Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 54: Là con sinh




Bên này Cố Dương và Lôi Nghị trằn trọc, nghĩ tương đối nhiều.

Bên kia, mẹ Cố cũng than thở, trở tới trở lui ngủ không được.

Ba Cố nhịn không được hỏi bà: “Hai ngày nay bà làm sao vậy? Đầu năm lúc nào cũng mày ủ mặt ê, có phải khó chịu ở đâu hay không a? Hay là gặp phải chuyện gì? Đến, nói nghe xem, đừng giấu ở trong lòng.”

“Cũng không có gì, có thể là tôi suy nghĩ nhiều.” Mẹ Cố muốn nói lại thôi.

“Nói đi, nếu không tôi cũng không ngủ yên giấc.” Ba Cố trở mình, đợi câu chuyện tiếp tục.

“Ông có cảm thấy hay không….. Dương Dương có cái gì thay đổi?” Mẹ Cố chần chờ hỏi.

“Mập?” Hình như nhóc con này trở về nuôi vài ngày đã béo lên một chút.

“Không phải…” Mẹ Cố bị lời của ông khiến cho dở khóc dở cười, “Tôi là nói, giữa nó cùng Tiểu Lôi…. ông có cảm thấy là lạ không?”

“Là lạ?” Ba Cố tỉ mỉ suy nghĩ một chút, “Bà không nói còn tốt, vừa nói như vậy hình như có điểm… quá thân mật?”

“Đúng a, hơn nữa ông có chú ý tới không? Chiếc nhẫn trên tay hai đứa nó hình như giống nhau…”

“Ý của bà là…” Thanh âm ba Cố ngưng trọng vài phần.

Lời còn chưa có nói đủ rõ ràng, thế nhưng ý tứ hai người đều hiểu.

“Nếu như thật là vậy… Làm sao bây giờ?” Mẹ Cố thở dài, trong đầu rối loạn.

“Hẳn là không đi…” Ba Cố ngược lại thoải mái động viên người bạn già, “Đừng có đoán mò, nói không chừng là bạn tốt, không phải Lâm Mục cũng từng tới nhà chúng ta ở qua sao?”

“Thế nhưng cái loại cảm giác bạn bè này cùng loại cảm giác đó không giống nhau…” Mẹ Cố tiếp tục suy đoán, “Tôi đang nghĩ a, Quốc Khánh Dương Dương cũng không có trở về a, nói không chừng… Cũng có quan hệ tới Tiểu Lôi….”

Hai lão ở đây suy đoán, không dám khẳng định, thế nhưng cũng không có cách nào phủ định, trằn trọc như vậy một đêm.

Cũng may giấc ngủ của người lớn tuổi vốn đã ít, cho nên cũng không nhìn ra được cái gì.

Mắt thấy đã mùng sáu rồi, mùng bảy bọn nó phải rời khỏi đây quay lại đi làm, ba mẹ Cố không biết việc này nên làm sao bây giờ.

Là hỏi hay là không hỏi?

Dương Dương đem người mang về nhà, chỉ lấy danh bạn bè, chắc cũng là sợ bọn họ không tiếp nhận được, không biết làm sao mở miệng đi?

Kỳ thực, nếu như không phải là Lôi Nghị ở nhà bọn họ một đoạn thời gian trước như vậy, bọn họ nhất định sẽ càng khó tiếp nhận.

Trong khoảng thời gian này cũng đủ để cho bọn họ hiểu tính tình của Lôi Nghị, nói thật, bọn họ chưa từng chán ghét Lôi Nghị.

Hơn nữa, có thể cùng Dương Dương trở thành bạn bè tốt, thậm chí là… bạn trai, cũng không đến mức làm cho bọn họ chán ghét, bọn họ chỉ là không có quen, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp mà thôi.

Lúc ăn xong bữa sáng, vẫn là Lôi Nghị thu dọn chén đũa, thần sắc Cố Dương ngưng trọng nhìn cha mẹ, trong lòng không ngừng khuyến khích mình.

Chờ Lôi Nghị rửa chén xong trở lại chỉ thấy Cố Dương đã quỳ xuống. Y sửng sốt một chút, cũng liền vội vàng đi qua đó, cùng quỳ.

Lúc Cố Dương quỳ xuống đất, ba mẹ Cố trong lòng liền lộp bộp một tiếng, đây là muốn đến sao? Muốn nói chuyện của nó cùng Lôi Nghị?

Tuy rằng không ngừng thuyết phục chính mình, Dương Dương có thể là chúc tết muộn cho bọn họ, bất quá Lôi Nghị phía sau cũng theo không chút do dự quỳ xuống coi là chuyện gì xảy ra a! (Chúc tết muộn: Ngày tết chính bên TQ là từ mùng 1 đến mùng 5, sau đó bắt đầu cuộc sống bình thường lại. Từ mùng 6 đến 15 là thời gian để những ai trong 5 ngày đầu chưa chúc tết thì có thể đến chúc, hoặc những người về ăn tết rồi phải đi cũng có thể chúc tết muộn để tỏ thành ý trước khi rời nhà)

Mẹ Cố thoáng cái đứng lên: “Các con làm cái gì vậy, đứng lên! Đứng lên mà nói!”

Ba Cố cũng tháo kính lão xuống, nhìn đứa con đang cúi đầu không dám ngẩng lên của ông bà thở dài: “Được rồi, đứng lên đi, trên mặt đất không sợ lạnh à? Muốn quỳ đi giường lò mà quỳ.”

Lôi Nghị liếc mắt nhìn Cố Dương, dùng mắt hỏi, kỳ thực y cũng muốn nhanh chóng đỡ Cố Dương dậy, bất quá Cố Dương rất kiên trì, vẫn quỳ chỗ ấy, thanh âm bắt đầu có chút trầm, nhưng sau đó vẫn là tăng lên không ít: “Cha, mẹ, xin lỗi, con thích đàn ông. Thật ra Lôi Nghị… anh ấy là bạn trai con.”

Lôi Nghị lúc này đương nhiên sẽ không đi soi mói lỗi trong câu nói, bạn trai ông xã hay gì gì đó, kỳ thực không khác biệt, quan trọng nhất là vượt qua cửa ải này của ba mẹ vợ.

“Chúng ta đã đoán được rồi, con đứng lên đi.” Ba Cố cùng mẹ Cố coi như lãnh tĩnh.

“Cha mẹ, hai người đừng trách em ấy, loại chuyện này là thân bất do kỷ. Con đảm bảo, con sẽ đối tối với em ấy, cả đời đều đối tốt với em ấy, không phải là nói ngoài miệng, con sẽ dùng hành động chứng minh.” Lôi Nghị cũng cùng nói mấy câu. (+10086 like cho anh)

Cố Dương vẫn không có đứng lên, ba Cố nhướng mày, dáng vẻ có chút tức giận: “Bảo con đứng lên nói chuyện đàng hoàng, chúng ta là loại người không nói lý lẽ sao? Nếu như phải nói tới chuyện ai có lỗi, đó cũng là do chúng ta không có dạy dỗ con tốt… Dĩ nhiên, chuyện riêng của con cũng không nhất định là sai, con quỳ ở đó là muốn gây áp lực cho chúng ta sao?”

Lôi Nghị thấy ba Cố đã sắp tức giận, vội vàng đỡ Cố Dương lên, Cố Dương đành phải bò lên trên giường lò quỳ tiếp. Đương nhiên là quỳ ngồi, so với tư thế mới vừa rồi tốt hơn nhiều.

Lôi Nghị lại một lần nữa quỳ trở lại, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ở chung, con cũng nhìn ra, cha mẹ đều là người vô cùng hiểu chuyện, con cùng Cố Dương kết giao đã gần một năm, ba mẹ con cũng đã biết chuyện của chúng con rồi, hơn nữa bọn họ đều rất thương yêu Đại Dương. Nếu như cha mẹ không phản đối, con cùng Đại Dương muốn năm sau kết hôn, đến lúc đó còn muốn mời hai người đến Thành phố D.”

Lôi Nghị quỳ ở nơi đó, ba Cố và mẹ Cố lại không hề vội vã để y đứng dậy. Dĩ nhiên không phải bọn họ làm khó dễ, chỉ là muốn nhìn trình độ chịu trách nhiệm này của Lôi Nghị.

“Cậu nói, ba mẹ cậu không phản đối?”

“Dạ, con đã nói qua chuyện con thích đàn ông với họ từ trước, cho nên, họ không phản đối chuyện này của con, chỉ hy vọng con tìm một người ổn định, sống ổn định. Bọn họ rất thích Đại Dương, con cũng rất thích Đại Dương, cho nên, lễ mừng năm mới lần này cùng trở về chính là muốn thăm hỏi hai người một chút, cũng thử xem có thể có cơ hội đem chuyện của chúng con nói cho hai người biết không.”

“Cha mẹ hai người không đồng ý cũng đừng nóng giận, việc này có thể từ từ nói tiếp, có lời gì đều nói hết ra…”

“Vậy cậu nói cậu đã kết hôn rồi?” Mẹ Cố nhìn ngón tay của Lôi Nghị hỏi.

Lôi Nghị còn chưa lên tiếng, Cố Dương đã đưa tay ra trước: “Mẹ, đây là nhẫn hai chúng con cùng nhau mua, không khác đính hôn lắm.”

Đính hôn?

Nhóc con thối còn dám nói! Cứ như vậy bất cẩn đính hôn? Đây là tiền trảm hậu tấu a!

Nếu như bọn họ biết Cố Dương không chỉ có đính hôn trước, mà còn sinh con rồi, không biết lại là biểu tình gì?

“Con là muốn cùng Đại Dương làm hôn lễ, bất quá…” Lôi Nghị nói đến đây dừng một chút, Cố Dương cũng cân nhắc ở đây, chuyện hắn mang thai đứa bé có nên nói cho cha mẹ hay không?

“Bất quá cái gì? Nhà cậu còn có đứa bé có đúng hay không?” Mẹ Cố ngược lại mở miệng trước, đêm hôm đó bà nghe thấy thanh âm Lôi Nghị video call, cũng nghe thấy được thanh âm trẻ con, cho nên đã biết được tương đối nhiều,”Cậu đã từng kết hôn đúng hay không?”

Lôi Nghị liền vội vàng lắc đầu: “Không phải, mẹ người đừng nghĩ quá nhiều, con chưa từng kết hôn, đứa nhỏ trong nhà là… là của hai chúng con.”

“Hai người các con?” Mẹ Cố rõ ràng không tin.

Ba Cố lại như có điều suy nghĩ nói: “Các con tìm người mang thai hộ sao?”

“Không phải…” Cố Dương nói.

“Phải…” Lôi Nghị nói.

Lôi Nghị ngẩn người, Cố Dương tiếp tục giải thích nghi ngờ của cha mẹ: “Cha mẹ, đứa bé kia… Là con sinh.”

Những lời này giống như cục đá quăng vào mặt nước yên ả, cảm giác một cục đá làm nổi lên nghìn tầng sóng.

Cha mẹ Cố đều trầm mặc.

Con trai là đang phát sốt sao? Hay là vì để cho bọn họ có thể đồng ý chuyện tình của hai đứa mà ăn nói bậy bạ?

Mẹ Cố nhéo nhéo mặt của Cố Dương, Cố Dương nhe răng nhếch miệng: “Mẹ –”

“Mẹ thấy con không được tỉnh táo có đúng không…” Mẹ Cố tiếp tục chìa tay, gần như là hướng về phía đũng quần của Cố Dương, “Nếu như ta nhớ không lầm, con là một thằng nhóc thứ thiệt…”

Cố Dương rụt về phía trong một chút: “Mẹ! Con đích thật là đàn ông! Bất quá việc này rất quái dị, cũng phải cảm tạ mẹ sinh cho con thành như vậy…”

Cố Dương có chút lắm lời cùng bất đắc dĩ tiếp tục giải thích chuyện hắn là người song tính ẩn…

Mẹ Cố hơn nửa ngày cũng chưa có hồi phục lại tinh thần.

Cha Cố cũng trầm mặc đã lâu, mới nói: “Cho nên… con là nói… hai đứa các con đã… có đứa nhỏ…. Con ruột?”

“Đúng vậy, cha, đứa nhỏ sắp đầy tháng rồi, người xem, đây là ảnh chụp.” Lôi Nghị đưa điện thoại lên mở ra ảnh chụp của Quân Quân đưa cho cha Cố, đương nhiên y không dám từ dưới đất đứng lên.

Cha mẹ Cố đương nhiên còn đắm chìm trong sự kiện con trai sinh đứa bé kỳ lạ chưa có hồi phục lại tinh thần, thế nhưng tâm tính thích trẻ con là sẽ không thay đổi, vừa nghe có đứa bé, còn có ảnh chụp đứa bé, theo bản năng liền nhận lấy điện thoại di động của Lôi Nghị.

Lôi Nghị tiếp tục nói: “Ba, mẹ, đứa bé này chính là Cố Dương thiên tân vạn khổ sinh ra được, cho nên nó họ Cố, gọi Vạn Quân.”

Loại thời điểm này đương nhiên phải nói như vậy, Cố Dương quay đầu nhìn y một cái, Lôi Nghị cho hắn cái nháy mắt.

Cố Dương cũng không nói gì, tiếp tục quỳ trên giường lò giả trang thương cảm. (gian, anh quá gian rồi, thật manh a)

Mẹ Cố cùng ba Cố lướt ảnh chụp trên điện thoại di động, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.

Nhóc con trong hình kia vô cùng đáng yêu, da thịt mũm mĩm mềm mại, liếc mắt nhìn liền làm cho lòng người cũng bị sự đáng yêu làm cho tan ra.

Hai lão nhìn một lần rồi lại một lần, đồng thời ở trong lòng nghĩ hai đứa nó không có lừa gạt bọn họ, đứa bé này đích thực là cháu trai của bọn họ, nhìn xem bộ dáng nhỏ bé này, thật giống Dương Dương khi còn bé a!

Thế nhưng…

Dương Dương sinh…

Này….

Nghe thật khó tin!

“Tên thật khó nghe.”

Thật lâu, cha Cố mới toát ra một câu như vậy.

Cha Cố coi như là ông lão mang theo hơi thở thư hương, bình sinh thích nhất là đặt tên cho con trẻ, tên Cố Dương này là không có biện pháp, là ông nội Cố Dương đặt cho, ông tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng tiếp nhận rồi, sau đó luôn tưởng tượng sẽ đặt cho cháu mình một cái tên dễ nghe, hôm nay nghe thấy Lôi Nghị nói cháu trai lớn gọi Cố Vạn Quân, nhất thời đen mặt.

“Kỳ thực ban đầu cậu là tính toán để cho nó họ Lôi đi? Lôi đình vạn quân? Tên là như vậy ấy nhỉ?” Cha Cố không hổ là cha Cố, một lời nói toạt ra tính toán của hai người, tiếp tục nói, “Ta đã nghĩ ra tên đứa bé từ lâu trước kia, gọi Cố Dung Thiên. Nhũ danh là Thiên Thiên.”

Kỳ thực Vạn Quân cũng không phải là khó nghe lắm, bất quá lúc này Lôi Nghị đương nhiên sẽ không cùng cha vợ đối nghịch, vội phụ họa nói: “Vậy gọi nó Thiên Thiên, Cố Dung Thiên, Thiên Thiên, thật là tên hay! Cha, người thật lợi hại!” ((︶︿︶)╭∩╮)

Cố Dương yên lặng ở trong lòng dựng thẳng ngón tay giữa cho Lôi Nghị. (╮(⊿”)╭)

Người này thực sự là khôn khéo, điển hình cho da mặt dày siêu cấp a!

“Con đứng dậy đi.” Cha Cố thấy Lôi Nghị bị bọn họ lãnh nhạt thờ ơ lâu như vậy cũng không hề có một câu oán hận mà quỳ trên mặt đất, trong lòng đã không còn tức giận gì, đương nhiên, vốn là bọn họ cũng không quá tức giận chuyện con trai thích đàn ông, bọn họ tức giận là, chuyện Lôi Nghị làm cho Dương Dương mang thai, tuy rằng việc này cũng là không thể tin nổi, thế nhưng, con trai dù sao cũng là con ruột của mình, huống chi còn là trong loại chuyện này.

Lúc này, cha mẹ Cố cũng đều hiểu nguyên nhân con trai năm ngoái gần một năm không có về nhà, nguyên lai là bởi vì mang thai…

Để cho Lôi Nghị quỳ như thế một hồi cũng coi như hả giận đi…

Ai bảo y làm lớn bụng con trai mình…. (a hahahaha, chết cười với hai bác)

Chậc, việc này nghĩ như thế nào thì khó chịu như thế ấy.

Quên đi, Dương Dương cũng không nói gì, cha mẹ Lôi Nghị cũng đều thông tình đạt lý, nhóc con Lôi Nghị này lại không kiêu ngạo không nóng nảy….

Hai người già bọn họ còn có thể làm sao?

Chia rẽ? Đó không phải là phá hủy hai đứa con trai sao? Rất có khả năng ngay cả cháu trai lớn cũng bị phá hủy.

Bọn nó đều là người đã trưởng thành rồi, có trách nhiệm và nhận định của chính mình, cha mẹ cũng chỉ là chỉ điểm một chút phương hướng cho bọn nó, khi bọn nó mệt mỏi là bến cảng cho bọn nó dựa vào, những thứ khác, vẫn là phải dựa vào chính bọn nó a. Dù sao cha mẹ không thể bồi bọn nó cả đời….