu giữ rất nhiều sách vở tài liệu lịch sử, lâu ngày không ai ở cũng không có cảm giác hoang tàn đìu hiu.
Hai người đến nơi chưa tròn nửa tiếng có đã người liên tục ra ra vào vào dọn đồ đạc.
Toàn là đồ dùng hằng ngày.
Lâm Du đang chỉ huy mọi người sắp xếp đồ đạc thì thấy anh cậu và Mộc Chuẩn đang nói chuyện trong sân.
Nơi này cách đường Thịnh Trường khá xa, chạy xe đi về mất khoảng nửa tiếng. Lâm Du không biết có phải anh mình cố ý chọn địa điểm xa như vậy không, cũng chẳng buồn tìm hiểu.
Dù sao thì mấy ngày tới cậu cũng đâu định đi.
Một lúc sau Văn Chu Nghiêu quay vào. Lâm Du bưng ly nước nóng bước tới, đồng thời xòe mấy viên thuốc trắng trong lòng bàn tay ra rồi nói: "Bác sĩ mới đến lúc nãy có nói rồi, bốn tiếng uống một cữ thuốc, mỗi nửa tiếng đo nhiệt độ một lần."
Văn Chu Nghiêu liếc nhìn cậu rồi im lặng uống thuốc.
Mộc Chuẩn đứng cạnh thấy vậy liền nhìn Lâm Du cười cười.
Rồi cậu ta nói: "Bây giờ có cậu trông chừng, tôi không phải lo anh ấy không uống nữa."
Lâm Du cầm lại ly nước từ tay Văn Chu Nghiêu, nhìn anh rồi hỏi: "Không chịu uống thuốc à?"
"Đừng nghe cậu ta nói lung tung." Văn Chu Nghiêu bảo, "Mỗi một lần thôi, thuốc này uống vào dễ buồn ngủ, đúng lúc lần đó có việc."
Lâm Du không hỏi kỹ là việc gì.
Cậu nhìn ra, lần này anh mình trở về cực kỳ kín tiếng, bác sĩ này nọ đều là người quen. Tuy đã lộ mặt ở Viện Bảo tàng nhưng cũng là mượn danh nghĩa khác.
Còn vết thương của anh, kế hoạch trở về lần này, đến hiện tại Lâm Du vẫn chưa hỏi rõ ràng.
Nhưng may mà Văn Chu Nghiêu không đưa ra đề nghị bảo cậu về nhà.
Mãi cho đến đêm, bầu trời đã tối.
Đã ăn cơm xong, đồ dùng trong phòng đầy đủ không thiếu thứ gì, Lâm Du quay lại mới biết anh mình đã dựa vào đầu giường ngủ quên.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang sáng, nhưng Lâm Du vẫn thấy được sự mệt mỏi không sao che giấu được từ vầng trán anh.
Có lẽ anh đã phải cố gồng mình suốt cả ngày nay từ khi vào Viện Bảo tàng gặp cậu đến bây giờ.
Lâm Du đứng đó, rất lâu.
Cuối cùng kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho anh.
Dưới lầu, Mộc Chuẩn và vài anh em đang ăn khuya, thấy Lâm Du đi xuống vội đánh tiếng mời cậu ăn cùng.
"Tôi ăn rồi." Lâm Du cười đáp. Rồi cậu gọi Mộc Chuẩn: "Anh ra đây, tôi có chuyện này hỏi anh một chút."
Người ngồi cạnh đẩy Mộc Chuẩn một cái cậu ta mới lau miệng rồi vội vàng đứng lên.
Vầng trăng tàn treo lưng trời hắt thứ ánh sáng màu xám bạc xuống mặt sân. Lâm Du đứng trên bậc thang đá trước cửa, nhìn theo bóng cây lay động bên ngoài, hỏi thẳng vào vấn đề mà không buồn quay đầu: "Anh nói thật cho tôi biết đi, sức khỏe anh tôi thế nào?"
Bước chân Mộc Chuẩn khựng lại, ngẩng lên nhìn cậu, không đáp lời.
Lâm Du nói: "Anh cũng đừng giấu tôi làm gì, lúc bác sĩ thay băng tôi thấy hết rồi."
Không chỉ những vết thương ngang dọc chằng chịt đã kéo vảy, trí mạng nhất là vết đạn nằm gần sát tim.
Bản thân Lâm Du cũng không biết khi nhìn thấy mình đã mất bao nhiêu công sức mới có thể giả vờ như không có gì.
Lâm Du quay đầu nhìn Mộc Chuẩn chằm chằm.
Mộc Chuẩn từng giao tiếp với Lâm Du, cậu ta vẫn luôn thắc mắc không biết tại sao người xuất thân từ gia đình như nhà họ Lâm lại có ánh mắt đáng sợ đến thế. Cả cậu ta nhìn thấy cũng không khỏi rợn gai ốc.
Mộc Chuẩn vuốt mặt, sau đó như đã hạ quyết tâm, cậu ta cất tiếng: "Trước khi đến Kiến Kinh anh Văn đã dặn bọn tôi không được nói lung tung, bọn tôi không bao giờ làm trái mệnh lệnh của anh ấy. Nhưng tôi đoán nếu tôi không nói thì cậu sẽ không bỏ qua đúng không?"
"Chuyện đó đương nhiên rồi." Lâm Du nói, "Bây giờ anh tôi như thế, anh muốn tôi không lo không hỏi mà được à?"
Mộc Chuẩn hướng mắt ra sân theo cậu, một hồi sau mới chậm rãi nói ra một câu: "Vết thương đó nghiêm trọng lắm, mấy lần nhận tin nguy kịch."
Tim Lâm Du thắt lại, nhìn sang Mộc Chuẩn.
Đã có câu mở đầu, phần sau dễ dàng hơn nhiều, cậu ta nói: "Trên thực tế kế hoạch của anh Văn ở Đôn Châu đã kết thúc từ bốn tháng trước rồi. Lúc đó bọn họ nhận một nhiệm vụ dã ngoại cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều người hy sinh, những vết thương của anh ấy cũng có từ đó, nhưng còn may, đều không quá nặng."
Nghe đến đây đương nhiên Lâm Du sẽ không ngây thơ nghĩ rằng sự tình thật sự kết thúc tại đó. Quả nhiên Mộc Chuẩn nói tiếp: "Lúc đó ông cụ Văn đã có ý điều anh ấy về trung tâm điều hành, hạ lệnh luôn rồi, nhưng bên trên đột nhiên có loạn. Từ rất nhiều năm trước nhà họ Văn bị đẩy vào thế bị động cản tay cản chân, anh Văn không thể không ở lại điều đình dọn dẹp."
Khi miêu tả lại chỉ bằng những câu từ giản đơn như thế, mà Lâm Du như thấy được dòng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Là cuộc chiến mà những kẻ nằm ngoài cơn lốc xoáy như bọn họ không thể tưởng tượng được, có thể sẽ không chảy máu, không âm thanh, nhưng lại cảm thấy ngay cả dòng thời gian cũng đang chảy dưới sự chi phối của con người.
Nó cứ âm thầm lặng lẽ như thế mà chẳng gì ngăn cản được.
"Vết đạn thì sao?" Lâm Du hỏi.
Ánh mắt Mộc Chuẩn bỗng lạnh buốt.
"Hai tháng trước có một đợt phục kích nhằm vào anh Văn mà đã được lên kế hoạch từ lâu." Mộc Chuẩn kể: "Cậu biết có những chuyện mà một khi đã nhúng tay là chắc chắn sẽ đắc tội ai đó mà đúng không. Lúc đó lực lượng cạnh anh Văn bị điều đi hết, những kẻ rình rập nhà họ Văn, đặc biệt là nhắm chặt vào anh Văn rất đông. Nhưng điều khiến bọn tôi bất ngờ nhất là bên trong nhà họ Văn có nội ứng."
Cảnh tượng chấn động kinh hoàng đến độ nào, tự Lâm Du đã tưởng tượng được.
Người bình thường sẽ không sao hiểu nổi sự máu lạnh và khinh thường pháp luật của một số kẻ nắm quyền. Ví dụ như nếu chú ba chịu ở yên trong nhà họ Lâm học khắc gỗ thì cả đời này sẽ không phát hiện ra bên dưới nền móng của một gia tộc chuyên đóng tàu lại chôn vùi bấy nhiêu hài cốt và tội ác.
Lòng bàn tay Lâm Du đau nhói. Cậu cúi đầu nhìn mới nhận ra mình đã bấu rách ra da trong vô thức.
Lâm Du chợt nhớ lại cơn ác mộng mình mơ thấy trong một đêm từ hai tháng trước, cậu mơ thấy anh mình không về được nữa, đâu đâu cũng là máu. Nửa đêm còn lại của buổi tối ấy cậu không sao ngủ tiếp được, liền khoác áo đi sang phòng anh mình.
Căn phòng vẫn hệt như trước, Dương Hoài Ngọc sẽ quét dọn định kỳ, tất cả đồ đạc đều còn nguyên.
Tối hôm đó Lâm Du ngồi trước chiếc bàn sách mà anh mình thường ngồi, mặt trăng tối hôm ấy cũng khá giống đêm nay, một vầng khuyết cong cong, khuất mờ trong mây, không thể viên mãn.
Cậu cứ ngồi thế đến sáng.
Nay Văn Chu Nghiêu đã trở lại, một cách hoàn chỉnh.
Anh không nhắc đến nửa lời, dường như anh chỉ mong được thấy Lâm Tiểu Du nhà họ Lâm trưởng thành vui vẻ không âu lo.
Nhưng Lâm Du đau lòng lắm, nỗi đau không cách nào che giấu được một khi đã biết chuyện.
Mộc Chuẩn nói: "Ông cụ nổi trận lôi đình, suốt hơn một tháng sau đó, những kẻ liên quan liên tục bị lôi ra. Ông cụ hạ lệnh điều anh Văn về dưỡng sức, không cho anh ấy hành động nữa, phong tỏa toàn bộ thông tin. Nhưng anh Văn nói anh ấy đã trễ nhiều lắm rồi, cho nên lần này bọn tôi bí mật về Kiến Kinh. Tôi nghĩ cái hẹn mà anh ấy trễ hẳn là lời hứa với cậu nhỉ."
Đúng rồi, anh ấy viết thư nói sẽ về sớm đó.
Anh ấy về muộn hơn rất nhiều, nhưng đã trở về như lời hứa.
Lúc Lâm Du rón rén mở cửa phòng vào, người trên giường đã ngủ say.
Cậu ngồi trên giường, đưa tay vuốt ve giữa mày anh.
Rồi cúi đầu hôn lên.
Dù đã trải qua một trận chiến khốc liệt thì cuộc đời quân ngũ vẫn chưa có điểm dừng, ngay từ đầu Lâm Du đã biết con đường này gập ghềnh dường nào.
Lòng cậu không nỡ biết mấy thì cũng không thể nói ra câu xin anh rút lui.
Cậu biết lý do anh đưa ra lựa chọn này từ đầu, cho nên cậu sẽ không nói.
"Anh ơi." Lâm Du gọi anh, "Dậy đi anh."
Văn Chu Nghiêu mở mắt ra, chẳng hề ngạc nhiên, chỉ nói bằng giọng khàn khàn: "Định đánh thức anh của em dậy để làm gì đấy?"
"Muốn nói cho anh biết em yêu anh.
Lâm Du dụi vào đầu mũi anh, thủ thỉ: "Vô cùng, vô cùng yêu anh, không nói với anh em sợ mình không ngủ được."
Văn Chu Nghiêu cười khẽ, như đã sớm đoán được sẽ có cảnh này.
Anh có vẻ bất đắc dĩ, "Biết ngay em sẽ không nhịn được chạy đi hỏi người khác."
Anh nhích người sang một chút. Lâm Du giở chăn lên chui vào rúc trong lòng anh.
"Ngủ đi." Văn Chu Nghiêu vỗ lưng cậu, "Lần này không đi nữa, sau chuyện lần này ông nội cũng thần hồn nát thần tính rồi, định để anh im tiếng vài năm. Lệnh điều động cấp tỉnh sẽ có nhanh thôi, chờ sắp xếp xong mọi việc, vài hôm nữa đưa em về nhà."
"Không đúng." Lâm Du ôm eo Văn Chu Nghiêu, lên tiếng: "Phải là cùng về nhà, anh, em đưa anh về nhà."