Nhà Bên Có Sói

Chương 13




Bàn tay Cố Lãng thò vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve, chạm vào lớp vài mỏng kia, ngón tay nguy hiểm trở nên lưu luyến, chần chừ.

Tần Tiểu Mạn khóc không ra tiếng, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt lấy. Động tác của Cố Lãng khiến cô không thể chống đỡ được, khiến toàn thân tràn đầy xúc cảm, vừa khiến cô muốn chống cự, vừa khiến cô có chút mong chờ.

Cố Lãng thả cô xuống, thân thể hai người dán chặt vào nhau. Cho dù cách quần áo, tiếp xúc như vậy vẫn khiến toàn thân anh tê dại. Mùi thơm của cô dào dạt tràn ngập khướu giác của anh, thân thể mềm mại ở ngay trong lòng anh. Cố Lãng nhìn hốc mắt đỏ hồng của cô, dùng sức tự chủ lớn nhất đời mình, đè nén dục vọng đang sinh sôi, hôn lên đôi mắt ướt sũng nước, giọng khàn khàn, “Em có muốn anh không?”

Tần Tiểu Mạn run rẩy, nghe được thanh âm nhẫn nại của anh, không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc.

Chết tiệt, cô có biết cái hình dáng lê hoa đái vũ này khiến cho người ta muốn hung hăng chà đạp như thế nào không? Thấy cô không phản ứng, Cố Lãng thẳng lưng, dùng sức đụng vào cô một chút.

“A!” Tiểu Mạn cắn thật mạnh vào cánh tay Cố Lãng, không khí càng lúc càng mờ ám.

“Em có muốn hay không?”

Tần Tiểu Mặt nước mắt lã chã, hoảng loạn đầy anh ra, “Em không muốn, anh đi đi!” thật yếu đuối, cô không nên chấp nhận anh! Tần Tiểu Mạn vừa xấu hổ, vừa giận dữ nghĩ.

Cố Lãng thở dài, mạnh mẽ đẩy cô ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.



Đường đường là một thằng đàn ông lại không đủ sức khống chế được một người phụ nữ, đây là cái loại chuyện gì?

Cố Lãng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Bước chân đột ngột dừng lại, quay người nhìn Tiểu Mạn đang thất thần đi đằng sau, không để ý đã đâm thẳng vào người anh. Tối nay Cố Lãng thật đáng sợ. Lồng ngực khẽ nhói lên, thân thể bị anh châm lửa đốt đến giờ dù gió lạnh ban đêm vẫn không hoàn toàn xua đi được. Anh đã đối xử với cô rõ ràng như vậy, khiến cô cảm nhận được một người đàn ông bị dục vọng điều khiển là như thế nào. Tần Tiểu Mạnh rốt cuộc đã hiểu rõ, lớp ngụy trang mỏng manh giữa hai người đã hoàn toàn bị xé bỏ, bọn họ sẽ không bao giờ trở lại thành bạn bè đơn thuần được nữa rồi.

Tần Tiểu Mạn cố chấp không chịu lên xe, Cố Lãng không cách gì khác là đợi cô bắt xe bus rồi cùng đi theo sau trở về nhà.

“Khụ khụ,” mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình vẫn khàn khàn một cách không bình thường, Cố Lãng xấu hổ nhẹ giọng, “Có sao không?”

Tần Tiểu Mạn đương nhiên có sao, liên tiếp bị hù dọa, không có chuyện mới là lạ. Nhưng khiến cô xấu hổ và giận dữ hơn nữa chính là lúc nãy, không phải cô không hề có cảm giác. Thầm tự vả vào miệng mình, không nói lời nào, tay nắm chặt lấy vạt áo, tiếp tục đi qua Cố Lãng, không thèm để ý tới anh.

Cố Lãng kéo cánh tay cô, lấy khăn quàng cổ của mình quàng sang cho cô, che lại dấu hôn vẫn còn in đậm. Cúi đầu nhìn dáng vẻ quật cường của người nào đó, hít thật sâu: “Anh sẽ không làm như vậy nữa đâu.” Nói xong buông cô ra rồi đi trước.

Tần Tiểu Mạn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng cao ráo của anh, ngực đau ê ẩm. Không được khóc, Tần Tiểu Mạn, đây không phải điều mày muốn sao? Cái con người này, như thế là không được!



Sự mạnh mẽ của Tiểu Mạn duy trì cũng không được bao lâu, cửa thang máy chung cư gắn tấm biển “Hỏng hóc, đang sửa chữa”, thật khóc không ra nước mắt. Cô dựa vào tường, một bước cũng không muốn đi. Cố Lãng cũng cùng cô đứng đó thật lâu…thật lâu…

Cố Lãng ra ngoài hút thuốc, híp mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau đến trước mặt Tiểu Mạn, “Anh cõng em lên.”

Tần Tiểu Mạn do dự lùi lại, cô mặc váy, như vậy không có được đâu.

Cố Lãng thấy cô không chịu, đứng lên đi về phía cầu thang. Tần Tiểu Mạn sau một phen tự khinh bỉ chính mình, cấp tốc túm lấy ống tay áo người nào đó, “Cố Lãng, anh bế em đi nha!”

Cái nha đầu này….

Trở về phòng mình, Cố Lãng hai tay đã cứng đờ, chân cũng khuỵu xuống run rẩy. Nhớ tới ánh mắt vô tội kia nhìn anh, anh còn có thể nói gì đây?

Cố Lãng nằm ở trên giường, nghĩ bản thân mình gần đây bị làm sao vậy, tám phần mười là bị trúng tà rồi. Sát vách truyền đến tiếng “bang bang”. Phòng ngủ của Cố Lãng và Tiểu Mạn chỉ cách nhau một bức tường, nghe tiếng động kia, đoán chừng cô lại đá thúng đụng nia, giận cá chém thớt rồi. Cô vì sao không chịu tiếp nhận anh? Cố Lãng oán hận đấm lên tường, phòng bên kia lập tức im lặng.

“Em tiếp tục đi!” Cố lãng hét to một tiếng.

Lặng im một lúc, bên kia đáp trả lại bằng một tiếng thét chói tai, “Không cần anh lo!”

Tần Tiểu Mạn trước đến giờ không có chút chủ kiến, gió chiều nào che chiều nấy. Vì sao lần này lại kiên quyết không chịu ở cùng anh. Cố Lãng phiền muộn vò đầu bứt tóc, trời ạ, ai có thể giải thích một chút không!



Tần cha ở ngoài cửa nghe ngóng một lúc, thực sự không đành lòng nhìn con gái tự dằn vặt mình, gõ cửa, “Tiểu Mạn, ra ngoài ăn chút gì đi?”

“Con đi chết đây!” Tần Tiểu Mạn hờn dỗi.

Tần cha cười, “Còn có vài ngày lại trở về đi làm rồi, đi ra nói chuyện với cha đi.”

Tần Tiểu Mạn từ trong chăn thò đầu ra, suy nghĩ một chút, đúng vậy, dù sao chuyện của Cố Lãng cũng chỉ là chuyện vặt, đây tốt đẹp gì cũng là kỳ nghỉ, cô còn có cha có mẹ, phải làm con gái hiếu thảo mới đúng.

Tần Tiểu Mạn húp sùm sụp bát mì cha làm cho, bỏ thật nhiều ớt, ăn thật nhiệt tình, mới nước mắt lưng tròng, “Cha, ăn ngon quá, cha thật tốt.”

Tần cha tủm tỉm nhìn con gái, “Hôm nay hẹn hò với Lưu Diễm thế nào? Nghe mẹ con bảo, anh ta rất thích con! Có định tiến tới không?”

Tần Tiểu Mạn sặc, cầm cốc nước cha đưa cho uống một ngụm lớn, “Khụ khụ, cha, anh ta không phải ghét con sao?” đảo mắt qua lại một hồi, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hét to, “là cái con người kia gạt con rồi!”

Tần cha nhìn bộ dạng ấm ức của con gái, yêu thương xoa đầu, “Được rồi, không phải người này thì còn người khác.”

Tần Tiểu Mạn hấp háy mũi, “Cha, Cố Lãng lúc nào cũng bắt nạt con, anh ta lừa con, anh ta nghĩ con ngốc nghếch. Anh ta còn…” dừng một chút, cô còn mặt mũi nào mà kể ra chuyện hôm nay chứ.

Tần cha là người khôn khéo, thấy vẻ mặt con gái đã hiểu ra mọi chuyện, cái tên tiểu tử thối Cố Lãng! “Tiểu Mạn, con định sau này thế nào?”

“Dạ?” Tần Tiểu Mạn mờ mịt ngẩng đầu nhìn cha, “Con phải làm sao bây giờ? Con không muốn mất việc, tiền lương ở đó rất cao. Cha, nếu không cha đi uy hiếp anh ta đi, bảo anh không được lợi dụng chức quyền bắt nạt con nữa!”

Tần cha đầu đầy hắc tuyến, đứa con gái này, thật đúng là….

Tần Tiểu Mạn chậm rãi khều khều sợi mì, kiên quyết đứng lên, “Con biết rồi, cha, con sẽ ra ngoài ở, không cho anh ta có cơ hội bắt nạt nữa!”



Chính sách độc lập tự chủ của Tần Tiểu Mạn.

Bước đầu tiên là vấn đề chỗ ở. Trở về thành phố S, Tần Tiểu Mạn bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cố Lãng lạnh lùng nhìn Tần Tiểu Mạn xách túi to túi nhỏ dọn đến công ty ở. Tiểu Mạn đĩnh đạc tới trước mặt Cố Lãng, “Cố Lãng, cảm ơn anh đã chiếu cố em trong thời gian qua. Bây giờ em được sắp xếp chỗ trong ký túc xá rồi, sẽ không làm phiền anh nữa.” Nói xong hiên ngang lẫm liệt giơ tay lên chào, đi ra cửa. Haizz, làm người có quyền thật là tốt, Tiểu Mạn hài lòng muốn chết. Bây giờ mình đã có ký túc xá rồi nhé!

Cố Lãng nhìn nhà cửa vắng tanh, phiền muộn ngồi trên sofa, nỗ lực thích nghi với sự thực là mình đã bị bỏ rơi.

Nam Tịch Tuyệt điện thoại đến, giọng nói có chút hả hê, “Cố, thế nào? Chúc mừng cậu trở lại độc thân. Tôi đây thập phần mong mỏi Cố trước đây trở về. Trầm lão gia vì con gái bị cậu bỏ rơi đã đến gây chuyện với chúng ta rồi. Cố, tuổi cũng lớn rồi, phải thay đổi bản tính thì đàn bà mới có thể một lòng một dạ mà theo cậu.”

Cố Lãng quát lớn, “Ai cho anh phê chuẩn cấp ký túc xá cho cô ấy! Anh có quyền đó sao?”

Nam Tịch Tuyệt nhàn nhạt nói, “Cố, tính tình cậu càng lúc càng tệ. Công tử hào hoa của chúng ta đi đâu rồi?”

“Nam Tịch Tuyệt, vợ anh chạy theo người khác, có có tư cách nói chuyện của tôi?” Cố Lãng bây giờ chỉ muốn cùng anh ta đánh nhau một trận.

“Ừm?” Nam Tịch Tuyệt cười một tiếng, đưa điện thoại cho người bên cạnh, “Ngoan, nghe cha nói, chào chú Cố đi.”

“Chú Cố!” giọng nói trẻ con vang lên, Cố Lãng sửng sốt, “Nam Tử?”

“Cố, đại ca khuyên chú một câu, đừng làm những chuyện khiến mình hối hận.”

Cố Lãng quả quyết ngắt điện thoại, khóe miệng cười tà ác, Cố Lãng anh đời này sẽ không biết đến hai từ “hối hận”.