“Nói vậy vị này là con
trai Tô gia sao?”. Cố mẹ rất tự nhiên giật Tiểu Mạn lại, lấy cương vị trưởng
bối yêu thương nắm lấy tay Tô Lê Thâm, mừng rỡ nhìn từ trên xuống dưới, “Quả
nhiên, giống hệt mẹ cháu thời trẻ.”
Tô Lê Thâm nhìn về phía
mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt mang ý hỏi, nét mặt Tô mẹ tái nhợt
hiện lên một tia đỏ ửng, “Thâm thâm, đây là dì của con, sao, không nhận ra ư?”
Cái gọi là họ hàng xa ba
nghìn dặm, quan hệ cành trên cành dưới không biết nhiều tới mức nào. Nhất là
nghe Cố Lãng cầm lấy tay bà ấy gọi một tiếng “Mẹ”, Tô Lê Thâm vô cùng lo sợ bất
an.
Lúc trước, anh len lén
gửi cho Tần Tiểu Mạn một phong thư dày cộm, khéo léo trình bày ý nguyện muốn
nối lại tình xưa, ai mà ngờ, thư gửi đi như đá chìm đáy biển, khiến anh trăm
mối tương tư không được giải. Ở cùng với Tiểu Mạn một thời gian, anh biết rõ,
Tần Tiểu Mạn rất thích lục hòm thư, nói như vậy chẳng lẽ thư gửi lại không đến
nơi, vì sao đến bây giờ vẫn không có tin gì? Cuống quýt một hồi, anh cuối cùng
cũng thông suốt, quyết định chủ động hơn. Không ngờ rằng, kế hoạch còn chưa kịp
thực hiện, Trầm lão gia đã viện cớ muốn trục xuất anh ra nước ngoài. Nếu không
phải mẹ già nhà mình đi cầu thang vô ý trượt chân, không chừng anh chết già ở
đâu rồi.
Nhìn mấy đứa trẻ mắt to
mắt nhỏ nhìn nhau, Cố mẹ kéo tay Tô mẹ cười nói: “Nhìn nhìn, chúng ta lâu lắm
rồi không liên lạc, đến cả bọn nhỏ cũng không nhận ra nhau nữa.”
Cố Lãng nhíu mày, bà con
xa thân thích mà cha mẹ nói chính là nhà tiểu tử này? Trước đây sao chưa từng
nghe qua? Nhìn Tiểu Mạn đứng một bên cúi đầu. Cảm giác quẫn bách này là gì?
“Con chào dì.” Cố Lãng
nắm tay Tiểu Mạn đi qua, cung kính chào hỏi. Tần Tiểu Mạn chỉ cúi đầu, đến mí
mắt cũng không dám động đậy.
“Đây không phải Tiểu Mạn sao?’
Tô mẹ vừa vui sướng vừa ngạc nhiên hỏi thăm.
“Chào dì.” Tần Tiểu Mạn
yếu ớt đáp.
Lông mày Cố mẹ khẽ giật
giật, “Em gái, em quen Tiểu Mạn nhà ta sao?”
Tô mẹ kinh ngạc, “Tiểu
Mạn cũng là con cháu nhà ta sao?” nói xong tựa chằm chằm nhìn Tiểu Mạn như bảo
bối, càng nhìn càng thấy thích, “Lại đây, ngồi gần cho dì nhìn một chút.”
Tiểu Mạn nghe lời qua đó
ngồi, Cố Lãng không vui vẫn phải buông tay cô ra.
“Đứa nhỏ này, càng ngày
càng xinh đẹp.” Tô mẹ yêu thương vuốt má Tiểu Mạn, rồi lại vuốt mái tóc dài đen
bóng mềm mại, “Tóc đã dài như thế này rồi. Ừm, Tiểu Mạn để tóc dài rất đẹp.”
Tô Lê Thâm tất nhiên
không bỏ lỡ cơ hội ton hót, “Tiểu Mạn, em đến là tốt rồi. Mẹ anh lâu lắm rồi
mới vui vẻ như vậy.” ánh mắt có chút hối lỗi, “Đều tại con không tốt, làm con
mà không quan tâm nhiều đến mẹ.”
Lòng thông cảm của Tiểu
Mạn phút chốc đã tràn lan, cũng mặc kệ cái gì xấu hổ với không xấu hổ, bật
người tích cực tỏ thái độ, “Dì, nếu dì thích ngày nào con cũng đến thăm dì.”
Tô mẹ mừng rỡ cười đến
híp mắt lại, vỗ tay cô, “Thật là đứa có tình cảm,” liếc mắt nhìn con trai nhà
mình, tiếc nuối: “Đáng tiếc con trai nhà dì không có phúc.”
Tô Lê Thâm biết thời biết
thế lập tức tặng cho Tiểu Mạn ánh mắt nóng bỏng chứa đựng biết bao khát vọng.
Cố Lãng căm tức phát hiện ra vệt hồng khả nghi từ hai
gò má cô bắt đầu lan tới cả hai vành tai…
***
Tô mẹ có người thân trong
nhà tới thăm nên tâm tình rất tốt, buổi trưa còn bắt Tô Lê Thâm mời khách. Cố
Lãng tuy rằng không tình nguyện vẫn phải khuất phục trước quyền lực hai vị phụ
huynh nhà mình.
Lẩu vịt từ trước tới giờ
luôn là món Tiểu Mạn yêu thích nhất. Nhìn chằm chằm nồi lẩu sôi sùng sục, váng
nước cay nổi lên đỏ au, nước bọt bắt đầu không ngừng túa ra.
Tô Lê Thâm cẩn thận đỡ Tô
mẹ ngồi xuống, thân thiết ổn định mấy vị trưởng bối rồi mới vào bàn.
Trên bàn ăn, Tiểu Mạn là
người nhỏ tuổi nhất, có thể yên tâm thoải mái ăn uống. Cơ bản, lúc có đồ ngon
để ăn, miệng của cô ngoại trừ chức năng nhai nuốt, cái gì cũng không biết làm.
Tô Lê Thâm hướng Cố Lãng
nâng một chén rượu, “Anh họ, mời.”
Cố Lãng rất nể tình uống,
“Em họ khách khí rồi.”
Tần Tiểu Mạn ăn đến mức miệng dính toàn tương, xuyên
qua làn hơi nước nóng hầm hập nhìn hai người bọn họ. Hai người vừa nói vừa
cười, lại còn rất ăn ý cụng ly, có chút thất vọng. Không nên, không nên, bọn họ
phải giống như tình địch gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu mới đúng. Đối xử tốt như
vậy, chỉ có thể là do Tiểu Mạn cô không có sức hấp dẫn, nghĩ vậy, cô cắn cắn
chiếc đũa, kinh ngạc nhìn Cố Lãng chằm chằm, anh không phải quan tâm đến cô
sao? Suy nghĩ của Tần Tiểu Mạn bắt đầu trỗi dậy, nghe hai người bọn họ một
tiếng ca ca, một tiếng đệ đệ, đừng nói hai người có cảm tình với nhau chứ?
Cái trán bị Cố Lãng búng
một cái, “Nghĩ cái gì vậy?”. Đau chết đi, Tần Tiểu Mạn bất mãn xoa xoa, đồ bạo
lực! Môi của cô dính toàn nước sốt, dáng vẻ hờn dỗi đều rơi vào mắt Tô Lê Thâm,
trong lòng đột nhiên nóng giận, hối hận mình trước đây đã phóng túng không kiềm
chế, để tuột mất ý trung nhân vừa ý như vậy.
Cố Lãng nghiêng người,
che đi tầm nhìn của con sói không được hoan nghênh kia, bóc tôm cho Tiểu Mạn
ăn. Miếng tôm tươi ngon trắng nõn tinh khiết cùng vị cay của nước sốt, lại là
do người đàn ông của mình âu yếm đút cho, trái tim Tần Tiểu Mạn rót đầy mật,
hạnh phúc ngọt ngào nhộn nhạo trong lòng, bỏ đi cũng không bỏ được.
Ăn nhiều lắm Tiểu Mạn mới
khát nước, bưng chai rượu lên định rót. Cố Lãng chặn chén rượu trong tay cô
lại, “Không biết sợ nữa à?” quay đầu nói với nữ phục vụ đứng phía sau, “Làm ơn
cho hai lon sô đa.”
Người kia khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ hồng bước đi.
Tần Tiểu Mạn chua chua
nhìn Cố Lãng, đàn ông lớn lên đẹp mã thật không an toàn.
Hai lon sô đa đem lên,
lại còn có trái cây, món nguội. Cô gái kia ngượng ngùng: “Tiên sinh, đây là đồ
tặng của quán chúng tôi.”
“Cảm ơn.” Khóe miệng Cố
Lãng cong lên một đường cong mê người, cô gái kia luống cuống lùi về phía sau,
“Không có gì, không có gì.”
Tần Tiểu Mạn không vui
rồi, trước mặt cô lại dám cùng người đàn ông của cô liếc mắt đưa tình? Còn nữa,
Cố Lãng kia quá dễ dãi rồi nha, nam diễn viên chính phải đối với người khác
luôn luôn lạnh lùng vô tình, duy chỉ đối với nữ chính mới tháo lớp ngụy trang
xuống, lộ ra tình cảm thật sự mới đúng chứ.
Tô Lê Thâm thở dài, phiền muộn dùng bữa. Tiểu Mạn bị
Cố Lãng ngăn cách, thật sự ngoài tầm tay với của anh.
…
Buổi tối về đến nhà, Cố
Lãng một chân vừa đặt vào phòng đã bị ai đó ném cái gối vào giữa mặt.
Uổng công Cố Lãng võ công
đầy mình lại liên tiếp bị cô làm cho bất ngờ, sắc mặt trầm xuống, chất vấn, “Em
làm gì?”
Tần Tiểu Mạn phẫn nộ cố
gắng nhỏ tiếng, quát: “Anh đừng cho là em không thấy, lúc rời đi, cái cô kia
túm lấy tay anh!”
“Thì sao?” Cố Lãng mỉa
mai châm chọc lại, tan cuộc, Tô Lê Thâm kia lợi dụng ưu thế cự ly gần, cầm áo
khoác của Tần Tiểu Mạn khoác lên cho cô, cái đồ chết tiệt kia lại còn không có
chút tính tự giác phải từ chối gì cả! “Vừa mới nói chuyện với người ta đã vội
vã muốn theo về nhà rồi, thật đúng là tùy tiện!”
“Anh dám nói em như vậy
sao?” Tần Tiểu Mạn nổi giận, tức đến ngực phập phùng “Anh mới là người tùy
tiện, đại sắc lang hám gái!”
Cố Lãng khoanh tay,
nghiêng người dựa vào cửa, cúi người nhìn xuống người nào đó đang châm ngòi
thuốc súng, “Trừ em ra, tới bây giờ anh cũng chưa từng mang người đàn bà nào
khác về nhà.”
Ngụy biện cái gì? Anh ta
cho rằng anh ta thuần khiết lắm sao? Còn dám nói cô tùy tiện, xúc phạm danh dự
của cô! Tần Tiểu Mạn bùng nổ, “Không biết có bao nhiêu đàn bà chưa ngủ với anh
nữa, mang về hay không mang về có khác gì nhau?”
Cố Lãng nghiêm mặt đáp
trả một cách mỉa mai, “Vậy em còn đi theo anh sao?”
Sắc mặt Tiểu Mạn xám
ngoét, anh ta, anh ta đã vậy còn làm tổn thương cô?
Cố Lãng hung ác chằm chằm
nhìn mái tóc cô, trong ngực lộn xộn một đống. Tần Tiểu Mạn từ trước tới giờ quý
nhất là mái tóc, vậy mà chỉ vì cái tên Tô Lê Thâm vô liêm sỉ kia một câu:
“Thích con gái tóc ngắn”, liền cắt phăng luôn mái tóc dài sao? Ai cho cô làm
thế? Con mẹ nó, nói chuyện yêu đương quá tùy tiện rồi! Anh càng căm hận hơn
chính là bản thân mình, trong lúc anh không để ý, nha đầu bảo bối của anh đã bị
cái loại vô liêm sỉ kia ức hiếp!
“Lãng lãng, sao vậy, còn
chưa ngủ sao?” giọng Cố mẹ từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến.
“Ngủ
bây giờ ạ.” Cố Lãng đáp lại, đóng cửa, tắt đèn.