Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 13: Tạm biệt, không hẹn gặp lại




A?

Cầu kết giao?

Cố Dương ngẩn ra.

Từ chức còn không phải chuyện quan trọng, trái lại cầu kết giao mới là chuyện quan trọng?

Vị lão đại này tư duy cũng thật là quỷ dị đi? (tư duy của mấy thằng công nó đều như thế hết:v)

Bất quá thấy trong mắt Lôi Nghị tràn ngập thành ý, Cố Dương chần chờ.

Nói thật ra, có một vị các phương diện đếu rất ưu tú như thế này nói vói hắn cầu kết giao các loại, hắn nên cười trộm mới đúng. Bọn họ ở trong cái giới này rất ít đối tượng kết giao có tiêu chuẩn cao như vậy, hơn nữa cũng không cố định, mọi người đều biết không được lâu dài, cho nên tình hình chung cũng sẽ không quá tích cực, bởi vì… tin thật ngươi liền thua.

Nói không động tâm là giả, nhưng Cố Dương cũng chỉ là chần chờ chỉ chốc lát, rất nhanh cười nói: “Tôi chính là một nhân vật nhỏ, thế nào vừa mắt Lôi tổng, ngài cũng đừng đem tôi ra đùa giỡn. Tôi trước xin cám ơn Lôi tổng phê duyệt, thủ tục nghỉ việc tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn!”

Lôi Nghị cũng không phải là người tử triền lạn đả (dây dưa quấn quýt không buông), mấy lần y làm rõ với hứng thú với đối phương, đối phương cũng vài lần cự tuyệt, y rốt cuộc cũng là người có tôn nghiêm, loại thời điểm này không thích hợp bàn luận cái vấn đề này nữa. Vì vậy thuận thế thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Ừ, cậu đi làm thủ tục nghỉ việc đi.”

Cố Dương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Lôi tổng tôi ra ngoài trước, ngài bận rộn đi!”

Đi ra khỏi phòng làm việc của Lôi Nghị, Cố Dương đóng cửa phòng, trước tiên dựa vào bên cạnh tường vỗ vỗ ngực, thở phào một cái.

Còn tốt còn tốt, không tính là lộ tẩy, cứ như vậy đi!

— Cha đứa nhỏ của hắn, tạm biệt.

— Không hẹn gặp lại.

Lúc tiến hành làm các thủ tục xin nghỉ việc Cố Dương thật vui vẻ, thế nhưng mấy người hắn dẫn dắt kia lại rất khó chịu, bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ chuyện gì báo trước nha! Thủ lĩnh của bọn họ cứ như vậy không giải thích mà nghỉ việc?

Dương Văn Văn đều nhanh khóc: “Anh Cố anh rốt cuộc có chuyện gì cần phải từ chức a, anh đi rồi ai cho bọn em đồ ăn vặt a… Vậy mà đến ngày hôm nay mới cho chúng em biết, anh thực sự là rất không có tình nghĩa!”

“Yo, nguyên lai luyến tiếc anh là giả, luyến tiếc đồ ăn vặt của anh mới là thật a!” Cố Dương đùa giỡn nói, “Được rồi, sau này còn có cơ hội có thể gặp mặt, đồ ăn vặt còn dư trong ngăn kéo của anh tất cả đều thuộc về em, ngoan a, đừng khóc.”

Dương Văn Văn nín khóc mỉm cười, cô đương nhiên không phải vì chuyện đồ ăn vặt cái gì, mà là bởi vì thái độ của Cố Dương.

Cô đến công ty này vẫn chưa được một năm ni, thế nhưng cùng đồng sự ở chung vẫn rất hòa hợp, Đường Phi cùng với Cố Dương là cấp trên trực tiếp chỉ đạo của cô đối với cô cũng tốt, cái đội này căn bản là xúm lại thành một nhóm, cùng nhau tiến lui, bầu không khí như vậy khi Dương Văn Văn lên đại học không có nghĩ tới. Hôm nay người duy trì cái đội nhóm này sẽ phải nghỉ việc, đương nhiên rất khó chịu, bất quá thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, anh Cố đã có việc, vậy thì chúc phúc đi!

Đám người Trịnh Nhất Hàng, Đường Phi, Lưu Soái đã cùng bày tỏ tình cảm lưu luyến không rời với Cố Dương, bồn hoa xanh biếc trên bàn làm việc của Cố Dương trồng đều phân chia ra, sau đó một ít đồ ăn vặt a, đồ dùng làm việc a cũng đều được phân phát xuống phía dưới, sau cùng xác định một thời gian, hẹn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một thời gian a, hắn phải tỏ ý một chút.

Lần này Cố Dương rất giống kẻ trộm gà, trước đó liền chủ trương nói:  “Chúng ta lần này liên hoan liền ăn lẩu đi, bình thường mỗi ngày bồi khách hàng uống rượu các ngươi khẳng định đều ngán rồi, lần này ai cũng không cho nói đến chữ rượu, hiểu không? Không thì cũng đừng liên hoan.” (bình thường chắc ảnh hiền, lạy hồn dám lại đánh chủ ý lên đầu thằng bạn, thương cảm cho anh Lâm Mục:v)

“Được a được a, em thích ăn nhất là lẩu! Anh Cố anh yên tâm, không ai được rót rượu cho anh, ai không có mắt em thay anh làm thịt hắn!” Dương Văn Văn giơ hai tay tán thành nói.

“Được rồi, hội nghị phòng ban đến đây kết thúc, Đường Phi cậu lưu lại một chút, những người khác trước trở về công tác đi.” Cố Dương quyết định xong thời gian ăn cơm, để mọi người giải tán.

“Biểu hiện của cậu trong hai năm qua đều rất tốt, anh đã nói qua với anh Tiêu, anh ấy cũng rất công nhận biểu hiện của cậu, sau khi anh rời khỏi, cậu dẫn dắt thật tốt người của phòng ban chúng ta, biết chưa?”

“Cám ơn anh Cố.” Mục tiêu phía trước của Đường Phi vẫn là vị trí này của Cố Dương, ban đầu lúc Cố Dương lên chức, cậu liền thuận lý thành chương trở thành quản lý, kết quả Cố Dương vừa đi, tương đương với Đường Phi được đặc biệt đề bạt hai cấp, chờ Lăng Tiêu lại quan sát thêm một đoạn thời gian, phỏng chừng cậu chính là tổng giám bộ phận quảng cáo tiêu thụ.

“Ngoài ra cậu lại ở trong phòng ban chọn ra một người nối nghiệp bồi dưỡng thật tốt, những thứ khác anh cũng không tiện nhiều lời, tin tưởng trong lòng cậu cũng đã có tính toán.” Cố Dương cười cười, “Dĩ nhiên, cũng có thể tiếp tục nhận người mới, công ty hiện tại cần nhất chính là thu nhận nhân tài.”

“Dạ, em sẽ, anh Cố, nếu như em có chuyện gì không hiểu, có thể gọi điện thoại cho anh không?”

“Đương nhiên có thể.” Cố Dương sảng khoái nói, sau đó nhìn đồng hồ,  “Được rồi, anh cũng không còn gì nhắc nhở, liền chúc em tiến thêm một bước đi! Nỗ lực lên!”

“Cám ơn anh Cố, em sẽ cố gắng hơn!” Đường Phi vẫn là một người rất chững chạc, nhưng lại tự tin, loại tự tin này là được tản ra từ trong ra ngoài, không phải là tự tin mù quáng.

Cố Dương làm thủ tục nghỉ việc cũng không tính là chậm, nửa ngày liền làm xong, lúc hắn ôm một ít đồ dùng cần thiết từ trong cao ốc công ty đi ra ngoài vẫn hơi có chút cảm khái.

Aiz, có được tất có mất, có mất tất có được a!

Vì đứa nhỏ, hết thảy đều đáng giá!

Cách cuộc hẹn đi bệnh viện cuối tuần còn có hai ngày, Cố Dương ở nhà yên yên ổn ổn mà qua hai ngày nhàn tản.

Mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, tiếp đó một ngày ba bữa đều là tự tay mình làm. tay nghề Cố Dương cũng bình thương, nhưng hắn cũng không thế nào xoi mói, cũng chọn món chính mình thích ăn để làm, còn thu xếp một cuốn sách dạy nấu ăn để ở nhà bếp, chuẩn bị nghiên cứu một chút đồ ăn để điều dưỡng thân thể.

Mặc kệ nói như thế nào, mấy tháng sau, hắn phải đối xử tử tế với tên nhóc trong bụng kia mới được.

Tính tình Cố Dương luôn luôn là tùy theo ý mình mà làm, từ bỏ công việc, chuyên tâm chiếu cố chính mình, cũng không có gì không quen, cuộc sống gia đình tạm ổn hơn còn rất thảnh thơi.

Hôm nay thứ sáu sổ ghi chú điện thoại di động nhắc nhở hắn là sinh nhật Lâm Mục, Cố Dương vỗ đùi, hắn thiếu chút nữa đã quên rồi!

Cũng may có ghi lại trong sổ ghi chú….

Cố Dương chuẩn bị làm cho Lâm Mục một kinh hỉ, lúc rời giường thu thập thoả đáng liền gọi điện thoại đặt mua một cái bánh gato, sau đó đi xuống siêu thị dưới lầu mua mua một ít đồ ăn, chuẩn bị làm bữa ăn lớn, buổi tối gọi Lâm Mục đến, trực tiếp làm cho hắn một bữa tiệc sinh nhật, sau đó ngày mai hai người lại trực tiếp đi bệnh viện.

“Tiểu Lâm, buổi tối đến thị tẩm đi!” Năm giờ chiều, Cố Dương gọi điện thoại cho Lâm Mục.

“Không rảnh! Tôi đang bận ni!” Lâm Mục ở đầu dây bên kia điện thoại liếc mắt, đáng tiếc Cố Dương không phát hiện.

“Thật không đến? Không đến cậu cũng đừng hối hận.”

“Thần kinh.” Lâm Mục là thật sự có việc bận, trực tiếp cúp điện thoại.

Cố Dương: “….”

Thôi đi, vị bạn bè này của hắn tính tình càng lúc càng lớn.

“Coi như là tôi van cậu được không, đại gia? Tôi đặt hẹn trước ngày mai đi bệnh viện, đêm nay cậu liền trực tiếp ở lại chỗ tôi đi ngày mai hai chúng ta lại cùng đi bệnh viện.”  Cố Dương lại gọi cho Lâm Mục,  bao nhiêu yếu đuối đều đem ra hết, “Một mình tôi có chút sợ.”

Lâm Mục: “…. Được rồi, có thể còn phải hơn một giờ nữa tôi mới có thể đi qua.”

“Trễ hơn cũng được, tôi chờ cậu!” Cố Dương hưng phấn mà giơ tay làm hình chữ V, cúp điện thoại liền búng tay, xoay người tiếp tục bày bánh gato cắm vào mấy nọn nến, đồng thời tán thưởng một chút sự lãng mạn của mình.

Chậc chậc, biết ngay cái tên kia bận rộn đã quên, ngay cả sinh nhật của chính mình đều không nhớ rõ. (Anh hẳn là nhớ rõ, ( `・ω-)▄︻┻┳═一) (ít ra người ta có ghi vô điện thoại đó bà:v)

Thật tốt có người bạn là hắn này còn nhớ, bằng không thê thảm bao nhiêu a!

Cố Dương làm một bàn món ăn, chính giữa đặt một cái bánh gato, khi đều thu dọn thỏa đáng, hắn trước đi tắm rửa một cái, lúc khoác áo choàng tắm đi ra thì chuông cửa vang lên.

Tới nhanh vậy sao….

“Tới tới…” Cố Dương bất chấp việc thay quần áo, lấy bình phun bông tuyết mà cửa hàng bánh gato tặng dùng sức lắc a lắc, sau đó mở cửa thật nhanh, hướng về phía người ngoài cửa trách móc nửa ngày, thanh âm còn rất có tính cười trên nỗi đau của người khác, “S-u-p-r-i-s-e!”

Lôi Nghị đứng ở ngoài cửa, đỉnh đầu đầy hoa tuyết màu trắng, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Dương.

Cố Dương mở to hai mắt nhìn.  (này thì suprise ๑乛◡乛๑) (vừa lắm:)))))))))))

Đặc biệt sao! Đây chính là một cái S-u-p-r-i-s-e rất lớn!