Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 137: Đến quân doanh!




Ngay từ sáng sớm nhóm bốn người Nam Phong đã bắt đầu lên đường tiến về điểm tập kết doanh trại.

Khi nghe được tin Nam Phong quay trở về thì thiếu tá Nguyễn Quang Khải không cẩm nổi cảm xúc của mình, hắn ta kỳ vọng rất nhiều vào Nam Phong không chỉ vì những kiến thức mà cậu ta có được mà còn vì tầm ảnh hưởng to lớn mà Nam Phong đem đến cho nhân loại, nhất là Việt Nam trong thời kỳ tận thế.

Quang Khải bắt tay với Nam Phong mà không dấu nổi cảm xúc của mình, hắn mừng rỡ nói: “Phong huynh đệ ta biết ngay là cậu không dễ dàng chết thế đâu mà, ai cũng nghĩ rằng cậu đã thất bại nhưng ta thì không! Đúng như những gì mà ta nghĩ cậu đã quay trở về, chỉ là…”

Mặt Quang Khải bỗng dưng nặng trĩu tràn đầy thương cảm, hắn rầu rĩ nói: “Chỉ là cậu về quá muộn nếu không kế hoạch diệt quỷ của chúng ta đã thành công mỹ mãn, rất nhiều huynh đệ đã không phải ngã xuống! Đúng là thiên ý mà, thiên ý mà!”

Nhưng rồi ánh mắt của hắn sáng lên như thể nhìn thấy một tia hy vọng: “Nhưng bây giờ cậu đã trở về rồi, những thất bại đó chúng ta sẽ đòi lại hết, những con Zombie khốn khiếp kia chúng ta sẽ lần nữa san bằng tất cả!”

Nam Phong giật mình, hắn không nghĩ chấp niệm của vị thiếu tá Quang Khải này đối với mình lại mạnh mẽ đến vậy, như thể gã đã đặt hết hy vọng lên hắn khiến cho hắn vô cùng xấu hổ.

Người anh em, ta không phải đấng cứu thế a, đừng quá hy vọng như vậy, gọi ta là kẻ độc tài còn nghe được, ta còn đang muốn thống trị thế giới đây.

Hắn khóc không ra nước mắt, hắn không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập ngọn lửa hy vọng đó của Quang Khải, hắn sợ người này hy vọng càng lớn thất bại càng nhiều.

Sau khi kể cho Quang Khải nghe về những gì mà hắn đã gặp về nhiệm vụ cấp S đó nhưng vẫn giữ lại phần quan trọng liên quan đến vị cao nhân thần bí thì vị thiếu tá này trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được rồi, những gì mà cậu nói tôi đều hiểu! Tôi sẽ quay về truyền đạt lại cho sở chỉ huy, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi!”

Nam Phong được đưa đến khu vực dành cho những thành phần quan trọng, nơi mà hắn dừng chân là một căn nhà đầy đủ tiện nghi, điện nước vẫn còn hoạt động, đó cũng là ưu đãi lớn nhất mà thiếu tá Nguyễn Quang Khải dành cho hắn.

Đại Thành quyết định không đi cùng, tên này đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên phải quay trở lại quân doanh.

Trước khi đi Đại Thành ngập ngừng muốn hỏi Nam Phong có đồng ý cho hắn truyền thụ những gì mà hắn đã học được rộng rãi hay không.

Nếu là trước đó thì Nam Phong sẽ không đồng ý, hắn còn có kế hoạch của mình, thế nhưng thời thế lúc này đã thay đổi nên hắn đành phải đồng ý với ý kiến của Đại Thành, một phần là nâng cao khả năng sống sót của loài người, một phần hắn muốn những người ở nơi đây nợ hắn một phần nhân tình, sau này nếu hắn thực hiện kế hoạch của mình thì còn dễ bề hành động.

Dương Dương và Hữu Tín tất nhiên là đi cùng Nam Phong, cô nàng Dương Dương này liên tục bắn tiếng cho hắn về việc xuất trinh xuống phía Nam.

Nam Phong cười trừ, hắn còn chưa giải quyết xong việc ở nơi đây thế nên chưa có ý định xuống phía Nam, hắn dự định một thời gian nữa rồi mới tính tiếp nhưng sẽ không quá lâu, thời gian không có chờ đợi ai bao giờ.

Trong khoảng thời gian này Nam Phong chăm chỉ đến khu quân đội giảng dạy cho họ những điều cơ bản nhất về quyền pháp hay tu luyện chân khí, hắn dự định sẽ mượn một nhánh quân của nơi này nên phải ra sức của mình.

Hắn không muốn xuôi quân xuống phía Nam mà lại chỉ có một mình, chưa có quân đội nào chỉ có một thành viên kiêm chủ tướng cũng như quân lính cả, khí thế rất quan trọng trong việc khiến cho kẻ khác quy thuận mình.

Không phải tự dưng trong lịch sử chiến tranh hàng nghìn năm tướng quân đi trước, quân đội theo sau, nếu một đội quân mà chỉ có tướng quân thì còn gọi gì là đội quân nữa, nó giống như hoàng đế trị vì vương quốc một người vậy.



“Nghiêm! Hôm nay chúng ta sẽ đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt, người này sẽ chỉ dạy cho các cậu thêm những kỹ năng chiến đấu! Hãy cảm thấy vinh dự!” Thiếu tá Nguyễn Quang Khải làm động tác chào trong quân đội khi cho tay lên đầu và nói với giọng nghiêm chỉnh.

Mọi người trong tổ đội thần bí do vị thiếu tá này đảm nhận xôn xao bàn tán, họ không biết vị khách đặc biệt mà thiếu tá của họ nói đến là ai vì người có thể tập huấn cho họ chắc chắn không phải là người bình thường, chỉ có Đại Thành là vui sướng không thôi vì hắn biết người đến ngày hôm nay là ai.

Nam Phong cười trừ từ sau lưng Quang Khải bước ra, hắn đã nói với vị thiếu tá này không cần phải long trọng đến như vậy nhưng người này nói đó là quy củ trong quân ngũ không thể thiếu được, khiến cho hắn chỉ biết nhắm mắt cho qua.

Dù sao thì hắn cũng là người không thích nổi bật chút nào.

(T/g: Éo tin! @@)

Toàn quân bỗng dưng im lặng không có một tiếng động, họ biết rất nhiều về vị này rồi, một con người nhưng có thế một kích tàn sát Zombie to bằng nửa tòa nhà, là huyền thoại sống, chỉ là có tin đồn nói rằng người này đã chết trong khi thực hiện nhiệm vụ cấp S nguy hiểm kia, không ngờ lúc này vẫn có thể đứng nguyên ven ở nơi này.

“É! Không khí như vậy là sao? Ta nghĩ rằng phải sôi động lắm chứ cớ sao lại im lặng hết thế này?”

Nghĩ là vậy nhưng Nam Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Xin chào mọi người! Chắc mọi người cũng biết về tôi rồi nhưng tôi cũng muốn giới thiệu lại, tôi tên là Vũ Nam Phong, người được thiếu tá Nguyễn Quang Khải mời đến ngày hôm nay!”

Nghe xong tất cả lại bắt đầu sôi động hẳn lên, thần tượng sống đang đứng ngay trước mặt mình, làm sao mà giữ được bình tĩnh cơ chứ.

Những người quân nhân rất đơn giản, họ chỉ phục những người mạnh hơn mình, chỉ cần mạnh mẽ là họ sẽ phục kẻ đó, đặc biệt vị thần nhân như Nam Phong chính là thần tượng của những người quân nhân này.

“Thế chứ! Ít nhất cũng phải có không khí như vậy chứ!” Nam Phong cười thầm trong bụng.

Thiếu tá Nguyễn Quang Khải nhíu mày nói lớn: “Các cậu ồn ào thế này thì còn có quy củ gì nữa! Tất cả đứng thành hàng cho tôi! Nghiêm!”

Không một ai dám làm trái ý vị thủ lĩnh của mình, tất cả lại bắt đầu trạng thái im lặng, nghiêm chỉnh đứng thành hàng.

Nam Phong mở cờ trong bụng nhưng vẫn tỏ ra là người thấu tình đạt lý, hắn đứng lên phía trước nói: “Thiếu tá Quang Khải không cần phải làm khó bọn họ quá đâu, dù sao thì tôi đến đây ngày hôm nay cũng là muốn làm quen với mọi người, không cần thiết phải quá cứng nhắc!”

Thiếu tá Quang Khải nhíu mày nói: “Thế nhưng cũng không thể để cho bọn họ làm trái với quân quy được! Thôi được rồi, nếu Nam Phong thiếu hiệp đã nói như vậy thì hôm nay tôi sẽ không ra mặt nữa!”

Hắn biết tên Nam Phong này đang muốn tạo thiện cảm với mọi người nên cũng mắt nhắm mắt mở thả một phen, dù sao thì hắn cũng có việc muốn nhờ người này không thể để một việc nhỏ như que tăm làm hỏng được.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, tôi cũng không quá thần thánh hóa như mọi người vẫn nghĩ, tôi cũng chỉ là người bình thường mạnh mẽ hơn một chút mà thôi!” Nam Phong cười trừ khiêm tốn nói.

Sự khiêm tốn của hắn đã tạo được thiện cảm với những người này, vừa mạnh mẽ lại khiêm tốn chính là đức tính vô cùng tốt đẹp, chỉ có Đại Thành là phụng phịu khuôn mặt.

Khiêm tốn ư? Ngay từ khi mới gặp mặt người này đã nói thẳng luôn là hắn gà vcl ra, khiêm tốn cái nỗi gì?

Chỉ là hắn cũng không tiện nói ra, hình tượng bá đạo của Nam Phong đã khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn.

Nam Phong nhìn tổ hợp người trong quân đôi thì cảm thấy bọn họ cũng không tệ chút nào, đặc biệt môn công pháp mà Đại Thành công bố những ngày qua đã cải thiện thể chất của họ rất nhiều.

Hắn nhìn một hồi thì cảm thấy có một vài người thích hợp dùng binh khí như đao, kiếm, côn… hơn là quyền pháp nên đã mời riêng bọn họ ra ngoài và truyền thụ một số công pháp chung về những binh khí này.

***

Một tháng được Nam Phong tích cực chỉ dạy đã khiến cho đội quân này xảy ra thuế biến, tất cả những quân nhân đều mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thậm chí có người còn một mình solo với Zombie cấp hai cũng không rơi xuống hạ phong.

Đại Thành không uổng công được hắn chỉ dạy riêng lúc trước, tên này những ngày qua không hề lười biếng chút nào, sức mạnh được tích tụ bao lâu nay bỗng bùng phát, lúc này hắn có thể một mình giao chiến với võ giả đẳng cấp luyện khí kỳ cao giai.

Mặc dù, chân khí trong người không bằng nhưng với kinh nghiệm trong quân ngũ trải qua vô vàn trận chiến cùng với những kiến thức mà Nam Phong đã truyền đạt, cũng để hắn ngang tài ngang sức với võ giả đẳng cấp như vậy.

Dương Dương và Hữu Tín cũng được hắn kéo đến đây, hắn dự định sẽ dốc hết sức lực đào tạo hai người họ trở thành cao thủ nhất đẳng.

Thể chất của hai người không bằng được với những thành viên trong quân ngũ nhưng với công pháp đỉnh cấp cùng với kinh nghiệm của một cường giả Hóa Khí kỳ đích thân chỉ dạy thì hai người đã tiến triển chóng mặt, có su hướng đuổi kịp với những quân nhân ở nơi này.

Dương Dương và Hữu Tín thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, hai người đã cố gắng hết sức của mình khiến cho Nam Phong rất hài lòng.

Hắn vỗ tay một cái rồi nói: “Được rồi! Học tập mà không đi đôi với thực hành thì đều vô nghĩa, ta muốn đưa ra một bài kiểm tra tốt nghiệp cho mọi người và cũng là bài học cuối cùng của ta!”

Nam Phong nhìn những người quân nhân đang háo hức phía dưới rồi nói tiếp: “Bài kiểm tra này chính là thực hành chiến đấu, ba người một tổ cùng nhau chiến đấu, tổ nào còn đứng vững cuối cùng sẽ là đội thắng cuộc và giành được một phần thưởng đến từ ta!”

Tất cả mọi người trong quân trường hưng phấn không thôi, phần thưởng của vị thần nhân này vẫn là câu hỏi mà bọn họ bàn tán nhiều nhất, họ háo hức chờ đợi đến ngày mai, ngày mà bài kiểm tra bắt đầu.