Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 112: Nhiệm vụ mới




Nam Phong đang liệt kê một loạt danh sách dày đặc những việc cần phải làm ở tận thế thì một tiếng “Ping” vang lên trong đầu báo hiệu hệ thống đã quay trở lại.

“Mẹ nó! Ngươi có biết chúng ta đang ở trong hoàn cảnh như thế nào không?” Nam Phong than thở nói.

Mặc dù hắn đã trải qua rất nhiều chuyện thế nhưng quay trở về quá khứ thì quá là phi logic rồi.

“À mà, sao ngươi lại chơi trò mất tích nữa vậy?”

[Hệ thống đang cập nhập bản đồ mới! Sẽ có nhiều điều chỉnh cần phải thay đổi và những nhiệm vụ mới cùng phần thưởng tương ứng!]

“Nhiệm vụ mới, phần thưởng tương ứng?” Nam Phong hoài nghi.

Hắn không dám tin cái hệ thống hố người này, nếu có thứ gì không đáng tin nhất thì cái hệ thống này sẽ nằm ngay top một.

[Nhiệm vụ chính tuyến: Ký chủ phải trở thành chúa tể nơi tận thế! Phần quà dành cho người hoàn thành chính là thăng một cấp độ, đương nhiên không hoàn thành sẽ bị giảm một cấp!]

“Nhiệm vụ chính tuyến ư?”

Nam Phong biết vụ này, lần trước hắn cũng bị ép buộc phải thực hiện một nhiệm vụ chính tuyến, căn bản nhiệm vụ loại này không thể hủy bỏ được.

May mắn thay hắn đã hoàn thành và nhận được phần thưởng phong phú, cũng nhờ vậy mà hắn có thể cứu được Agnes một mạng.

“Hừm! Ngươi có thể cung cấp cho ta thông tin về thế giới này không?”

Dù sao thì hắn cũng cần có thông tin để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

[Ký chủ đã quay trở lại quá khứ hình thành nên thế giới tận thế, nơi mà cô nàng Yu Mina sẽ sinh sống sau này!]

“Mẹ nó! Cái đấy thì anh mày cũng đoán ra được!” Nam Phong thầm nhủ.

Hắn hắng giọng nói: “Ta cần biết thêm thông tin khác, như thế thì quá ít. Ít nhất cũng phải gợi ý cách thức để hoàn thành.”

[Nhiệm vụ này ký chủ cần phải trở thành người đứng đầu của thế giới, ngài phải khiến cho tất cả con người và Zombie quy phục mình!]

“Mẹ nó! Nói thì dễ hơn làm, ta mặc dù có sức mạnh siêu hạng thế nhưng cũng không phải là thần thánh! Biết cả trái đất này có bao nhiêu người mà đòi trở thành người đứng đầu!” Nam Phong bực tức nói, hắn biết nhiệm vụ này không hề đơn giản chút nào.

“Thôi không nói với nhà ngươi nữa ta sẽ đi chuẩn bị một số thứ! “Chúa tể nơi tận thế” ư? Nghe có vẻ quen quen!”

Nam Phong cảm giác mình đã nghe thấy từ này ở đâu đó rồi.



Hắn dự định sẽ đi dự trữ một nguồn nước khổng lồ.

Thời gian đầu vấn đề về nguồn nước vẫn không được mọi người chú trọng, thế nhưng càng về sau nó lại càng quan trọng và thiết yếu.

Những nguồn nước sau này hầu như bị nhiễm bẩn bởi vi khuẩn, trừ phi con người tìm ra được giải pháp chứ không sẽ rất là kham khổ để có thể sống sót.

Hắn nghe Yu Mina kể về thời đại này, mọi người muốn nước để uống cũng khó chứ lấy gì để sinh hoạt hàng ngày.

Phải đến tận chục năm sau con người mới tìm ra được giải pháp tinh lọc lại nguồn nguồn nước để giúp họ có thể sống sót.

Sau khi thu thập rất nhiều nước từ các thùng phi dự trữ của những hộ gia đình và những máng nước sạch, lúc này Nam Phong đã an tâm hơn nhiều.

Nếu nói nước là tiền thì hắn chắc chắn là một tên địa chủ giàu có nhất vùng.

Nói về thứ quan trọng tiếp theo thì không khỏi kể đến lương thực, mặc dù hắn có thể nhịn đói dăm ba ngày nhưng vẫn không thể dùng ích cốc đan để thay thế cho lương thực.

“Ta nhớ là cách đây không xa có một siêu thị Big C chứa đầy ắp lương thực! Nếu đổi lại người thường thì chắc chắn sẽ không dám vào, nhưng với ta thì… Khà khà!”

Hắn cũng không chắc chắn có siêu thị như vậy ở thế giới này hay không, dù sao hắn đang ở một thế giới khác mà.

Không khó để có thể tìm ra siêu thị Big C, nó chiếm một vị trí đắc đạo ở đường Đằng Lâm nơi mà ai cũng có thể nhìn thấy rõ.

“May là dị giới này vẫn không quá khác biệt với thế giới cũ của mình!” Nam Phong hí hửng nói, nếu như vậy thì hắn có thể tìm thêm được một vài siêu thị nữa, đến lúc đó vấn đề lương thực không còn là thứ gì quan trong nữa.

“Đúng là đông Zombie thật!” Nam Phong tặc lưỡi nói.

Zombie lượn lờ xung quanh siêu thị đông như trẩy hội, Nam Phong cũng không muốn “dứt dây động rừng”, hắn dùng công lực của mình nhanh chóng đi vào từ bên trên nóc siêu thị.

Bên trong Zombie nhiều không kém, ở những nơi đông đúc như vậy thì tìm ra một người sống sót là điều không thể nào.

Cứ ba bước là có một Zombie ngã xuống, lúc này xung quanh hắn tràn ngập những xác chết nằm la liệt.

Với kinh nghiệm chiến đấu Zombie phong phú cùng với lịch duyệt của mình thì không khó để hắn có thể giải quyết được những con Zombie này một cách dễ dàng mà không gây ra tiếng ồn.

“Đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà mà!”

Nam Phong lúc này đang lau sạch thanh “lang nha kiếm” mà lão cái bang tặng trước khi trở về, hắn cũng không muốn dùng đến bảo kiếm này nhưng cũng không muốn bị nhiễm bẩn.

“Lão cái bang này cũng thật là keo kiệt! Ta nài nỉ mất mấy ngày mới đưa ra được một thanh kiếm và một cái áo giáp cấp độ thấp.”

Nếu để cho lão cái bang nghe thấy được thì không biết có tức chết hay không nữa, thanh kiếm này chính là thánh khí trong giang hồ mà đến tay Nam Phong thì lại là một thứ bỏ đi.

Nhất là “bảo ý giáp” có thể đón đỡ được tông sư “phá khí kỳ” đỉnh phong và một chưởng toàn lực của một “hóa khí kỳ” đại tông sư, cái nào mà không phải là bảo bối được nhân sỹ võ lâm thèm khát cơ chứ.

Mặc dù nhưng binh khí này vẫn chưa thể đạt đến cấp độ “linh khí”, thế nhưng cũng là hảo binh khí chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

“Hửm! Ta cảm thấy một luồng khí tức của Zombie cấp một là loại trưởng thành, nếu so ra với nhân loại bình thường thì mạnh hơn rất nhiều! Không ngờ mới ngày đầu của tận thế mà loại Zombie này đã hình thành rồi!”

Năm, sáu con Zombie cấp một từ xa tiến lại gần và tấn công Nam Phong, loại Zombie này mặc dù mạnh hơn thường nhân rất nhiều lần nhưng vẫn là cái loại không có não, chỉ biết tấn công theo bản năng.

Nếu loại Zombie này mà tiến hóa lên cấp độ hai thì có thể nhận biết được đối thủ của mình, nếu lên được cấp độ ba thì trí thông minh của bọn chúng sẽ không khác nhân loại là bao, còn nếu là cấp độ bốn thì có thể đọ sức với hắn ngay lúc này.

“Haizz! Mới vào game mà đã là boss rồi thì cũng thật là buồn chán!” Nam Phong thở dài lắc đầu, trông bộ dạng hắn lúc này rất giống với một tên thèm đòn, một tên yy tự mãn.

Vung một kiếm sáu viên noãn ngọc nằm gọn gọn trong tay của Nam Phong, hắn tiện tay ném vào trong nhẫn trữ vật, mấy noãn ngọc này mặc dù không còn tác dụng gì đối với hắn nhưng sau này chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến, không thể lãng phí được.

Nam Phong vơ vét một hồi mà chỉ đầy được nhẫn chữ vật còn không gian hệ thống thì vẫn còn nguyên vẹn, với số lượng như vậy mà một mình hắn thì cả năm ăn uống phè phỡn có khi còn không hết được.

Hắn nhanh chóng rút lui và đi tìm thêm một vài siêu thị nữa để vơ vét.

Cả cái Hải Phòng này nói lớn cũng không phải mà nói nhỏ cũng chẳng đúng, thế nhưng số lượng siêu thị cũng khá là khiếm tốn, tính ra cũng chỉ có vài ba cái nằm dải rác mà thôi, nhưng số lượng siêu thị mini thì rất là nhiều.

Hắn cũng không phải thánh nhân nhưng cũng không phải là một tên mất hết đạo đức, dù sao thì mình ăn thịt cũng phải nhả một ít canh cho người khác, nếu mà súc hết thì quá là vô nhân đạo.

Với lại số lượng lương thực như thế này nếu mà biết tích kiệm thì cũng đủ cho hắn sinh tồn một vài năm rồi.

“Ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ để quay trở về với Yu Mina thì hơn! Không biết nàng ấy có bị làm sao không, dù sao lúc mình đi thì Phong thành rất là bất ổn!”

Quay đầu bước đi, Nam Phong bắt đầu con đường trở thành “Chúa tể nơi tận thế” của mình.