Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 36: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)




Căng tin trường đại học Hàng Hải cũng khá là sạch sẽ và thoáng mát. Nam Phong và Kiều Vy chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa ra vào để thuận tiện cho việc đi lại và gọi món. Do sáng dậy muộn thành ra là hắn vẫn chưa ăn gì, còn Kiều Vy mặc dù dậy từ rất sớm nhưng nàng muốn đợi hắn thế nên cũng chưa có cái gì vào bụng cả.

Cả hai ngồi ăn ngon lành bữa sáng, lâu lâu Nam Phong lại buông một vài lời nói đùa chọc cho Kiều Vy cười. Hắn lại đặc biệt thích cô nàng này lúc cười, vì theo hắn thì đó chính là lúc mà nàng trở nên đẹp nhất.

Đang ngồi ăn thì hắn nhìn thấy bên ngoài có một nhóm ba người đang vây quanh một cô gái, cô gái này dường như không muốn bắt chuyện với ba người này và tỏ ra vô cùng khó chịu. Nam Phong cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, hắn biết trường đại học là một nơi tập trung rất nhiều thành phần con người, trong đó có cả những kẻ vô cùng lưu manh.

Nhưng kể cả như vậy thì bọn chúng cũng không dám làm bừa ở đây, một phần là e ngại mọi người xung quanh, một phần cũng là bọn chúng sợ nội quy của nhà trường và bị đuổi học. Cũng không dễ dàng gì để có thể theo học ở một trường nổi tiếng tại Hải Phòng như Hàng Hải này.

Nam Phong đang muốn quay mặt đi nhưng hắn lại cảm thấy cô nàng này nhìn có vẻ rất quen mặt. Hắn để ý kỹ một chút thì nhận ra ngay cô nàng này là ai. Cô nàng này tên là Phương Linh, chính là cô nàng hot girl cấp ba mà hắn đã có một thời gian tán tỉnh và theo đuổi.

Nhìn thấy người quen cũ gặp nạn, thì hắn không thể coi như là không biết gì được. Mặc dù, cô nàng này tỏ ra khá là kiêu ngạo, khi không thèm đoái hoài gì đến hắn, kể cả khi hắn ra sức tán tỉnh và làm quen. Thế nhưng, dù sao nàng cũng là cháu gái của má Phương, mà má Phương cũng coi như là một người đối sử tốt với hắn, thế nên hắn lại càng không thể bỏ đi được.

Nam Phong xin lỗi Kiều Vy một tiếng và nói là mình ra đây có chút việc. Hắn nhanh chóng đứng dậy và tiến lại gần nhóm người này.

Phương Linh nổi lên như là một mỹ nữ trường cấp ba. Mặc dù, nàng đã tốt nghiệp, thế nhưng sau khi lên đại học, thì nàng vẫn trở thành tâm điểm của sự chú ý bằng nhan sắc của mình. Chính vì vậy mà nàng bị một vị đàn anh khoá trên để mắt đến.

Người đàn anh này tên là Vũ Minh Hùng, là một người rất có danh vọng trong trường học, hắn là một kiện tướng karate, tên này mang đai đen tam đẳng và cũng là một người có danh tiếng trong làng võ thuật nước nhà.

Phương Linh mặc dù vô cùng chán ghét người này vì tính tình bốc đồng của hắn, nhưng cũng không tiện từ chối thẳng thừng, thế nên mới tạo thành một cục diện rối rắm như lúc này.

Đang trong lúc khó xử không biết nên sử lý như thế nào, thì nàng phát hiện ra có một người con trai đang tiến lại gần. Nàng cũng có ấn tượng với người này, vì trong số những chàng trai tán tỉnh nàng hồi học cấp ba, thì tên này lại đi làm quen với cả bà của nàng nữa. Nàng đang không biết tên này lại đây làm gì thì nghe thấy hắn lên tiếng: “Này mấy anh lớp trên! Các anh đang làm gì bạn của em vậy!”

Minh Hùng nhíu lông mày của mình lại, hắn quay lại để biết xem tên nào dám cả gan xen vào chuyện tán gái trọng đại của hắn. Sau khi nhìn thấy Nam Phong thì hắn ta nhếc môi khinh thường, một tên gầy gò, ốm yếu như thế này lại đang muốn làm trò anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy.

Nam Phong nếu mà biết được suy nghĩ của tên này, thì hắn sẽ tức giận mà xông lên làm gỏi tên này một trận. “Mẹ nó! Lại có thằng dám gọi hắn là gầy gò! Phải nói là hình thể lý tưởng mới đúng! Mắt bọn này đúng thật là có vấn đề nặng rồi!”

Tên này nhìn Nam Phong với ánh mắt khinh thường, hắn nói: “Không phải việc của chú! Chú mày tránh qua một bên đi, không thì đừng trách!” Nam Phong nghe thấy giọng điệu khinh thường của tên này, thì hắn bĩu môi một cái và nói: “Nếu không thì sao đây a?”

Phương Linh dường như không sợ trời thêm loạn, nàng lại “đổ thêm dầu vào lửa” khi tiến lại gần Nam Phong và ôm lấy cánh tay của hắn, nàng nhìn tên đàn anh trước mặt và nói: “Để em giới thiệu với anh một chút nha! Đây là bạn trai của em đấy!” nói xong nàng híp đôi mắt phượng của mình lại nhìn Nam Phong một cái và cười trộm hắn.

Nam Phong nhìn thấy Phương Linh ôm lấy cánh tay của mình thì chợt cả kinh, hắn nghĩ: “Cái quái gì đây a? Mỹ nhân mà ta tán tỉnh cả hồi cấp ba không đổ, nay lại tự nhận là bạn gái! Cái thế sự này thật sự là không bình thường chút nào a!” Hắn mặc dù biết là cô nàng này đang chơi trò lợi dụng hắn, để khích bác tên Minh Hùng kia, thế nhưng hắn cũng không sợ.

Nếu là cách đây một tuần thì có cho tiền hắn cũng không có cái gan như thế này đâu. Thế nhưng, sau khi trải qua những biến cố kinh khủng tại tận thế, thì trái tim Nam Phong ngày càng trở nên gan góc hơn, sợ hãi đối với hắn đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó là vẻ tự tin, thách thức mọi thứ.

Gân chán trên đầu của Minh Hùng nổi lên. Thiên a! Hắn bị nẫng tay trên, mà còn là ngay ở trước mặt nữa chứ? Nếu không giải quyết thằng nhóc này thì hắn còn biết để mặt mũi mình ở đâu đây.

Minh Hùng tiến lại gần Nam Phong, tên này đặt bàn tay của mình lên vai hắn và nói: “Này thằng nhóc, cẩn thận...” Còn chưa nói hết câu thì hắn cảm thấy một luồng sát khi kinh khủng toát ra từ người của Nam Phong, khiến cho hắn cảm thấy rùng mình và nuốt lại lời đang định nói ra.

Nam Phong bám lấy bàn tay đang đặt trên vai của mình và kéo ra, hắn dùng sức lớn hơn một chút khiến cho tên Minh Hùng này nhíu mày vì đau đớn và nhanh chóng rụt tay về. Tên này nhanh chóng lùi lại, mặc dù bàn tay của hắn lúc này đang rất là đau đớn, thế nhưng hắn vẫn còn rất mạnh miệng nói: “May cho mày đấy! Lần này tao tha, nhưng không có lần sau đâu! Chúng ta đi!” Nói xong tên này dẫn theo bọn đàn em vẫn còn đang ngơ ngác đứng nhìn nhanh chóng lẩn mất.

Phương Linh ở gần Nam Phong nhất nên nàng cảm thấy mọi biến hoá phát ra từ người hắn. Từ lúc, Minh Hùng đặt tay lên vai của hắn, cho đến khi một luồng khí chất gì đó vô cùng đáng sợ, khiến cho tên này phải co giò rút lui.

“Người này có phải là Nam Phong đã tán tỉnh mình hồi cấp ba không nữa? Cái thứ sức mạnh kinh khủng lúc nãy là gì vậy?” Phương Linh lâm vào trong những suy nghĩ miên man.