Tần Tiểu Mạn đến năm 24
tuổi vẫn luôn tuân thủ pháp luật, làm một công dân tốt. Lúc ở trường học tuy
không phải là học sinh ưu tú, nhưng cũng là học sinh ngoan ngoãn. Cô với Cố
Lãng hai người trước sau đều luôn khác biệt, là điển hình vực sâu với trời cao!
“Không nói?” Cố Lãng ủ rũ
phát hiện ra Tiểu Mạn không phản ứng gì, liền vỗ vỗ vai cô: “Rốt cuộc có chuyện
gì?”
Tĩnh lặng!
Chính là tĩnh lặng!
Cố Lãng không nhịn được cúi xuống nhìn cô, trong lòng
chấn động, khuôn mặt cô nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, vai gầy khẽ run run.
“Khóc cái gì?” Cố
Lãng không khỏi chuyển giọng nhẹ nhàng, anh thấy khó chịu nhất là nhìn Tiểu Mạn
khóc, mỗi lần khóc đều khiến trái tim hắn nhức nhối không yên.
Tần Tiểu Mạn nức nở nửa
ngày, lúc ngưng khóc mới thút thít: “Cố Lãng, anh… anh đi… anh đi tự thú đi.”
“Chính vì cái này?” Cố
Lãng há to miệng, lôi khẩu súng ban nãy từ bên hông ra, tùy tiện ném lên ghế
sofa. Tần Tiểu Mạn kinh hoàng đưa tay ra bắt lấy. Đây là lần đấu tiên cô thấy
và đụng vào súng lục nha.
“Anh mang theo súng ống
là phi pháp là phạm tội đấy, biết không?” Tiểu Mạn bình tĩnh lại, bắt đầu giáo
huấn Cố Lãng.
“Ừm” Cố Lãng hừ một
tiếng, rót một ly rượu, tách một cục đá bỏ vào. Trong lòng phiền muộn, một khẩu
súng cũng khiến cô thành bộ dạng này. Nếu cô mà biết chuyện vài năm trước khi
anh mới ra ngoài làm ăn, không phải sẽ chạy xa trăm dặm sao?
“Ừm? Ừm là sao?” Tần Tiểu
Mạn nhìn biểu tình lạnh nhạt của Cố Lãng, nói không nên lời.
“Là giả đấy.” Cố Lãng
đáp.
“Giả sao?” Tần Tiểu Mạn
nhìn khẩu súng trên tay, lật qua lật lại nhìn, hoài nghi nhìn Cố Lãng, sao nhìn
thật thế này mà lại là hàng giả? Cô cũng không quên lúc ở quán ba Cố Lãng uy
hiếp người kia rất đáng sợ, cái tiếng “Cách” kia vang lên đã khiến cô run lẩy
bẩy, đứng không vững rồi.
“Ngu ngốc” Cố Lãng thầm
mắng. Vừa rồi khiến anh sợ đến mức cột sống cũng tê dại, bây giờ lại híp mắt
nhìn anh, chỉ khiến anh muốn đem cô đánh đòn.
“Không phải hôm nay chiếu
tập hai “Huỳnh Chi Quang” sao?” Cố Lãng mở TV, bĩnh tĩnh nói.
Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu
lên ngơ ngác, thoáng cái nhảy dựng lên, “Anh không nói sớm!” Ném khẩu súng
“giả” kia lên ghế rồi phóng đi.
Thế giới lại yên tĩnh
rồi.
Trong phòng vệ sinh, Cố
Lãng oán hận móc trong túi toàn bộ đạn ném vào bồn cầu rồi xả nước. Nhìn mấy
thứ nguy hiểm đó bị xóa đi mất hết dấu vết, Cố Lãng xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu.
Tuyệt đối, đối với cô anh phải hoàn hảo nhất!
“Cố Lãng, máy tính em
hỏng rồi! Cho em mượn máy anh được không?” Một lát sau, Tiểu Mạn gào khóc thảm
thiết chạy ào sang thư phòng Cố Lãng, dáng dấp thất kinh lại khiến người ta
muốn yêu chiều.
“Anh đang làm việc” Cố
Lãng lắc đầu, mười ngón tay thon dài lướt trên bàn phím.
“Được rồi.” Tần Tiểu Mạn
lúc này mới nhớ, hôm nay chính là “thời gian vận động” thường lệ của hắn, “ Cái
kia, anh có thể mang bạn gái về nhà. Còn cho em mượn vi tính được không, em bảo
đảm trong thời gian đấy không quấy rối hai người!”
“Cảm ơn, đêm nay không có
hứng thú!” Cố Lãng tạm dừng một chút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, “Nếu em không
có việc gì làm, tới đây giúp anh. Anh còn là ân nhân cứu mạng của em, yêu cầu
này cũng không quá đáng nha?”
“Ha… hả, thôi nha. Em đi
xem TV.” Tiểu Mạn làm bộ phải đi.
“Đứng lại!” Cố Lãng ra
lệnh một tiếng, Tần Tiểu Mạn tự giác đứng nghiêm, “Cố tổng?”
Tư bản a tư bản! Tiểu Mạn
căm giận gõ bàn phím máy tính, trong miệng lẩm bẩm oán giận.
Cố Lãng bưng ly cà phê
dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tiểu Mạn, tâm tình tốt hẳn lên. “Đánh
xong chỗ tài liệu này có thể xem phim rồi. Tấm lòng của em trưởng phòng tài
chính chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm a.”
Bị anh chua thêm một câu
khiến Tiểu Mạn không thể không ngẩng đầu, nhìn người nào đó đắc ý dào dạt cộng
thêm ánh mắt hèn mọn. Chính là, Tiểu Mạn đặc biệt thích nam diễn viên trong
“Huỳnh Chi Quang”.
Cố Lãng cười nhạt: “Chẳng
qua chỉ là trưởng phòng nho nhỏ thôi mà?”
Tần Tiểu Mạn cầm trong
tay xấp tài liệu, làm bộ giơ lên ném về phía Cố Lãng, Cố Lãng bưng cốc cà phê
xoay người tránh né, “Được rồi, được rồi, anh cho em đi sửa máy tính. Mà máy
tính dùng cũng lâu rồi, cũng nên đổi cái mới đi thôi.”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi,
đương nhiên cũng muốn đổi, thế nhưng, không phải ai cũng lắm tiền giống anh.
Cố Lãng đi ngang qua
phòng khác, phát hiện điện thoại di động của Tiểu Mạn đang rung điên cuồng, vài
cuộc gọi nhỡ liên tiếp, còn có tin nhắn, tất cả đều là của An Nhiên. Ngó sang
thư phòng, thấy nha đầu kia vẫn đang hết sức chăm chú nhìn màn hình vi tính,
ngón tay thon dài nhấn nút tắt. Sau đó, lấy điện thoại của mình ra, nhắn tin
cho người nào đó đang ở tận bên kia đại dương.
Ngày thứ hai nhận được
điện thoại của An Nhiên, Tần Tiểu Mạn nằm trên giường vội vàng dựng đứng lên,
lòng như lửa đốt muốn lao ra trạm xe lửa.
“Bác tài mau nữa lên!”
Nhìn kim đồng hồ đeo tay chạy nhanh như ngựa, Tiểu Mạn hét lên với lái xe taxi.
“Nếu không cô tự đi đi!”
Tài xế bị hét nét mặt không nhịn được, sắc mặt cũng nhục nhã.
Phía ngoài đột nhiên vang
lên tiếng còi xe, Tần Tiểu Mạn ló đầu ra cửa xe, thấy xe của Cố Lãng chạy song
song bên cạnh, hoàn toàn quên mất mình vừa rồi mới thế nào khí phách ngang
nhiên cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Ngọt ngào kêu lên: “Cố Lãng ca, chở em
đi được không?”
Dọc đường đi, Cố Lãng lái
xe như vào chỗ không người, đèn đỏ cũng làm như không thấy, nhà cửa cây cối ven
đường đều vun vút lui về phía sau.
“Một tháng tài vụ bảng
biểu, toàn bộ đều do em làm.” Cố Lãng giải quyết dứt khoát.
Tần Tiểu Mạn nén giận,
“Vì sao xóa tin nhắn tối qua An Nhiên gửi cho em!”
Cố
Lãng vô tội cười cười, “A, Xin lỗi!”