Sau khi trở về từ Quận 1 Nam Phong nhanh chóng thúc đẩy kế hoạch chiếm lại Bộ tư lệnh và thành công, đơn giản tộc Ngọa quỷ ở Việt Nam đã bị tiêu diệt vậy nên Zombie như rắn mất đầu không khó để hắn đoạt lại.
Hắn cũng không nhàn rỗi, sau khi đoạt lại Bộ tư lệnh hắn đã đưa ra kế hoạch đào tạo cho mọi người mà hắn gọi đó là “kế hoạch thí thiên”.
Những đại lão sau khi trông thấy kết quả từ khóa đào tạo trước thì ủng hộ nhiệt tình, ai mà không muốn tăng cường sức mạnh quân sự cho mình chứ, thành ra những khóa tiếp theo số 1.2, 1.3, 1.4… lần lượt ra đời và đem đến những thành tựu nhất định.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi những quân nhân ở đây đã được “thay da đổi thịt” từ khí chất cho đến sức mạnh không chỉ có tăng lên một hai phần, liên tiếp những thiên tài ra đời và trở thành nòng cốt trong quân đội.
Trong những ngày này Nam Phong vẫn giữ liên lạc với Dương Dương, khi mặn nồng nhất mà phải rời xa thì cả hai đều không muốn thế nhưng trách nhiệm không cho phép họ được thảnh thơi mà chỉ có thể khích lệ lẫn nhau cùng cố gắng.
Một tháng qua Dương Dương vẫn chưa tìm được tung tích của cha mẹ mình, điều này khiến cho nàng rất buồn nhưng với sự động viên của Nam Phong thì nàng vơi đi được phần nào.
“Nàng ở lại cố giữ gìn sức khỏe đừng có cố quá khiến cho cơ thể mắc bệnh, đợi ta hoàn thành công việc ở đây sẽ quay lại đón nàng!” Nam Phong dịu dàng nói.
Dương Dương nở nụ cười trong lòng, nàng không ngờ mình sẽ có một ngày gặp được người mà mình thích trong hoàn cảnh như vậy.
Trước khi tận thế hàng lâm nàng chỉ là một cô gái với sự kiêu ngạo của riêng mình, có gia cảnh mạnh mẽ, nhan sắc “chim sa cá lặn” cùng với học thức hơn người là nữ thần được biết bao nam nhân săn đón thế nhưng nàng lại không ưng ý một ai, đối với nàng một người đàn ông không cần gia cảnh khá giả mà phải là một người văn võ song toàn, có nỗ lực, có chí tiến thủ.
Kiêu ngạo là vậy thế nhưng tận thế đã lấy đi điều đó từ nàng, bây giờ nàng chỉ là một cô gái bình thường có thể bị trà đạp bất cứ lúc nào, nếu không phải gặp được Nam Phong thì không biết nàng sẽ như thế nào lúc này.
Dương Dương nở nụ cười ngọt ngào nói: “Vâng! Em sẽ đợi anh quay trở về lúc đó chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!”
Nói chuyện một hồi cả hai đều đã thấm mệt và có ý định ngắt máy, Dương Dương nhẹ nhàng nói: “Thôi anh chắc cũng mệt rồi vẫn nên nghỉ sớm đi!”
“Ừm! Thôi nàng cũng nghỉ sớm đi!”
“Bye bye…Á á… Rẹt…rẹt!”
Từ đầu dây bên kia bỗng phát ra một tiếng hét thất thanh rồi trở nên yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho Nam Phong sốt ruột không thôi, hắn hét lớn: “Dương Dương! Nàng sao rồi, hãy trở lời ta…”
Trong lúc hoảng loạn hắn vẫn tự định thần lại và gọi cho Nắm Sáng, khi chưa kịp cầm máy thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia chính là Nắm Sáng.
“Sao rồi, ngươi hãy kể lại tình hình bên đó cho ta!” Nam Phong lo lắng nói.
Nắm Sáng hốt hoảng nhưng vẫn cố trấn tĩnh: “Lão đại, không xong rồi, đại tẩu đã bị bắt đi, kẻ này rất nhanh, chúng tôi còn chưa kịp làm gì thì hắn ta đã quậy tung khu vực này lên và đưa đại tẩu đi mất!”
Nam Phong nắm chặt bàn tay của mình, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Tất cả các ngươi hãy tản ra tìm người, ta muốn lục tung cả chỗ đó lên từ cành cây đến ngọn cỏ cũng không được bỏ qua!”
“Vâng a!”
Nam Phong vuốt nhẹ hai hàng mi, hắn bồn chồn trong lòng và cảm thấy có điều gì đó không hay sắp diễn ra.
Ba mươi phút tìm kiếm trong bất lực, đó là những gì mà Nam Phong nghe được.
Sài Gòn nói lớn không phải mà nói nhỏ cũng không đúng nếu để tìm một người cũng không hề khó nhất là khi tai mắt của Nam Phong có ở khắp mọi nơi, thế nhưng kẻ này dường như biến mất trong không khí không một dấu tích vậy.
“Tại sao kẻ đó lại bắt cóc Dương Dương, hắn ta có mối thù với nàng hay với ta…?”
Nam Phong lần lượt đặt ra những nghi vấn trong lòng nhưng đều không có câu trả lời, một kẻ thù xuất hiện từ hư không rất đáng sợ nhất là khi không biết mưu đồ của hắn.
“Ngươi hãy đợi đấy, nếu làm nàng tổn thương đến một sợi tóc dù cho chân trời góc biển ta cũng phải truy được ngươi!” Nam Phong thầm nhủ trong lòng.
Hữu Tín vội chạy vào trong phòng nói lớn: “Sư phụ có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Gì vậy?” Nam Phong cau có mặt mày, hắn bây giờ đang rất khó chịu thế nên cũng không cho người khác sắc mặt tốt, kể cả khi đó là tiểu đồ đệ.
Dường như Hữu Tín vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường hoặc đúng hơn hắn không quan tâm bởi vì lúc này có việc quan trọng hơn hắn muốn nói với sư phụ mình.
“Sự phụ bật kênh tin tức trung tâm thế giới lên đi!”
Nói là làm, Hữu Tín tiến lại gần laptop và khởi động nó.
Kênh tin tức trung tâm thế giới là nơi trao đổi và tổng hợp thông tin của các nước trên thế giới, kênh này được tạo ra khi tận thế buông xuống và rất được mọi người hưởng ứng, bất kỳ tin tức nào diễn ra trên thế giới đều được kênh này phát lại và hiện tại nó đang bị hack bởi một tổ chức thần bí.
“Alo…alo… năm phút trôi qua rồi chắc đã đến lúc ta nên phát biểu, ha ha…!”
Người xuất hiện trên màn hình là một kẻ vận bộ đồ ves đuôi tôm màu tím than, trên ngực cài một bông hoa hồng rất bắt mắt, tóc hắn nhuộm một màu xanh lá, mặt thì trắng bạch và nhất là vùng miệng có một vệt máu màu đỏ kéo dài tới hai mép, tạo hình giống như một tên hề điên loạn nhưng lại có phần lịch lãm.
Một quý ông hề!
“Xin chào, là ta đây! Joker! Tất cả những khán giả quen thuộc xin cùng đến với Game Show “Vui cùng Joker nào”, he he…!” Vừa nói tên này vừa làm động tác cúi chào.
“Đừng vội, đừng vội, hãy để ta giới thiệu những khách mời trong ngày hôm nay! Xin mời…”
Joker cúi chào mọi người và lui về phía sau để lộ ra một sân khấu trình diễn, khi rèm sân khấu bật tung thì những nạn nhân của tên hề điên loạn này cũng xuất hiện.
Bị trói ngồi trên ghế ghỗ là ba người, trong đó có một người trung niên mặc trang phục truyền thống màu trắng, đầu quấn khăn đích thị là dân Ả Rập, người thứ hai là một chàng trai trẻ mặc đồ bó với bộ giáp chữ “R” đỏ rực trước ngực và mặt nạ đen nhánh treo trên mắt, người cuối cùng chính là Dương Dương.
“Dương Dương/ Chị!” Nam Phong và Hữu Tín đồng thành hô to.
Hữu Tín vẫn chưa biết được tin tức của chị mình vậy nên khi nhìn thấy Dương Dương trên màn hình thì hắn hết sức ngạc nhiên, còn Nam Phong cuối cùng cũng biết kẻ bắt cóc nàng là ai, hắn hận không thể ngay lập tức bay đến đó và giải cứu nàng khỏi ác trảo của kẻ thù, thế nhưng lúc này chỉ có thể bất lực xem tiếp.
“Được rồi, được rồi…! Bây giờ ta sẽ nhắc lại, ta muốn tổ chức một “Party” đẳng cấp siêu quốc tế vậy nên rất hận hạnh được mọi người ghé thăm, địa điểm không đâu khác chính là “Moskva”! À quên chưa nói cho các vị biết một chuyện, kẻ reo rắc dịch bệnh Zombie chính là ta đây, he he…” Vừa nói hắn vừa lấy tay che miệng và nở cười đắc chí.
Họ nhẹ một cái Joker tiếp tục nói: “Ok! Bái bai nhé, đừng có quá lâu đấy, bữa tiệc không kéo dài đâu, lâu quá thì ba vị khách đặc biệt này sẽ bị ta he he…!”
Lời nói vừa dứt đường truyền dẫn đến kênh tin tức thế giới sập nguồn tối đen lại dường như nó đã bị chính chủ của mình xóa bỏ.
Nam Phong đanh mặt lại, hắn ra lệnh cho Hữu Tín: “Con hãy đi liên lạc với những nhà lãnh đạo thế giới, ta muốn tham gia vào cái “bữa tiệc” của tên này!”
“Vâng ạ!”
Hữu Tín có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy biểu hiện khác thường của Nam Phong thì hắn lựa chọn lui xuống.
[Nhiệm vụ ẩn của hệ thống được khởi động: Ký chủ hãy phá hủy căn cứ của bè lũ Zombie, phần thưởng của nhiệm vụ là một viên thăng cấp đan có tác dụng kích hoạt hai tiểu cảnh giới bất kỳ, không hoàn thành nhiệm vụ không dẫn đến hình phạt nào.]
“É! Thăng cấp đan này có phải là cái viên lần trước không vậy?” Nam Phong ngạc nhiên hỏi.
Theo trí nhớ của hắn thì viên đan dược này không hề tầm thường vậy mà khi vào tay của hệ thống lại không đáng tiền chút nào, muốn là có.
[Đúng vậy! Viên “thăng cấp đan” này và “thăng cấp đan” lần trước là một, xin ký chủ hãy yên tâm!]
“Ơ có lời thế mà không nhận thì đúng là ngu, một công đôi việc, được rồi hệ thống nhiệm vụ này ta nhận!” Nam Phong tự tin nói.
[Nhiệm vụ kích hoạt thành công! Chúc ký chủ có những phút giây thư giãn và thoải mái!]
Nam Phong không biết rằng tại sao nhiệm vụ lại là phá hủy mà không phải giải cứu, cũng chính vì vậy mà khi đã hoàn thành nhiệm vụ cũng không khiến cho hắn vui lên chút nào.
***
Tại lầu Năm góc lúc này đang có một cuộc họp kín giữa các nhà lãnh đạo tối cao của nước Mỹ.
Tổng thống Hoa kỳ đương nhiệm đã mất đi tiếng nói của mình trong quốc hội mà thay vào đó là một chàng trai trẻ có khí tức lăng lệ giống như bước ra từ biển máu.
“Các vị nghĩ thế nào về cái tên Joker này?” Chàng trai mở miệng nói, những nhà lãnh đạo cấp cao bị áp lực phát ra từ người của kẻ này đến nỗi không thở nổi.
Thế giới đã hoàn toàn khác xưa, lúc này chính phủ đã bất lực mà thay vào đó là thời đại của cường giả vi tôn.
“Vậy thì ta nghĩ vẫn nên chấp nhận lời mời của tên này, ta muốn xem “kẻ reo rắc virut” này là người như thế nào?” Người trẻ tuổi cười lạnh nói.
Mười phiếu thuận không phiếu trắng, tổng thống Hoa kỳ đường nhiệm đành bất lực buông xuôi, ông cảm giác mình có mặt ở đây như một kẻ thừa thãi.
Một binh lính vũ trang đầy đủ hớt hải tiến vào, người này thở dốc nói: “Người…người đó đến rồi!”
Chàng trai trẻ trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: “Cho hắn ta vào đây!”
“Yes sir!”
Một bóng đen cao lớn hơn mét tám bước vào, bước chân người này trầm ổn như một quân nhân nhưng lại nhẹ nhàng như một cơn gió.
Batman (Thomas Wayne) đứng trước những nghị sỹ quốc hội và tổng thống đương nhiệm mở miệng nói: “Tôi muốn tham gia vào kế hoạch lần này!”
…
Tại Dubai trung tâm giàu có của tiểu vương quốc Ả Rập, một cuộc họp khẩn cũng nhanh chóng diễn ra, mọi người trong cuộc họp rất hỗn loạn nhưng lại cố kìm nén vì đang phải chờ một người nào đó.
Tiếng mở cửa phát ra một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi với vẻ mặt phong trần, lãng tử bước vào khiến cho mọi người im lặng hẳn, họ không phải sững sờ trước vẻ cuốn hút của người này mà vì bối cảnh hùng hậu của hắn.
Một bô lão có tiếng nói trong nhóm người vội vàng đứng dậy: “Thiếu chủ, lâu chủ đã bị tên hề điên loạn “Joker” kia bắt đi rồi, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Còn thế nào nữa đương nhiên phải cứu!” Chàng trai trẻ mở miệng, lời nói đanh thép không để người khác phản bác.
“Chúng tôi đều đi theo ngài, thiếu chủ!”
…
Tại Bắc Kinh thủ đô Trung Quốc cũng mở một cuộc họp khẩn giữa những người lãnh đạo trong Đảng chính quyền.
“Chúng ta nên làm gì, im lặng theo dõi biến động hay tham gia vào chuyện này?”
Những vị lãnh đạo này đều đắn đo không thôi, nếu việc này động chạm tới lợi ích của họ thì họ quyết sẽ không làm theo.
Thủ tướng chính phủ đương nhiêm của Đảng nhân dân Trung Hoa đứng lên dõng dạc nói: “Đây là thời khắc chuyển mình của Trung Hoa chúng ta, các nước sẽ có kẻ đi người ở lại, thế nhưng những kẻ dẫn đầu đều sẽ trở thành vương trong thời đại này, sẽ không thiếu phần của chúng ta! Nếu không làm sau này sẽ hối hận không thôi, chúng ta sẽ mất đi tiếng nói của mình trong liên minh các nước, không còn thời gian để đắn đo suy nghĩ nữa, hãy gạt bỏ hết lợi ích cá nhân vì sau lần này thôi chúng ta sẽ đạt được nhiều hơn mất!”
Một nguyên lão khác đứng lên nói: “Vậy thì quyền lợi như thế nào, đất đai của cải phân chia ra sao?”
Thủ tướng đương nhiệm cười lạnh nói: “Đương nhiên Cộng hòa nhân dân Trung Hoa chúng ta sẽ lấy đi một nửa, đừng hòng có ai khác chiếm được, những nước khác kể cả Hoa Kỳ cũng đều phải chia phần sau!”
Nói xong người này quay lại nói với thư ký một câu: “Gọi vị đạo trưởng đó vào đây, chúng ta có kế hoạch dành cho ông ấy!”