Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 74: Phiên ngoại




Mùa xuân năm nay, một đại gia đình Cố Dương trải qua ở quê nhà.

Bọn nhỏ vẫn chưa từng đi đến nhà ở nơi này của ông bà nội, cho nên nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ dọc theo đường đi cảm thấy rất là mới mẻ.

Cố Dung Thiên đã sáu tuổi rồi, ông cụ non hình như đang giảng giải với em trai đồ vật nhìn thấy ở bên ngoài là cái gì.

Một nhóc nhỏ mới ba tuổi, cũng là một quỷ tinh ranh, tiếng nói giòn tan, anh trai đọc chữ trên tấm bảng quảng cáo hay là biển báo giao thông ở bên ngoài một lần, nó cũng đọc theo một lần, sau khi đọc xong còn khanh khách cười.

Hai anh em hình như thấy chơi như vậy rất vui, liên tiếp mà đọc một đường, Cố Dương liên tục rót nước cho hai con trai, bằng không đoạn đường này cứ thế mà đi tiếp không phải cổ họng sẽ bốc khói sao?

Nhà ở quê đã sửa chữa xong phòng mới, cha Cố dọn dẹp sân trong đặc biệt sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, nếu như có cả xuân hạ thu đến thì trong sân quả thực muôn màu muôn vẻ — cây cối hoa cỏ, rau dưa trái cây quả thực cần cái gì có cái đó.

Bọn nhỏ không xa lạ gì với ông bà nội, trước khi đến, mỗi ngày đều gọi video call, vừa xuống xe liền một trước một sau mà chạy vào trong sân, kêu to ông nội bà nội.

Cha Cố và mẹ Cố đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn ngon đón hai đứa cháu trai ngoan đến, lúc này mỗi người ôm lấy một đứa, đi vào trong nhà, chuẩn bị dùng đồ ăn ngon hối lộ.

Cố Dương và Lôi Nghị bị bỏ rơi ở bên ngoài liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời cười, nhún vai, bắt đầu lấy đồ vật lễ tết trong cốp xe bọn họ mang đến.

Bầu không khí mừng năm mới ở quê vô cùng nhộn nhịp, hai người Cố Dương và Lôi Nghị mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau đốt pháo hoa, đi ra ngoài chúc tết.

Lại nói tiếp, chuyện Cố Dương, những thân thích khác trong nhà của hắn cũng đều biết, đương nhiên, bọn họ biết đến là Cố Dương cùng một người đàn ông ở chung một chỗ, về chuyện hai đứa con trai Cố Dương sinh, bọn họ cũng không biết, nhà Cố Dương cũng chỉ tuyên bố với bên ngoài là tìm người mang thai hộ.

Loại chuyện này, trong lòng người nhà biết rõ là được rồi, không cần thiết tuyên truyền khoe khoang khắp nơi.

Tuy rằng ngay từ đầu một vài thân thích sẽ cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có hàng xóm láng giềng nói mấy lời linh tinh, thế nhưng không ngăn nổi người ta trải qua cuộc sống đầy tư vị, không bị ảnh hưởng chút nào.

Đời người đều là như vậy, chỉ cần trong lòng của bạn mạnh mẽ, những thứ xung quanh, cũng không thể lay động bạn chút nào.

Cha Cố là một ông lão văn nghệ, ngoại trừ thích luyện viết chữ bút lông thích xem một chút thơ quốc cổ hợp ý này nọ, còn thông thạo dưỡng cây cối hoa cỏ, cũng biết làm thủ công.

— Sau khi làm ấm khí đông, mùa xuân đã đến, ở quê có ruộng lúa mạch kéo dài không dứt, bên trong có thật nhiều con nít đang chơi diều.

Hai bạn nhỏ Cố Dung Thiên và Lôi Vạn Quân chưa từng thấy qua thế trận lộng lẫy như vậy, loại diều bọn nó thả trong sân rộng ở thành phố D đa số chỉ là bằng giấy, chỉ cần bay lên trời là tốt rồi.

Nhưng mà nơi này, diều có rất nhiều loại, đều là do các ông các bà tự làm cho con cháu nhà mình, dĩ nhiên, còn có thật nhiều trẻ em là trực tiếp tới nhờ cha Cố làm, bọn nó thống nhất gọi là ông nội.

Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, kể ra mấy đời trước đều là quan hệ họ hàng, cha Cố cũng không keo kiệt nghề thủ công này chút nào.

Lần này cháu trai ruột tới, còn không nhanh chóng bộc lộ bản lĩnh sao?

Hai đứa Cố Dung Thiên và Lôi Vạn Quân một lớn một nhỏ đều rất tinh khôn vây quanh ông nội, bọn nó thích cái gì ông nội cho bọn nó làm cái đó, ví dụ như xếp khung gỗ, cầm một chén hồ dán nhỏ qua, dây diều cũng là một loại dây chuyên biệt, đặc biệt rắn chắn.

Cha Cố để cho cháu trai tự mình vẽ một con vật bọn nó chỉ định trước.

Cố Dung Thiên muốn con cọp lớn, Lôi Vạn Quân lại muốn con rồng.

Kỳ thực, Cố Dung Thiên muốn có tạo hình Transformers hơn, bất quá cân nhắc đến việc muốn nhanh chóng đi chơi diều, nhóc vẫn tạm thời bỏ qua cái ý nghĩ này.

Sau khi cha Cố làm xong diều cho hai đứa cháu trai bảo bối xong, người một nhà liền cuồn cuộn ra khỏi cửa đi chơi diều.

Cố Dung Thiên tràn ngập vui mừng mà chạy nhảy, bạn nhỏ Lôi Vạn Quân còn nhỏ chân ngắn cũng không tỏ ra yếu kém, cầm con diều còn lớn hơn nó chạy về phía trước đuổi theo anh trai.

Một bên chạy một bên hô hào anh trai chờ mình một chút….

Cố Dương cùng Lôi Nghị thì bảo vệ hai bảo bối, miễn cho hai đứa này hưng phấn quá mức té ngã lộn nhào.

Bầu trời quang đãng, khí trời tốt, gió cũng không nhỏ, gió xuân đã đến, biểu thị một năm mới có vận khí tốt hơn.

“Thiên Thiên, con chạy chậm một chút, chờ Quân Quân một chút.” Lôi Nghị dặn dò.

Thiên Thiên sốt ruột nhảy nhót, động tác nhỏ còn rất đẹp trai, thở hổn hển xoay người lại nhìn Quân Quân, thấy diều của nó lớn như vậy, vì vậy tiến lên đem diều của mình đổi cho nó: “Anh giúp em cầm ha, em cầm cái này của anh.”

“Em không chịu!” Quân Quân rất thích diều rồng lớn kia, không chịu đổi với anh trai nó, kiên trì cầm của mình. Cố Dung Thiên không thể làm gì khác hơn là nhún nhún vai, tùy ý cái tính khí gay gắt của em trai cầm con diều lớn tiếp tục vui vẻ mà chạy theo ở phía sau nó.

Trong ruộng lúa mạch có không ít bạn nhỏ đang đùa giỡn, thấy hai người bọn Thiên Thiên và Quân Quân cũng đều thân thiện mà chào hỏi.

— Trở về nhà ăn tết mừng năm mới mấy ngày, những bạn nhỏ hàng xóm láng giềng đều rất quen thuộc với hai bạn trai đáng yêu đẹp trai mới đến.

Cố Dương khi còn bé cũng đi chơi diều cùng ông nội của mình, lúc này đổi thành bọn nhỏ đến chơi cùng ông nội rồi, hắn cùng Lôi Nghị liền giúp một tay, quyền chỉ huy chủ yếu vẫn là đặt ở chỗ cha Cố.

“Đợi một hồi chạy ngược gió, nhớ chưa?” Thứ cha Cố không thiếu nhất chính là kiên trì, giải thích rõ ràng với hai nhóc con kia trước rồi mới bắt đầu thực hiện.

Thiên Thiên vừa học liền biết, nhóc đứng đầu trong lớp, điểm cũng tương đối cao, tốc độ chạy cũng rất nhanh, chốc lát đã thả con hổ lớn của nhóc lên trời.

Quân Quân không được, còn nhỏ, chân ngắn, lại chạy chậm, thử mấy lần cũng không được, nó còn không cho phép người lớn giúp đỡ, sau đó vẫn là kêu Lôi Nghị ôm nó, nó ôm diều cùng nhau chạy, như vậy mới thả diều lên trời được.

Sau khi diều lên trời rồi thì tốt hơn rất nhiều, chỉ cần điều khiển tốt dây diều, thông thường sẽ không có vấn đề gì, ngày hôm nay gió rất thích hợp chơi diều, cho nên Lôi Nghị liền đem nhóc con kia buông xuống đất, để cho nó tự chơi.

Vì vậy Quân Quân liền đuổi theo Thiên Thiên rồi.

Thiên Thiên lại chạy tránh nó ra, miễn cho hai con diều quấn vào nhau như vậy liền không tốt đâu.

Chơi gần nửa ngày, hai anh em đều chơi đến mệt mỏi, cha Cố lại dạy bọn nó làm sao thu diều lại.

“Ông nội, ngày mai vẫn chơi diều!” Quân Quân chơi đến nghiện, khi về nhà còn thương lượng hành trình ngày mai với ông nội.

“Được, ngày mai chúng ta lại chơi!”

“Yeah! Chơi diều! Ngày mai chơi diều!” Quân Quân nói lẩm bẩm mà nở nụ cười một đường.

Sau khi về đến nhà, mẹ Cố đã làm xong cơm, người một nhà vui vẻ hòa thuận, cười cười nói nói, rất hạnh phúc!

Sau khi hành trình về quê kết thúc, nói cái gì Quân Quân cũng không muốn đi về, còn muốn ở nhà của ông bà nội, bởi vì nơi này có nhiều đồ vật nó chưa từng thấy qua thật là vui, hơn nữa bạn nhỏ cũng rất nhiều, sau khi trở về anh trai đi học, nó ở nhà, không ai chơi cùng, không vui.

Bọn Cố Dương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

“Vậy liền để cho nó đợi đến tháng chín đi, đến lúc đi nhà trẻ cha mẹ sẽ đưa nó trở về. Hoặc là các con trở lại đón nó.” Cha mẹ Cố cũng rất vui vẻ khi có một nhóc con ở nhà với ông bà.

“Dạ, chỉ là phải cực khổ ba mẹ rồi.” Lôi Nghị tự đáy lòng nói, “Nếu như nó quá nghịch ngợm cha mẹ không trông được liền gọi điện thoại cho chúng con.”

“Không có việc gì, con trai đứa nào cũng nghịch ngợm, nó vẫn thật ngoan, có đúng không Quân Quân?” Mẹ Cố ôm nhóc con kia, hoàn toàn nghiêng về phía cháu trai.

Quân Quân nghe vậy lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đặc biệt nhu thuận nói: “Con sẽ nghe lời ông bà nội nói.”

“Nhớ ba ba thì gọi điện thoại ha, chúng ta liền đi về trước.” Cố Dương cùng Lôi Nghị ngược lại không cần lo lắng Quân Quân, chủ yếu vẫn là phải lo lắng cho Thiên Thiên, nhóc con này cũng muốn lưu lại, bất quá nhóc còn phải trở về đi học, cho nên chỉ có thể thấy em trai mà thèm.

“Được rồi, để nghỉ hè chúng ta lại về, hoặc là cuối tuần tới cũng được. Đừng lưu luyến không rời như thế.” Cố Dương xoa xoa đầu con trai lớn, nhét nhóc ngồi vào trong xe.

Quân Quân đặc biệt vui vẻ tạm biệt các ba ba còn có anh trai nó, chờ một hồi lại muốn đi chơi cờ vua với ông nội, cũng chưa có chơi qua, phải chơi thật vui nha.

Nhìn thấy nhóc con này hưng phấn như thế, một chút thương cảm ly biệt cũng không có, những người khác cũng đều dở khóc dở cười, không cảm thấy nỗi buồn chia tay.

Dù sao hiện tại giao thông phát triển, thời gian cũng rất thuận lợi, cho dù Quân Quân ở lại mấy ngày, bọn họ cũng có thể nhanh chóng đến đón nó.

Ngoài dự liệu của bọn họ chính là, Quân Quân vậy mà thật sự ở lại gần nửa năm, một chút cũng không sợ hãi, trái lại chơi vui muốn điên rồi.

Dĩ nhiên, cha Cố không quên dạy cho nó chút vỡ lòng, hoặc là lên kế hoạch giáo dục cho nó một ít tri thức, nhóc con kia tuy đang chơi đùa nhưng trên thực tế học được không ít thứ, vì thế, sau khi nó được đón quay lại thành phố D để đi nhà trẻ, còn khoe khoang rất lâu với bạn học nó học được kiến thức này nọ ở nhà ông bà nội.

Thời gian như nước chảy, Cố Dương cảm khái hơn, cũng càng thêm toàn tâm toàn ý mà chăm sóc gia đình.

Duyên phận chính là thứ tuyệt diệu không thể tả như vậy đó.

Cũng may, hắn không có cô phụ đoạn duyên phận mà trời cao chuẩn bị cho hắn.

Cứ tiếp tục hạnh phúc như vậy đi…

(Toàn văn hoàn)