Đã không phải lần đầu cùng giường chung gối, hai người đều không có cái gì để ngại ngùng.
Trong nhà Lôi Nghị cũng không thiếu quần áo, Cố Dương thay đồ ngủ của Lôi Nghị, cùng Lôi Nghị nằm trên cùng một cái giường.
Lôi Nghị theo thường lệ ôm Cố Dương, để cho hắn có thể lấy tư thế ngủ càng thoải mái hơn.
“Có loại cảm giác của đêm động phòng hoa chúc hay không?” Lôi Nghị hôn lên trán Cố Dương một cái, cười xấu xa nói.
“….”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thời gian bổ sung.”
“… Anh muốn cứ việc nói thẳng.” Cố Dương vừa nói chuyện, nắm tay đưa vào quần ngủ của Lôi Nghị, “Như vậy có thể không?” (⊙o⊙ anh Cố hảo bạo a ⊙o⊙)
Thân thể Lôi Nghị cứng đờ, sau đó cười nói: “Em thực sự đến?”
“Lời vô ích.” Cố Dương lườm y một cái, bắt đầu hầu hạ người nào đó.
Mặc dù là ở phòng của Lôi Nghị, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình, trong nhà cũng không chỉ là có hai người bọn họ, lại là ban ngày, cho nên, làm chuyện xấu vẫn có chút mặt đỏ tim đập, hơn nữa lén lút dè dặt, bầu không khí khiến cho rất hứng thú.
“Được rồi, nhanh ngủ, tôi mệt rồi.” Cố Dương hầu hạ xong người nào đó, lau sạch tay, xoay người nhắm mắt, không để ý tới Lôi Nghị nữa. (ậu hẹ, H của chế mô, sao kéo rèm là sao thế này, H mô, 2 đứa làm chế mừng hụt vn, chế hận (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻) (cứ như mở nắp nồi thịt ra cho ngửi 1 cái rồi đóng nồi đem đi, hận TT^TT)
Lôi Nghị ở bên cạnh chưa thỏa mãn thở dài, một lúc lâu sau bình thường lại mới xoay người qua, quay về phía sau lưng của Cố Dương, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó, chậm rãi duỗi tay, đem Cố Dương ôm vào trong lòng.
Lễ trung thu trôi qua ở nhà ba mẹ Lôi, buổi tối mọi người cùng nhau ngồi ở trong sân ngắm trăng, Lôi Nghị cùng ba ba chơi cờ, Cố Dương cùng mẹ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng chỉ huy hai người đánh cờ một chút, trôi qua rất là thoải mái.
Ba ngày liên tiếp đều ở nhà, đến ngày thứ hai lễ Quốc khánh, Lôi Nghị mới lên tiếng cùng Cố Dương trở về.
Ba mẹ Lôi tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng biết thanh niên bọn họ có quyết định của mình, cho nên sẽ không ở lâu, để cho bọn họ mang theo không ít thức ăn đồ dùng, khiến Cố Dương càng thêm bất đắc dĩ là, ba mẹ Lôi cũng mua thật nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em, lại đưa thêm cho Cố Dương đồ ăn bồi bổ thân thể, Cố Dương nhìn về phía Lôi Nghị mà xin giúp đỡ.
“Mẹ, quần áo giày dép đồ chơi cho trẻ em vân vân trước để trong nhà đi, chỗ của chúng con nhỏ, chứa không được, hơn nữa đứa bé còn mấy tháng nữa sinh ra, hiện tại cầm máy thứ này quá sớm rồi. Mẹ yên tâm, sau này khẳng định có rất nhiều chỗ cần mẹ phí tâm, cho nên hiện tại bây giờ, mẹ cùng ba trước chuẩn bị làm ông bà nội thật tốt là được.”
“Được rồi, vậy đồ đạc trước tiên để trong nhà, đến lúc đó lại nói. Hai người các con cũng phải chú ý sức khỏe, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho chúng ta, biết không? Còn có a, con tìm bác sĩ đáng tin không? Thực sự không được mẹ lại tìm một người…”
“Yên tâm đi, là bạn thân của con, tuyệt đối đáng tin, chuyên môn cũng rất khá, con khẳng định chăm sóc Đại Dương thật tốt.” Lôi Nghị nghiêm túc nói.
“Ừ, vậy đi đi, trên đường chú ý an toàn. Lúc rãnh rỗi trở về ăn bữa cơm, nha, quên đi, Dương Dương ngồi xe không thoải mái, lúc rãnh rỗi ta với ba con đi qua gặp các con là được rồi.” Mẹ Lôi lo lắng đến sau này bụng Cố Dương càng lớn đi đứng bất tiện, ngồi xe cũng nguy hiểm, cho nên mới có một câu này.
“Cũng được, chúng con đi, ba, mẹ.”
“Được. Trên đường cẩn thận, bye bye.”
Lôi Nghị và Cố Dương rời khỏi nhà ba mẹ, trực tiếp lái xe trở về nhà Cố Dương.
Cố Dương ngã xuống giường, thở phào một cái thật dài.
Vô luận như thế nào, vẫn là ở ổ nhỏ của chính mình thoải mái nhất, dễ chịu nhất.
Bất quá ba mẹ Lôi Nghị cũng không tệ là được rồi.
“Còn hai ngày có muốn đi ra ngoài chơi hay không?” Lôi Nghị một bên thu dọn đồ đạc mang từ trong nhà về một bên hỏi.
Cố Dương lắc đầu: “Lười di chuyển, vẫn là nghỉ ngơi ở nhà đi.”
“Cũng được, tôi làm đồ ăn ngon cho em, vừa lúc thừa dịp mấy ngày nay rãnh rỗi, làm mấy món cho em bồi bổ thân thể.”
“Kỳ thực làm mấy món bình thường là được rồi, tôi không kén chọn.”
“Tôi biết, bất quá nếu đã có tay nghề này đương nhiên là muốn xuất ra để cho em hưởng thụ thật tốt rồi!”
Kỳ nghỉ dài hạn tuy rằng dài, nhưng là thoáng một cái đã qua.
Cố Dương cảm giác mấy ngày nay mình bị Lôi Nghị vỗ béo không ít, bụng lại lớn thêm một vòng.
Đương nhiên cũng có thể là ảo giác, bởi vì bé con cũng đang lớn lên.
Sau khi trải qua chuyện gặp cha mẹ, tình cảm của hai người càng ngày càng tăng.
Mỗi sáng sớm Lôi Nghị đều làm bữa sáng bữa trưa cho Cố Dương, còn lại cơm tối là Cố Dương chuẩn bị, buổi tối mỗi ngày Lôi Nghị tan ca về đến nhà thấy Cố Dương đang bận bịu ở trong phòng bếp đều cảm thấy rất đau lòng. Y cũng không kén ăn, Cố Dương làm cơm với y mà nói chính là bữa cơm tình yêu, cao hứng còn không kịp, có cái gì để soi mói.
Cuộc sống của vợ chồng son cứ như vậy đi vào quỹ đạo, từng bước một mà tiến tới.
Ngày nghỉ qua đi, Lâm Mục rốt cuộc có thời gian đến xem Cố Dương, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần thư thái, thân thể mập mạp, cũng yên lòng.
“Chi nhánh đã đối phó xong, tiếp theo tôi không có chuyện gì có thể làm, chuẩn bị đi ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, cậu sống cho tốt đó. Yên tâm, tôi tranh thủ trước khi bé con kia sinh ra trở về gấp.” Lâm Mục nghĩ cậu có thể lui về tuyến thứ hai rồi.
— Cố Dương có Lôi Nghị chăm sóc, hơn nữa được chăm sóc không tệ. Cậu chân thành chúc phúc là tốt rồi.
“Ừ, cậu thả lỏng thật tốt, cũng nhanh chóng tìm người bạn quyết định đi tiếp đi.” Cố Dương khuyên nhủ.
Lâm Mục không yên lòng lên tiếng, thấy Cố Dương đang trịnh trọng nhìn mình, vội vàng hướng hắn cười cười: “Được, tôi đã biết, bất quá muốn tìm người có trình độ cùng với vị nhà cậu cũng không dễ tìm. Tôi sẽ nỗ lực, được chưa?”
“Đừng chỉ nói ngoài miệng, cũng cần phải hành động.”
“Biết rồi, cậu như thế nào trở nên dài dòng như vậy…” Lâm Mục không có nán lại ăn, thế giới hai người cậu không muốn quấy rầy nhiều hơn.
Sinh hoạt ngày ngày trôi qua, rất nhanh, đã đến lúc Cố Dương lại kiểm tra thân thể lần thứ hai.
Lôi Nghị cùng Trình Minh hẹn xong, sáng sớm phải đi rồi, lần này Cố Dương không có ăn sáng, lúc rút máu xét nghiệm Lôi Nghị mới tranh thủ thời gian cho hắn ăn vài thứ.
Bé con quả nhiên lại lớn lên không ít, kỳ thực chỉ đơn thuần nhìn bụng Cố Dương cũng có thể nhìn ra, so với lúc trước hắn tới to hơn một vòng.
Theo như lời Trình Minh, mấy tháng sau cùng chính là thời kỳ thai nhi lớn lên nhanh chóng.
Lượng cơm Cố Dương ăn cũng nhiều hơn so với lúc trước không ít, thân hình thoạt nhìn nặng nề hơn chút. Lúc từ trên ghế nằm ngồi dậy nếu như không có Lôi Nghị dìu hắn, trong chốc lát hắn thật là không đứng lên nổi.
Trình Minh trêu chọc nói: “Xem ra lão đại bồi bổ cho anh không ít thịt a!”
“Đúng vậy, anh ấy mỗi ngày biến đổi đa dạng món ngon làm cho tôi ăn, muốn không mập cũng khó.” Cố Dương bất đắc dĩ cười nói, trong biểu tình lại lộ ra thỏa mãn.
Lôi Nghị có thể mỗi ngày kiên trì như vậy, cũng thật không dễ dàng, gần đây ngay cả cơm tối y cũng không để cho mình làm, sợ mệt mỏi.
Cố Dương rủ mắt nhìn cái bụng tròn vo của chính mình, có chút nhớ nhung vóc dáng đẹp đẽ của chính mình trước kia.
Quên đi, bây giờ muốn cũng không có dùng được, chờ bé con sinh ra, sang năm chính mình lại đặt ra kế hoạch tập thể hình đi!
Chỉ còn không đến ba tháng, nhanh thôi….
“Ai nói em béo a? Không mập, một chút cũng không mập.” Lôi Nghị phủ thêm áo khoác cho Cố Dương, gần đây khí trời từ từ chuyển lạnh, y lại phải mua thêm một chút quần áo nữa cho Cố Dương mới được.
Lần trước mua đều là mặc lúc lạnh hơn, bây giờ mùa này quần áo của Cố Dương đã không thể mặc được bao nhiêu, không có biện pháp, bé con lớn lên quá nhanh.
“Tôi đều nặng hơn mười cân thịt còn không béo a?” Cố Dương thở dài, ngược lại không quá quấn quýt cái này, hắn cũng biết căn bản là bé con đang lớn lên, hắn chỉ là nhân tiện thêm chút thịt. (Cân: từ dùng nói đến trọng lượng của TQ, 1 cân 0,5 kg )
“Mới mười cân tính cái gì, không có chuyện gì, tình huống bây giờ của em đặc thù, vẫn là mập một chút mới tốt.” Lôi Nghị cười nói.
“Đương nhiên cũng đừng quá mập a, đến lúc đó sinh con chịu khổ.” Trình Minh chen vào một câu, tắt đi thiết bị, cầm tờ báo cáo kiểm tra có thể lấy được trong ngày hôm nay in ra đưa cho Lôi Nghị, “Bình thường đừng luôn để cho anh ấy không vận động, đi bộ ở phòng khách một chút, hoặc là xuống lầu mua đồ ăn a mua hoa quả vân vân đi tản bộ một chút đối thân thể tốt.”
“Có nghe thấy không?” Cố Dương nhìn Lôi Nghị một chút, nở nụ cười.
Đã nói hắn nấu cơm không có chuyện gì, Lôi Nghị lại không đồng ý, chỉ sợ hắn mệt mỏi, bữa cơm tối cũng ôm vào người.
“Vậy em liền ở phòng khách đi bộ là được, làm cơm vẫn là để tôi đi, em như thế này lỡ đụng chạm cũng không phải là chuyện nhỏ.” Lôi Nghị kiên quyết.
Dù sao gần đây y về nhà thấy Cố Dương ưỡn bụng lớn bận rộn ở phòng bếp liền một trận đau lòng, thân thể khom lưng cúi xuống hết sức vụng về, hiện tại cũng còn tốt, chỉ sợ hai tháng sau sẽ càng khó nấu.
“Nếu lão đại đã kiên quyết, anh liền thỉnh thoảng làm một chút đi, thích hợp vận động là được.” Trình Minh nhìn hai người này ở trước mặt mình tú ân ái cũng rất hâm mộ.
Ánh mắt xẹt qua tay của hai người, Trình Minh giống như phát hiện điều gì thú vị cười nói: “Ô, nhẫn đều đeo lên rồi a! Lão đại anh khi nào thì mời uống rượu mừng a? Bao lì xì tôi cũng đều chuẩn bị xong rồi.”
“Không quên được phần của cậu, yên tâm đi, chờ khi đứa nhỏ sinh ra lớn hơn chút, tôi sẽ bổ sung đủ hôn lễ.” Lôi Nghị theo lời phải nói.
Cố Dương bên cạnh a một tiếng: “Còn phải bổ sung hôn lễ? Không cần đi…”
Đều là vợ chồng già rồi… khụ khụ, hơn nữa khi đó con đều sinh ra rồi…
“Làm sao không cần? Nhất định phải cần a!” Trình Minh ồn ào nói, “Cố Dương anh yên tâm, lão đại có biện pháp cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”
“Được rồi, tùy anh ấy đi, tôi toàn lực phối hợp là được.” Cố Dương cười đứng lên, “Có thể đi được chưa? Xế chiều hôm nay không phải anh còn có một cái hợp tác thương nghiệp phải gặp sao?”
Lôi Nghị gật đầu, nhìn về phía Trình Minh, Trình Minh nói: “Quy tắc cũ, khi xét nghiệm máu hoàn tất tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Đây không phải là đường về nhà…” Cố Dương ngửa mặt dựa vào ghế ngồi phía sau, kinh ngạc nói, “Đi đâu a?”
“Sáng sớm em không có ăn cái gì, trước tiên tôi đưa em đi ăn cơm, sau đó sẽ đưa em về nhà.” Lôi Nghị săn sóc nói.
“Không có việc gì, sau khi rút máu xong không phải đã uống sữa tươi ăn bánh mì rồi sao?”
“Đó chỉ là lót dạ mà thôi, bây giờ em khẳng định đói bụng rồi. Tôi đều nghe bụng em kêu.”
“…Tôi còn nhịn được.” Cố Dương nhìn đồng hồ, “Chờ tôi ăn cơm xong anh đưa tôi về nhà lại đi công ty, sẽ không kịp đi? Nếu không như thế này tôi đón xe về nhà đi.”
“Không có việc gì, tới kịp. Chuyện gì cũng không có quan trọng bằng em. Gặp hợp tác thương mại có thể lùi lại nha!” Bây giờ Lôi Nghị nói lời ngon tiếng ngọt nói tới càng ngày càng trôi chảy.
“Vậy được rồi, đi tới phía trước quẹo vào cửa tiệm cay Tứ Xuyên không xa kia đi, lần trước ăn qua một lần, mùi vị cũng không tệ lắm.” Cố Dương cười lựa một tiệm ăn coi như gần nhà, như vậy có thể tiết kiệm chút thời gian cho Lôi Nghị.
“Được.”
Lôi Nghị quả nhiên là vô cùng có khí chất trầm tĩnh, bồi Cố Dương cùng nhau ăn cơm xong, đưa hắn về nhà, mới lại đi vòng về công ty.
Cố Dương ở chỗ cửa sổ phòng ngủ nhìn chằm chằm lúc chiếc xe quen thuộc dưới lầu kia rời đi, mới cười thu hồi ánh mắt, bắt đầu ở trong phòng đi bộ.
Hiện tại hơn bảy tháng rồi, đi bộ còn tốt, hơi có chút lao lực mà thôi, thế nhưng tám chín tháng hay thậm chí là thời gian sinh dự kiến phỏng chừng sẽ càng lao lực đi…
Cố Dương tự mình buồn chán vẽ ra trong đầu một chút dáng người hơn hai tháng sau, ngẩn tò te một hồi, tinh thần rất nhanh liền phấn chấn, kiên trì chính là thắng lợi, sắp được giải thoát rồi!